Chương 907. Quân Thiên lão nhân
Trong sự kiện Vân Lĩnh sơn mạch lần trước, sau khi phái Tử Lân Yêu Vương đi qua, kết quả là kém chút đã làm hư mọi việc, cho nên lần này, Quân Thường Tiếu quyết định tự mình ra sân.
Diễn kịch.
Hắn chính là dân chuyên nghiệp.
Sau khi Tô Tiểu Mạt biết được tin tình báo, lập tức bình tĩnh trở lại.
Lúc trước có một đám đồng đội như heo, làm hại y thiếu chút nữa không lên sàn được, bây giờ Tông chủ đã tự thân xuất mã, khẳng định sẽ không có vấn đề gì, thậm chí còn có thể nhân cơ hội, từ trong đó học hỏi một chút tay nghề.
"Cẩu Thặng, nghĩ cái gì thế?" Tôn Anh Tuyền nói.
"Ôi."
Tô Tiểu Mạt gãi gãi đầu, nói: "Nghĩ đến việc ngày mai sẽ tiến vào Kim Lân sơn săn giết linh thú."
Tôn Anh Tuyền cười nói: "Đây là một trận đại chiến, khó tránh khỏi chút khẩn trương thấp thỏm, nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, có bốn tên Trưởng lão đi theo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Ừ."
Tô Tiểu Mạt gật đầu.
Trong lòng y đang nghĩ, nếu như không xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, y làm sao mà bò lên trên được?
"Đi thôi, tới thực đường."
"Được."
Hai người tới thực đường, chỉ thấy ở vị trí mà ngày thường vẫn ngồi, Hạ Thủy Vân đã lấy xong đồ ăn, đang cúi đầu ăn.
"Đệt!"
Tôn Anh Tuyền nói: "Nữ nhân này lại chiếm đoạt vị trí của ta!"
Vừa nói, vừa đẩy Tô Tiểu Mạt về phía trước, nói: "Cơ hội của ngươi tới rồi, nên chủ động thêm một chút, ca đi lấy cơm giúp ngươi."
Tin đồn về mối quan hệ của hai người trong ngoại môn được truyền đi càng ngày càng nhiều, y tự nhiên cũng có nghe nói, hơn nữa, lại vừa hay có cơ hội để tác hợp, thậm chí còn từng nói rằng: "Cẩu Thặng, nếu như ngươi có thể hòa tan tòa băng sơn này, về sau ta sẽ gọi ngươi là ca."
" y…"
Tô Tiểu Mạt xấu hổ đi qua.
"Ngày mai đi Kim Lân sơn, tuy rằng có Trưởng lão bảo hộ, nhưng chính chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, để tránh trở thành vướng bận." Hạ Thủy Vân thản nhiên nói.
"Ừ."
Tô Tiểu Mạt lên tiếng.
Không bao lâu, Tôn Anh Tuyền đưa cơm tới.
Hai người mặc dù ngồi rất gần, nhưng mà toàn bộ quá trình cũng không có nói chuyện.
"Tên gia hỏa này..." Tôn Anh Tuyền im lặng nói: "Vậy mà không thể chủ động một chút hay sao?"
Tô Tiểu Mạt cũng muốn chủ động, nhưng đối mặt với nữ nhân có tính cách lạnh lùng như vậy, nếu như càng chủ động, thì càng khiến nàng cảnh giác, cho nên chỉ có thể tận lực giữ khoảng cách.
"Tiểu Mạt, từ khi ngươi nói ra những chuyện này, ta đã lớn mật suy đoán, đây là một nữ hài người lạnh nhạt nhưng tâm không lạnh, muốn khiến nàng có ấn tượng tốt đối với ngươi, nhất định phải tuân theo ba điểm dưới đây..." Để tránh bị mấy tên cẩu độc thân nghe được rồi học được, những chỉ điểm về mặt tình cảm có quan hệ Ngụy lão, sẽ tự động tiến hành mã hóa.
"Sư tỷ."
Tô Tiểu Mạt nói: "Ta đi tu luyện."
Hạ Thủy Vân nhìn xem hắn rời đi, cũng không nói chuyện.
