Chương 705. Chương 705. Đối thủ vòng loại, quá kích thích!
Đám người Lý Thanh Dương đã quen tùy thời tùy chỗ vận chuyển Ẩn Tu Thuật, cho nên khí thế lộ ra vô cùng bình thường. Trái lại, khi đệ tử tông môn vào sân, trên đấu trường to lớn như thế đều dùng hết khả năng bày ra mặt mạnh nhất của mình.
- Vô dụng, lợi hại hay không chỉ có đánh mới biết được.
Tiêu Tội Kỷ vẫn đang nhìn đến đệ tử tông môn ra trận sau này, cho đến nhìn thấy nam tử lúc trước hỏi đường kia thì ánh mắt nhất thời lấp lóe chiến ý mãnh liệt! Trực giác nói cho hắn biết, người này sẽ là một đối thủ vô cùng tốt.
Nam tử cũng nhìn qua, nhếch miệng cười một tiếng. Giữa hai người không giao lưu tiếng nào, chỉ có ánh mắt giao lưu.
Quân Thường Tiếu sờ cằm, nói.
- Theo tư liệu giới thiệu, hắn hẳn là đệ tử Triệu Đại Tráng của Thiết Quyền Môn.
Thiết Quyền Môn, một tông môn tam lưu. Bọn họ chủ tu quyền pháp, càng lên trên thì thân thể tái tạo rất tốt. Đệ tử này tên là Triệu Đại Tráng, nắm giữ Kim Cương Bất Phôi chi thể, nếu như gặp đệ tử mình thì hẳn có thể trình diễn một trận chiến đấu đặc sắc tuyệt luân.
Có hơi chờ mong đây.
Quân Thường Tiếu nói.
Ban tổ chức không ngừng hô tên tông môn, càng ngày càng có nhiều người dự thi tiến vào hội trường.
- Chậc.
Một tên võ giả thấu phát ngạo khí uể oải đứng tại trên đài cao, nói.
- Tất cả đều là rác rưởi, tới tham gia loại tỷ đấu này cũng chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi.
Hắn là Ngạo Vô Song - Thiếu tông chủ Ngạo Thế Thánh Tông. Đừng nhìn tên này biểu hiện vô cùng phách lối, nhưng có chân tài thực học, mấy năm trước đã đột phá đến Vũ Vương. Dùng lời hắn nói mà nói, nếu như mình có hứng thú đi đánh quần anh hội tụ bảng thì bây giờ đã sớm chiếm cứ đứng đầu bảng chữ - Thiên- Chi vị rồi.
Ngạo Vô Song hướng về phía một tên võ giả nơi xa, khinh thường nói.
- Rác rưởi.
Khóe miệng của Lý Thanh Dương và bọn người Tiêu Tội Kỷ co giật. Bởi vì cách mọi người không xa kia, người mà tên kia nói là rác rưởi chính là Dạ Tinh Thần!
Bình thường, sư đệ mở miệng ra là một tiếng rác rưởi không rời, bây giờ lại bị người khác nói là rác rưởi.
- Ngươi đang nói ta à?
Dạ Tinh Thần sầm mặt lại.
Ngạo Vô Song thản nhiên nói.
- Sao hả? Nói ngươi rác rưởi còn không chịu thừa nhận?
Răng rắc!
Hai tay của Dạ Tinh Thần nắm chặt, thấp giọng nói.
- Tốt nhất đừng gặp ta, nếu không, ta sẽ xé nát cái miệng ngươi!
Ha ha, Ngạo Vô Song nói.
- Không nhìn ra, còn phách lối hơn ta đây nữa.
Dạ Tinh Thần không nói nữa.
Lấy tính cách của hắn, tuyệt không có khả năng cùng một cái rác rưởi chửi lộn một cách vô ích thế này.
- Tiểu tử, tốt nhất cầu nguyện đừng gặp bản đế, nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!
