Chương 700. Chương 700. Nơi tổ chức Long hổ tranh bá
Quân Thường Tiếu đến Hắc Sơn Nhai, tuy tìm được một bản Thông Ma Kinh, nhưng cũng không tìm được tin tức có quan hệ với đám dư nghiệt Ma môn kia, cho nên đành phải mang đệ tử rời đi.
Trên đường hắn vẫn luôn cân nhắc, sao trận pháp tồn tại dưới vách kia chỉ có mình mới có thể phát hiện? Hay nói cách khác, người bố trí trận pháp thiết kế cấm chế để võ giả bình thường không cách nào nhìn trộm ư? Nếu như vậy, sao tông chủ Hắc Long tà tông lại phát hiện trận pháp tồn tại ở dưới vách?
Hệ thống nói.
- Có lẽ người khác cũng có cơ duyên thì sao?
- Cũng đúng.
Quân Thường Tiếu nói.
- Đám dư nghiệt Ma môn mưu phản Ma Đế tông có liên hệ gì với thế lực Ám Tông mặt nạ hay không? Nếu có liên hệ thì sao lại nhiều lần đến tìm ta gây phiền phức?
Hệ thống nói.
- Có thể là do bọn họ đã phát hiện Diêu Mộng Oánh nắm giữ Tiên Thiên Ma Thể hay không, cho nên cố ý nhằm vào kí chủ?
Quân Thường Tiếu vỗ ót một cái, nói.
- Rất có thể!
Suy nghĩ kỹ một chút, sau khi Diêu Mộng Oánh đánh thức Tiên Thiên Ma Thể, thế lực Ám Tông này mới xuất hiện.
- Aiz.
Quân Thường Tiếu cau mày nói.
- Một ngày tìm không ra thế lực Ám Tông đến cùng người nào thì ta cứ cảm thấy không thoải mái.
Hệ thống nói.
- Nếu như bọn họ thật sự vì Diêu Mộng Oánh mà đến, ắt hẳn sẽ còn có hành động, kí chủ không cần lo nghĩ.
Quân Thường Tiếu nói
- Ta thì sợ bọn họ giở trò, thương tổn đệ tử của ta.
Nếu như nhắm vào mình thì hắn sẽ không thèm để ý. Nhưng mà, tông môn nhiều đệ tử như vậy, nếu như đối phương tiếp tục chơi thủ đoạn âm hiểm thì sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu có lựa chọn, Quân tông chủ tình nguyện đi đến Thí Thần Điện, Thông Ma Điện, đường đường chính chính đánh một trận với loại Tà Tông tam lưu này, cũng không muốn đi đối mặt đám thế lực Ám Tông kia.
- Tông chủ.
Tô Tiểu Mạt nói.
- Chúng ta đi đến nơi tổ chức long hổ tranh bá sao?
- Ừm.
- Quá tốt rồi!
Đệ tử Vạn Cổ tông nhất thời kích động.
Từ khi tiến vào Trung Tôn châu, cảm nhận được linh khí nồng nặc và các võ giả kia, tâm bọn họ bèn đặt ở trên long hổ tranh bá.
Đại Tôn hoàng thành.
Đây là hành trì phồn hoa nhất và vô cùng tôn quý. Mỗi Châu đều có Vương Thành, Trung Tôn châu thân là trung tâm đại lục tự nhiên cũng có hoàng thành với tầng thứ càng cao. Long hổ tranh bá lần này cử hành tại Đại Tôn hoàng thành.
Tương truyền, thành trì này bắt đầu xây dựng vào thời đại thượng cổ, có lịch sử lâu dài gần với sự phát triển của đại lục. Quân Thường Tiếu ở Hắc Sơn Nhai không tìm được manh mối mình muốn, thế là bèn dẫn đệ tử tới nơi này.
Hoàng thành đề phòng nghiêm ngặt, muốn đi vào thì cần cung cấp chứng minh thân phận.
- Ngươi là tông chủ Vạn Cổ tông à? Tướng quân giữ cửa cầm văn thư thân phận, nhìn kỹ Quân Thường Tiếu một chút.
- Không sai.
Tâm lý Quân Thường Tiếu hơi hồi hộp một chút, nghĩ thầm, chẳng lẽ ở hoàng thành cũng có người giả mạo mình à?
Nói đến giả mạo, không thể không nói đến Triệu Đậu Đậu. Cái tên này từ nhỏ đã đi lừa gạt, vẫn luôn bị giam trong tông môn, các đệ tử không có việc gì lấy hắn luyện bóng.
Tuy thái trưởng lão Cực Hàn Cung bi thảm, nhưng chí ít còn có thể làm một lão tăng quét rác, còn Triệu Đậu Đậu chỉ là một người để người khác trút giận. Ai bảo hắn giả mạo người nào không giả, hết lần này tới lần khác lại giả mạo Quân Thường Tiếu, còn bị bắt quả tang tại hiện trường.
- Đi vào đi.
Tướng quân giữ cửa phất tay nói. Sau khi đạt được thông hành, Quân Thường Tiếu mang đệ tử dọc theo cổng thành tiến vào Đại Tôn hoàng thành.
Thế nhưng, ánh mắt của võ giả đang lục tục xếp hàng tiến vào hiện lên vẻ kinh ngạc. Không ngờ, bọn võ giả ăn mặc quái dị này lại là đệ tử Vạn Cổ tông, mà người trẻ tuổi cầm đầu kia lại là Quân Thường Tiếu!
Dọc theo cửa đường hầm cổng thành đi vào, đường sá vô cùng rộng rãi, mặc dù đá lát trông có vẻ cũ, nhưng lại phát một luồng lực lượng thần bí đến từ phía Đông.