Sau khi rời khỏi thực đường, Tô Tiểu Mạt tiến vào Linh Khí trận, sau đó chọn một cái Tu Luyện thất, bắt đầu lấy ra Linh thạch thiên nhiên, bắt đầu hấp thu.
Cảnh giới của y mặc dù có sự chênh lệch so với đám người Lý Thanh Dương, nhưng mà cũng may, Tông chủ đã cho y một lượng lớn tài nguyên võ đạo, có thể nâng cao về chất trong khoảng thời gian ngắn.
"Khoảng cách để đột phá Võ Vương đỉnh phong vẫn còn kém xa." Sau khi hấp thu hơn mười khỏa Linh thạch, Tô Tiểu Mạt đi tới, thầm nghĩ: "Nếu như có thể đi vào Nội môn, hẳn là có thể có nhiều tài nguyên võ học tốt hơn."
Thái Huyền Thánh tông không có yêu nghiệt như Vạn Cổ tông, có thể để cho đệ tử nhanh chóng gia tăng về mặt cảnh giới, nhưng tài nguyên ở Nội môn, vẫn không phải thứ mà những tông môn khác có thể so sánh được.
Có điều là, muốn đạt được những tài nguyên này, nhất định phải trở thành đệ tử Nội môn.
"Hi vọng lần này tiến vào Kim Lân sơn, có thể khiến ta ở Thái Huyền Thánh tông nâng cao một bước, nếu nhờ vậy mà có thể lẫn vào Nội môn thì càng tốt hơn." Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ.
Ở Vạn Cổ tông, trong thư phòng.
Theo thông lệ, Lý Thanh Dương vừa đi vừa báo cáo về tình huống kiến tạo hôm qua, nhưng vừa đi vào, chỉ thấy một tên lão giả mặc trường bào dài, tóc bạc trắng, gác tay đứng ở phía trước cửa sổ, thế là lập tức cảnh giác nói: "Ngươi là ai?"
"Quân Thiên lão nhân." Lão giả xoay người, một mặt mặt mũi hiền lành.
Lý Thanh Dương ngạc nhiên nói: "Tông... Tông chủ?"
Không sai.
Cái lão giả nhìn qua đã bảy tám mươi tuổi này, chính là Quân Thường Tiếu dựa vào mặt nạ Ma biến để dịch dung.
"Thế nào?" Quân Thường Tiếu dùng chất giọng già nua nói.
Khóe miệng Lý Thanh Dương giật một cái, nói: "Nếu như không phải vừa rồi Tông chủ dùng giọng nói nguyên bản để nói, đệ tử thật sự nhận không ra."
"Ha ha ha!" Quân Thường Tiếu vuốt râu mà cười.
Thần thái, cử chỉ, hoàn toàn chính là một lão giả tuổi tác đã cao.
Làm diễn viên, khẳng định là diễn cái gì thì phải giống như cái đó.
Lúc này nếu để hắn làm đại sứ hình tượng cho NBA, hắn tuyệt đối sẽ điều chỉnh điểm kỹ năng chơi bóng rổ tới đầy, ở hiện trường ngẫu hứng ca hát nhảy nhót một đoạn.
"Chào mọi người, ta là thực tập sinh xuyên việt năm năm rưỡi Quân Thường Tiếu, thích ca hát nhảy múa, làm màu, khoác lác, Music..."
"Thanh Dương."
"Bổn tọa ra ngoài một chuyến, sự tình của tông môn trước hết sẽ giao cho ngươi xử lý."
Giọng điệu cùng ngữ khí của Quân Thường Tiếu vẫn bảo trì ở dạng lão niên, hiển nhiên là đã chân chính dung nhập vào bên trong nhân vật.
Giờ phút này, hắn không còn là Tông chủ Vạn Cổ tông, cũng không còn là Quân Cẩu Thặng, mà là một Quân Thiên lão nhân đã quá quan, sinh hoạt ở nới nhàn vân dã hạc.
"Vâng!" Lý Thanh Dương trả lời.
Cùng ngày, Quân Thường Tiếu vung lên tay áo dài, giống như một ẩn thế cao nhân bay khỏi Vạn Cổ tông, hắn cũng không đi một mình, mà còn dẫn theo Bách Khâu đại vương.
