Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 701 - Chương 701. Chương 701. Có Chỗ Nào Chơi Không?

Chương 701. Chương 701. Có chỗ nào chơi không?


Đường Nhân cung cấp tòa phủ đệ này vô cùng hào phóng, hơn nữa còn có võ trường và phòng tu luyện tương đối độc lập. Đệ tử Vạn Cổ tông vào ở, trong lúc rảnh rỗi cũng có thể tu luyện võ đạo.



Nhưng phủ đệ cao cấp như thế, bên trong miệng Đường công tử lại trở thành hoàn cảnh kém, tốt hơn khách sạn một chút.



Quả nhiên là kẻ có tiền!



- Không tệ, không tệ.



Quân Thường Tiếu đi một vòng phủ đệ, nói.



- Để Đường công tử hao tâm tổn trí rồi.



- Ngươi và ta là người hợp tác làm ăn, bây giờ đi vào hoàng thành, Đường mỗ tự nhiên phải kiệt lực chiêu đãi, không dám thư giãn.



Đường Nhân cười nói.



Quân Thường Tiếu nói.



- Đường công tử, Đại Tôn hoàng thành có chỗ nào chơi không?



Cách long hổ tranh bá vẫn còn sớm, đã đi tới loại thành lớn này, chắc chắn phải tìm thời gian ra ngoài du ngoạn một phen mới được.



Đường Nhân bày ra ánh mắt ta hiểu, nhỏ giọng nói.



- Thành Bắc có Hồng Hương phường, quả thật là thiên đường của nam nhân, buổi tối Đường mỗ mang Quân tông chủ đi dạo.



- Thiên đường của nam nhân?



Khóe miệng Quân Thường Tiếu giật một cái, nói.



- Đường công tử, ngươi hiểu lầm rồi, ta nói chỗ chơi không phải chỉ nơi trăng hoa.



- Ta hiểu, ta hiểu.



Đường Nhân thấp giọng nói.



- Nếu Quân tông chủ không thích đi ra ngoài chơi, ở phủ đệ cũng không thành vấn đề.



Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa là nhịn không được dùng một chân đá hắn bay ra ngoài. Lúc trước còn cảm thấy hắn là người thông minh, sao bây giờ lại thấy có hơi ngu xuẩn như vậy, hoặc nói, trên mặt mình viết chữ sắc rõ vậy sao?



Không thể trách Đường Nhân hiểu lầm. Dù sao cũng là nam nhân, nếu như tìm chỗ chơi thì rất dễ dàng hiểu sai. Huống chi, làm dòng chính đi ra từ đại gia tộc, hắn có phạm vi bằng hữu của mình, mỗi khi tụ hội cũng đi nơi trăng hoa tầm hoan thưởng nhạc.



Buổi tối.



Đường Nhân thiết yến, mở tiệc chiêu đãi Quân Thường Tiếu và đệ tử Vạn Cổ tông. Sauk hi ăn uống say sưa, Quân Thường Tiếu trở về phòng nghỉ ngơi. Mới vừa đi vào sân nhỏ thì đã thấy hai tên nữ tử tướng mạo xinh đẹp đứng ở cửa ra vào.



- Ngại quá, đi nhầm cửa!



Quân Thường Tiếu vội vàng xoay người lui lại, thế nhưng, sau khi đi ra, hắn bèn sờ sờ đầu nói.



- Không đúng, đây là chỗ ở của mình mà.



Hắn lại đi vào, nói.



- Hai vị, các ngươi đi nhầm à?



- Quân công tử.



Một cô gái tướng mạo xinh đẹp cười nói.



- Chúng ta cố ý tới hầu hạ ngài.



Tiếng nói tê dại tận xương, khiến người ta suy nghĩ miên man bất định.



Quân Thường Tiếu.



- ……



Đường Nhân đúng thật là xem mình như cái đồ háo sắc, thế mà lại an bài hai người mỹ nữ thị tẩm!



Quân Thường Tiếu ngay thẳng nói.



- Ta không cần, các ngươi trở về đi.



Nữ nhân tướng mạo xinh đẹp bước đến, cười nói.