Bộp!
Quân Thường Tiếu bước đi, tâm cảnh tựa như cảm giác được gì đó, cả người nhất thời sững sờ tại chỗ. Loại cảm giác này, mấy người Lý Thanh Dương cũng có, bọn họ ngơ ngác đứng đấy, trước mắt thoảng qua một vài bức hình ảnh, tựa như lão thành trì đang kể ra chuyện cũ của mình.
- Chắc những người này lần đầu tới hoàng thành.
Trên đường phố, người qua đường nhìn thấy vậy thì khóe miệng tràn đầy ý cười.
Đại Tôn hoàng thành là một trong những thành trì cổ xưa nhất Tinh Vẫn đại lục, bình thường khi người ta tiến vào lần đầu tiên đều phải tiếp nhận lịch sử nội tình như tẩy lễ. Nói trắng ra, đó là một loại khí tràng quấy nhiễu tư duy, để kẻ ngoại lai theo bản năng sinh ra sự kính sợ thành trì.
Loại khí tràng này có thể bỏ qua cảnh giới tu vi. Dù là Vũ Vương, hay là Vũ Hoàng, chỉ cần đi vào Đại Tôn hoàng thành đều sẽ bị quấy rối, xong ngây người tại chỗ, cho đến khi trong lòng dâng lên kính sợ mới có thể khôi phục lại.
- Chúng ta đi.
Ánh mắt Quân Thường Tiếu khôi phục hào quang, đứng dậy đi. Chúng đệ tử từ trong miên man suy nghĩ lấy lại tinh thần, đi theo đằng sau tông chủ.
Võ giả nội thành đồng loạt trợn tròn mắt, chỉ dừng lại ngắn ngủi đã khôi phục bình thường, tốc độ này cũng quá nhanh đó nha? Hay nói cách khác, bọn họ đã tâm sinh kính sợ hoàng thành rồi ư?
Quân tông chủ cùng các đệ tử ngoại trừ kinh ngạc vì hoàng thành phồn hoa thì căn bản không có dâng lên kính sợ gì cả, còn vì sao nhanh khôi phục như vậy thì cũng là bởi vì khí tràng không cách nào tạo thành quấy nhiễu trong thời gian dài đối với bọn hắn.
Đại Tôn hoàng thành rất lớn, chỉ cần một khu thôi đã có vài chục con đường, mà mỗi con phố đều có người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Còn một tháng nữa là tới long hổ tranh bá, Quân Thường Tiếu đã tới trước, đương nhiên phải tìm khách sạn ở lại.
- Tông chủ.
Trên đường, Lý Thanh Dương nói.
- Phía trước có một tiệm đan dược Đường Ký.
- Ồ?
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn lại thì nhìn thấy đan dược Đường Ký ở khu vực đường đi phồn hoa nhất. Nơi cửa ra vào hội tụ không ít võ giả, đều đang đợi tranh mua Tụ Khí Đan.
- Làm ăn khá khẩm nha.
Tô Tiểu Mạt cười nói.
- Tông chủ, hay là chúng ta đi xem một chút đi?
- Trước hết tìm khách sạn đã rồi lại nói.
Quân Thường Tiếu vừa chuẩn bị cất bước thì một tên nam tử mặc trang phục người hầu đi qua, chắp tay nói.
- Quân tông chủ, công tử nhà ta đã an bài chỗ ở hết rồi, mời theo ta.
- Công tử nhà ngươi là?
Người kia thấp giọng nói.
- Đường gia Nhị công tử.
- Chậc chậc.
Tin tức của đồng bọn hợp tác này rất linh thông, mình vừa đến thì sai người đến an bài rồi.
- Mời.
Quân Thường Tiếu nói.
Người hầu chỉ dẫn đi tới mấy con đường, dừng lại ở một chỗ phủ đệ rất hào hoa. Vừa đi vào thì thấy Đường Nhân từ đại sảnh đi tới, chắp tay cười nói.
- Quân tông chủ, ngươi đã tới rồi.
- Đường công tử.
Quân Thường Tiếu nói.
- Lời mời này của người hơi lén lút đấy nhé.
Đường Nhân nói.
- Quân tông chủ không thích khoa trương, cho nên Đường mỗ cũng không dám gióng trống khua chiêng hoan nghênh.
Sự việc Vạn Cổ tông tới tham gia long hổ tranh bá hắn đã sớm biết được, đối phương vừa rời tông môn không bao lâu thì đã nhận được tin tức.
Đường gia ở ngay tại Đại Tôn hoàng thành, đương nhiên Đường Nhân muốn tận tình thiết đãi hữu nghị, nhưng nghĩ đến chuyện mình và Quân tông chủ làm ăn không cho phép bị người khác biết, cho nên quyết định giản lược hết thảy, bằng không đã sớm nhiệt tình nghênh đón ở cửa thành.
Loại phương thức vụng trộm phái người hoan nghênh mời mình này khiến Quân Thường Tiếu rất hài lòng, bởi vì tôn chỉ của hắn cũng là khiêm tốn.
- Quân tông chủ.
Đường Nhân nói.
- Phủ đệ là của Đường mỗ, tuy hoàn cảnh kém chút, nhưng sạch sẽ hơn khách sạn, nếu như không chê, có thể để đệ tử quý tông ở chỗ này trước.
- Vậy thì quấy rầy.
Quân Thường Tiếu nói.
Vốn định ở khách sạn, Đường công tử đã miễn phí cung cấp chỗ ở, còn là tòa nhà lớn như vậy, vậy phải đồng ý thôi.
Có tiện nghi mà không chiếm, đạo trời khó tha!