Các đại tông môn lần lượt tiến vào, trụ cột chính khẳng định là năm tông môn nhất lưu. Tuy bọn họ không phái đệ tử mạnh nhất xuất chiến, nhưng sau khi ra sân thì khí thế phát ra vẫn khiến rất nhiều người dự thi rất cảm thấy áp lực.
Lão đại các tông môn phía trên đài quan chiến yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, đợi lát nữa rút thăm, tuyệt đối đừng rút đến tông môn nhất lưu, nếu không vòng loại sẽ phải kết thúc tại đây.
- Hừ.
Ngạo Vô Song khinh thường nói.
- Vẫn là rác rưởi, ngay cả đệ tử tông môn nhất lưu cũng không dám làm đối thủ, người anh em này là thật phách lối!
Tham gia long hổ tranh bá có 200 tông môn, toàn bộ vào chỗ ngồi, 5000 người dự thi trên đài cao trung ương.
- Chắc chư vị đã chờ sốt ruột rồi.
Hàn thành chủ cất cao giọng nói.
- Cho nên không cần nói nhảm nhiều lời, mời đệ tử đại biểu các tông ra khỏi hàng, rút thăm đối thủ vòng thứ nhất!
- Đến đi, đến đi!
- Cũng không biết tông môn nào sẽ trở thành thằng xui xẻo, đối thủ vòng loại rút trúng tông môn nhất lưu!
Vũ giả xem chiến nhìn không chuyển mắt.
- Sư đệ.
Lục Thiên Thiên nói.
- Ngươi đi đi.
Thân là đại đệ tử của tông môn, nàng vốn nên đại biểu cho Vạn Cổ tông đi rút thăm, nhưng bởi vì tính cách nên nàng không thích xuất đầu lộ diện.
- Ừm.
Lý Thanh Dương đứng dậy đi qua.
- Sư huynh!
Tô Tiểu Mạt hô.
- Nhất định phải rút đối thủ tốt chút nha!
Đệ tử các tông gần đó nghe vậy đều cười rộ lên. Tông môn ngũ lưu hạng chót, dù rút như thế nào cũng đều gặp được tông môn mạnh hơn, còn có thể gặp được đối thủ gì tốt một chút vậy?
Bọn họ hiểu lầm.
Tô Tiểu Mạt nói đối thủ tốt một chút, không phải thực lực yếu, mà là chỉnh thể thực lực mạnh một chút, như thế mới có dục vọng chiến đấu.
- Quân tông chủ.
Bên trên đài quan chiến, Đoạn Tự Thủ cười nhạt một tiếng, nói.
- Đệ tử quý tông tốt nhất đừng rút trúng Kim Hoàng Thánh Tông ta.
- Thật sao?
Quân Thường Tiếu cười, thầm nghĩ.
- Thanh Dương, vận may tốt một chút, nhất định phải rút trúng Kim Hoàng Thánh Tông cho bổn tọa, sau đó ngược bọn họ thành chó!
Lý Thanh Dương đứng trên đài rút. Đó là một cái hộp vuông vức, chỉ có lỗ thủng đủ để một bàn tay vươn vào, bên trong đó có rất nhiều thẻ bài của tông môn, cầm một cái thì đó là đối thủ vòng loại.
Phù.
Lý Thanh Dương thở một hơi thật dài.
Mình rút một cái sẽ quyết định đối thủ của tông môn, rút trúng tứ lưu còn được, rút trúng tông môn nhất lưu thì phiền rồi.
Lý đại tổng quản có áp lực to lớn. Áp lực lớn hơn hắn còn có Dịch Thiên Hành ở Thiên Dụ vương thành, lúc này tim hắn cũng nhảy lên đến cuống họng rồi!
Long hổ tranh bá kỳ trước, tông môn phái người đi rút thăm, tuyệt đối xui vô cùng. Ví như lần trước thì rút trúng đối thủ là tông môn nhị lưu, vòng loại đã bị đào thải.