- Đường thiếu đã phân phó, nhất định phải để hai người chúng ta phục vụ Quân công tử thật tốt



Quân tông chủ vốn uống chút rượu, nghe được giọng nói tê dại tận xương này thì tâm thần nhất thời nhộn nhạo.



- Không được, không được! Đến Đại Tôn hoàng thành để tham gia long hổ tranh bá, há có thể trầm mê nữ sắc!



Trong lòng Quân Thường Tiếu bình tĩnh lại, hắn trầm giọng nói.



- Mau mau rời đi, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình.



Giọng nói ẩn chứa hoàng uy không thể ngỗ nghịch khiến sắc mặt hai mỹ nữ trang điểm lộng lẫy chợt biến hóa, vội vàng hạ thấp người rời đi.



Là tướng mạo mình không đủ xuất sắc, không có sức hấp dẫn gì với vị bằng hữu Đường thiếu này ư?



Không.



Các ngươi rất ưu tú, chỉ là Quân tông chủ không được mà thôi.



- Hô.



Hai nữ nhân đi xong, Quân Thường Tiếu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Loại sắc đẹp dụ hoặc này, đúng là có chỗ khó giải quyết, thiếu chút là hắn không có ổn định tâm lựa chọn phóng túng rồi.



- Đừng nhìn.



Quân Thường Tiếu tức giận nói.



- Ta đuổi đi hết rồi.



Xoát! Xoát!



Trong khoảnh khắc, linh niệm Tô Tiểu Mạt và bọn người Lý Phi ở trong sân vội vàng thu hồi.



- Đại sư tỷ.



Lăng Uyên Tuyết cười nói.



- Ta đã nói tông chủ là chính nhân quân tử rồi mà.



Lục Thiên Thiên thản nhiên nói.



- Hắn đã sớm ý thức được chúng ta đang nhìn, nếu không hiện tại đã trái ôm phải ấp rồi.



Hôm sau.



Quân Thường Tiếu gọi Đường Nhân qua, lạnh mặt nói.



- Đường công tử, từ trước đến nay bổn tọa giữ mình trong sạch, càng không cần người khác phục vụ.



- Ta hiểu, ta hiểu!



Đường Nhân truyền âm nói.



- Quân tông chủ, nhiều đệ tử như vậy ở đây, là ta sai lầm, không suy nghĩ kỹ càng, lần sau nhất định sẽ lén lút.



Xém tí nữa là Quân Thường Tiếu thổ huyết.



Đều trách mình miệng tiện, nói có chỗ nào chơi hay không, kết quả để tên này xem mình như một gã háo sắc!



Tông môn các Châu lần lượt tiến vào hoàng thành, nhân số nội thành cũng càng ngày càng tăng. Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ rất ít khi ra ngoài, dùng thời gian để tu luyện, hi vọng lấy trạng thái tốt nhất đi nghênh đón long hổ tranh bá.



Mặc dù Quân tông chủ ngẫu nhiên ra ngoài dạo chơi, nhưng điều quan tâm hơn là nghĩ cách thăm dò tài liệu của các tông môn cặn kẽ, dù sao biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.



- Quân tông chủ.



Đường Nhân lấy một xấp tài liệu ra, nói.



- Tất cả những thứ này đều là tư liệu thực lực của Trung Tôn châu dự thi.



- Ừm.



Quân Thường Tiếu lật xem.



Đường Nhân ngồi xuống uống một ngụm trà, nói.



- Quân tông chủ, long hổ tranh bá lần này, tuy có tông môn nhất lưu tham gia, nhưng cần phải lưu ý thêm một vài đệ tử tông môn nhị, tam lưu.



Quân Thường Tiếu nói.



- Tại sao?



Đường Nhân nói.



- Tông môn nhất lưu tham gia, chưa chắc họ sẽ phái ra đệ tử đỉnh phong, chỉ có nhị tông môn tam lưu mới dốc toàn lực ứng phó.



- Ví như?



Quân Thường Tiếu nói.



Đường Nhân lấy một phần tư liệu từ bên trong ra, nói.