Ban đầu dự định dẫn theo Tử Lân Yêu Vương, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của tên gia hỏa này quá kém, vẫn là dẫn theo Khế Ước thú của hắn vẫn tương đối đáng tin cậy hơn.
Cùng lúc đó, tại Thái Huyền Thánh tông xa xôi, Tô Tiểu Mạt cũng đã đi theo mấy tên Trưởng lão tiến vào Kim Lân sơn.
Hai cái Cẩu Thặng sắp tụ hợp, khiến chúng ta phải rửa mắt mong đợi.
Kim Lân sơn.
Một tòa danh sơn của Tinh Vẫn đại lục.
Trên núi có không ít hung thú, đồng thời cũng tồn tại rất nhiều Linh thú, quả thật là lựa chọn có một không hai để tìm đường chết khi xuất ngoại.
Đuổi theo mấy ngày đường.
Tô Tiểu Mạt đi theo bốn tên Trưởng lão dừng ở chân núi, trong đó còn có Hạ Thủy Vân cùng Tôn Anh Tuyền.
Loại sự việc săn giết cao đẳng linh thú như thế này, dẫn theo Ngoại môn đệ tử tới, tự nhiên cũng không có trông cậy vào sự hỗ trợ của bọn hắn, chủ yếu là để bọn hắn trải nghiệm một chút cảnh tượng hoành tráng mà thôi.
"Cẩu Thặng, ta có chút khẩn trương."
Vừa dừng ở chân núi, cảm thụ được luồng khí bạo ngược đang ép xuống, trong con ngươi Tôn Anh Tuyền nổi lên chút hoảng sợ.
Tô Tiểu Mạt nói: "Không có việc gì, còn có bốn Trưởng lão ở đây."
Mấy tên Trưởng lão mặt không đổi sắc, trong ánh mắt hiện ra vẻ hân thưởng.
Lúc trước ở Vân Lĩnh sơn mạch, đã chứng minh được hắn rất có can đảm, phương diện tư chất cũng không tệ, nếu như chịu khó bồi dưỡng, tuyệt đối là một mầm mống tốt.
"Mấy người các ngươi nghe cho kỹ đây."
Một tên trưởng lão nói: "Sau khi vào núi, nhất định phải theo sát sau lưng chúng ta, không thể tự tiện rời đi, càng không thể tự tiện xuất thủ."
"Vâng!"
Đám người Tô Tiểu Mạt đồng thanh đáp lại.
"Đi thôi."
Hai tên Trưởng lão đi phía trước mở đường, hai tên Trưởng lão ở phía sau đoạn hậu, sáu tên đệ tử Ngoại môn đi ở chính giữa, sau đó xuôi theo cầu thang hướng về trên núi mà đi.
"Hú! Hú!"
Đi tới giữa sườn núi, mơ hồ nghe được tiếng gầm rú của hung thú truyền đến.
"Đây chắc chắn là Linh thú!"
Trong sáu tên đệ tử ngoại môn, ngoại trừ Tô Tiểu Mạt cùng Hạ Thủy Vân có thể bảo trì sự bình tĩnh bên ngoài, bốn người khác đều nơm nớp lo sợ, thậm chí lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
"Hú!"
Nhưng vào lúc này, vài đầu hung thú với thân pháp mạnh mẽ từ hai bên trái phải chui ra, từ khí tức phát ra mà nói, hiển nhiên đã đạt tới cấp độ Vương cấp.
"Ầm!"
"Ầm!"
Hai tên Trưởng lão bộc phát khí tức, ngưng tụ các loại chưởng ấn đánh tới, giải quyết hết mấy đầu hung thú.
Tình huống đột nhiên phát sinh rất nhanh đã bị giải quyết hết, nhưng mấy tên đệ tử Ngoại môn cũng đã bị dọa đến run lẩy bẩy, hiển nhiên bị kinh sợ.
Cho dù là Hạ Thủy Vân, vào lúc vài đầu Linh thú lao ra, vẫn theo bản năng mà lui về phía sau hai bước.
Trong mấy tên đệ tử Ngoại môn, cũng chỉ có Tô Tiểu Mạt vẫn còn đứng ở chỗ cũ, thậm chí khi Trưởng lão giải quyết toàn bộ mấy đầu Linh thú đột kích kia, lông mày y cũng không có nhíu lại một cái.