Ví như lần trước nữa thì rút trúng đối thủ tuy chỉ là tông môn tứ lưu, nhưng đến từ Trung Tôn châu, lại bị đào thải ngay vòng loại.
- Ông trời phù hộ!
Dịch Thiên Hành âm thầm cầu khẩn.
- Nhất định phải rút tông môn tứ lưu ngoài Châu!
Xoát!
Lý Thanh Dương giơ tay lên, vươn vào rương rút ra. Bên trong có từng khối lệnh bài, phía trên bố trí cấm chế, không cách nào dùng linh niệm nhìn trộm trên đó viết cái gì.
Xoát!
Lý Thanh Dương mau chóng lấy tay về. Quá trình rất ngắn, Dịch Thiên Hành vô ý thức nhắm mắt lại.
Không dám nhìn! Không dám nhìn!
- Đối thủ Vạn Cổ tông là…
Nhưng vào lúc này, bên trên trận pháp màn sáng truyền đến thanh âm Hàn thành chủ hùng hậu.
- Đại Diễn Thánh Tông!
Phù phù!
Dịch Thiên Hành trực tiếp ngã nhào trên đất, mất hết can đảm nói.
- Nhất... Tông môn nhất lưu! Xong, xong rồi!
Mộc Trường Hồng sụp đổ nói.
- Năm tông môn nhất lưu bị rút trúng, tiểu tử phía trên đi nhà xí chắc không có rửa tay rồi!
Lúc đầu Thanh Dương quận vô cùng náo nhiệt, sau khi theo Hàn thành chủ hô lên tên tông môn nhất lưu, trong nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh.
- Vận khí này…
Mã Vân Đằng che trán nói.
- Không có ai bì kịp!
Lão đại các tông môn ở hội trường long hổ tranh bá cũng là vô cùng uể oải, dù sao không rút trúng mình làm đối thủ vòng loại, cái tông môn mới quật khởi này thế mà chỉ rút trúng Đại Diễn Thánh Tông!
- Không đùa, không đùa được đâu!
- Kết quả của Tây nam Dương Châu vẫn bi thảm, vận mệnh vòng loại bị loại.
Mọi người nhất thời sôi trào.
Bên trong, có rất nhiều võ giả xem trọng Vạn Cổ tông sẽ trở thành ngựa đen, đều bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Tam Giáp tông môn này, nếu như gặp phải tông môn tứ lưu bên ngoài Châu, có lẽ có thể tấn cấp, nhưng vòng loại gặp phải tông môn nhất lưu, chắc chắn sẽ phải thất bại thảm hại!
Trong nhất thời, người xem toàn trường khóa chặt trên người Lý Thanh Dương, hình ảnh trận pháp cũng có đặc tả lúc hắn rút đến tông môn nhất lưu, vận may tên này thật tốt.
- Aiz.
Lý Thanh Dương lắc đầu, xong người lại, lấy một loại ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía đồng môn, nói.
- Ta đã cố hết sức.
Ken két.
Tiêu Tội Kỷ và bọn người Tô Tiểu Mạt lắc đầu, siết chặt nắm tay, nhếch miệng cười nói.
- Lúc này mới kích thích!
- Bọn họ đang cười hả?
Khán giả trừng to mắt.
Vòng loại rút trúng tông môn nhất lưu, dựa theo nội dung cốt truyền dĩ vãng, không phải khóc, không phải tuyệt vọng sao?
Đoạn Tự Thủ cũng mơ màng.
Khặc khặc!
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng cười.
Đoạn Tự Thủ vội vàng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Quân Thường Tiếu dựa vào ghế, nghiêng chân, một tay bụm mặt, phát ra tiếng cười quái dị nói.
- Vòng loại chiến đấu với tông môn nhất lưu, thật rất kích thích!
Đệ tử Vạn Cổ tông điên, Tông chủ Vạn Cổ tông cũng điên! ——.