- Ví như nhị lưu Ngạo Thế Thánh Tông này, họ phái thiếu tông chủ Ngạo Vô Song dự thi, người này mấy năm trước đã đột phá đến Vũ Vương, thực lực vô cùng mạnh mẽ.



- Ngạo Vô Song?



Quân Thường Tiếu ghi nhớ người này.



Đường Nhân lại lấy ra một phần tư liệu, nói.



- Còn có Triệu Đại Tráng này nữa.



- Triệu Đại Tráng?



Khóe miệng Quân Thường Tiếu kịch liệt run rẩy. Đệ tử tông môn tham gia long hổ tranh bá, không phải thiên tài ưu tú sao, sao có người lại có tên như thế!



Đường Nhân nói.



- Tuy cái tên Triệu Đại Tráng này rất bình thường, nhưng có cơ thể Kim Cương Bất Phôi, là hạng người có thân thể vô cùng cường tráng!



- Cơ thể Kim Cương Bất Phôi?



Quân Thường Tiếu kinh ngạc không thôi. Làm tiểu thanh niên đến từ hiện đại, hắn lập tức nghĩ đến phương pháp phá chiêu.



Một, đá đũng quần. Hai, đâm con mắt!



- Còn có Kiếm Phi Vân.



Đường Nhân nói.



- Đây là một đệ tử kiếm tông tam lưu, tu luyện kiếm đạo như si như say, nghe nói lĩnh ngộ cực nhanh, là kiếm tu bên trong thế hệ trẻ tuổi có tốc độ xuất kiếm nhanh nhất!



- Còn có đệ tử Lăng Tiêu Thánh Tông, tuổi còn trẻ đã bước vào Vũ Vương, lại lĩnh ngộ võ học cực hạn của tông môn, tiện tay thi triển được võ học Thánh cấp!



Hắn lần lượt đưa ra mấy phần tài liệu, tất cả đều là đệ tử tông môn tham gia long hổ tranh bá được người khác chú ý nhất.



Quân Thường Tiếu nói.



- Long hổ tranh bá đúng là long hổ hội tụ.



Đường Nhân nói.



- Những người này chính là đệ tử ưu tú, trên thực tế mỗi đệ tử tông môn dự thi đều rất mạnh, Quân tông chủ đã mang đệ tử tới tham gia, không được chủ quan.



- Ừm.



Quân Thường Tiếu nghiêm túc.



Long hổ tranh bá ngày càng tới gần, khu vực trung ương nhất lớn Hoàng thành dùng để kiến tạo lôi đài cho đệ tử tông môn giao đấu bắt đầu. Đó là một đài giao đấu rất lớn, bốn phía có đài quan chiến, có thể dung nạp 500 ngàn võ giả. Điều bất ngờ nhất là, khoảng không trên đài giao đấu có một trận pháp như chiếc gương dựng đứng.



Từ trong miệng Đường Nhân Quân Thường Tiếu biết được, đây là hình ảnh trận pháp, có thể trực tiếp thu lại hình ảnh chiến đấu, sau đó truyền ra, cung cấp cho võ giả nội thành quan sát.



- Mẹ nó, đây là hiện trường trực tiếp!



Quân Thường Tiếu nói.



- Hình ảnh chiến đấu có thể truyền đến châu khác hay không?



- Có chứ.



Đường Nhân nói.



- Long hổ tranh bá chính là cuộc thi đấu tông môn cao cấp nhất Tinh Vẫn đại lục, đến lúc đó thành trì các châu quận đều sẽ thống nhất thiết lập hình ảnh trận pháp để võ giả đều có thể thấy.



- Cái này thật lợi hại.



Quân Thường Tiếu nói.



Không ngờ dị giới lại có thể vận dụng trận pháp đến trình độ như vậy, sau này có thể hình thành hình thức trực tiếp hay không, hoặc là bình luận?



Nếu như đỉnh hơn nữa, bắt được liên lạc với Địa Cầu xa xôi, cũng truyền trên internet, há cẳng phải để nhóm cặn bã từ máy tính và trên điện thoại di động có thể nhìn thấy hình ảnh thế giới võ giả chiến đấu sao?





























Bình Luận (0)
Comment