"Không tệ."
Bốn tên Trưởng lão càng thêm hài lòng.
Loại tâm thái dù gặp sơn băng ở phía trước mà mặt vẫn không đổi sắc thế này, tương lai tuyệt đối là một người có thể làm đại sự.
"Đi."
Đám người tiếp tục dọc theo con đường đi lên.
Ước chừng sau khi đi được mấy trăm bậc cầu thang, lập tức đã trèo lên tới đỉnh núi.
Đỉnh Kim Lân sơn vẫn rậm rạp cây cối như cũ, trong đó không chỉ có hung thú, còn có phi cầm.
"Hừ hừ!"
Gió lạnh thổi đến, lệ khí xuyên qua khiến cả người không rét mà run.
"Hú!"
Đột nhiên, tiếng hổ gầm truyền đến!
Chỉ thấy một đầu Hổ thú toàn thân bị tử sắc hồ quang điện bao phủ từ đằng xa bay loạn tới, ở giữa không trung vẫn còn lưu lại Lôi hệ thuộc tính nhàn nhạt.
"Tử Điện Linh hổ!"
Ánh mắt bốn tên Trưởng lão lập tức trở nên nóng bỏng.
Tử Điện Linh hổ là một trong những loại hung thú thuộc Lôi hệ hiếm thấy ở Tinh Vẫn đại lục, nếu như có thể hàng phục nó, như vậy khẳng định là vô cùng sảng khoái!
"Đuổi theo!"
"Đừng để nó chạy mất!"
"Vèo!"
"Vèo!"
"Vèo!"
Trong phút chốc, ba tên Trưởng lão tăng tốc đuổi về phía mà Tử Điện Linh hổ biến mất, về phần một tên người trưởng lão khác, thì lưu lại bảo hộ mấy tên đệ tử Ngoại môn.
"Tử Điện ấu hổ!"
Tô Tiểu Mạt nói thầm: "Tông chủ đã tới!"
"Hú! Hú!"
Nhưng vào lúc này, trong sơn lâm đột nhiên truyền đến từng trận rống gầm giận dữ, làm cho cả ngọn núi đều muốn run rẩy theo!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Một lát sau, từng đầu từng đầu hung thú với thể trạng khôi ngô bước ra, trong đó còn có một đầu có thể so với Hoàng cấp đỉnh phong, một Linh thú toàn thân lông tóc màu vàng kim!
"Không tốt!"
Sắc mặt tên trưởng lão lưu lại để bảo hộ đệ tử Ngoại môn đại biến.
Kim sắc Linh thú quả thật chính là mục tiêu mà bọn họ lần này đến đây săn giết, thế nhưng còn chưa tới địa bàn của nó, nó làm sao lại đột nhiên chạy ra đây, trả triệu tập nhiều trợ thủ như vậy tới giúp đỡ?
Quay trở lại khoảng thời gian một canh giờ trước.
"Ngao ô!"
Ở sâu bên trong Kim Lân sơn, mặt mũi Kim Lân Linh thú tràn ngập thống khổ ,à ngã xuống, Bách Khâu đại vương đứng ở phía trên đầu nó, trong mắt tràn đầy hung quang.
"Tiểu gia hỏa."
Quân Thường Tiếu hóa thân thành lão giả tóc bạc ngồi ở phía xa, nói: "Có làm Khế Ước thú của ta hay không?"
"Làm, làm! Ta làm Khế Ước thú của ngài!" Kim Lân Linh thú hoảng sợ nói.
Trước hết không nói tới việc cái nhân loại này phát ra khí tức rất cường đại, chỉ riêng Bách Khâu đại vương, dùng một tay đã có thể giải quyết được nó, lập tức đã khiến nó ý thức được rằng, cái đồng loại này có thực lực tuyệt đối hơn xa nó!
"Buông lỏng tâm thần."
Quân Thường Tiếu đi tới, một cái tay đặt ở trên trán Kim Lân Linh thú, sau đó bắt đầu câu thông linh hồn, trong thời gian ngắn thành lập khế ước chủ phó.
Nếu để cho hắn đơn độc đến đây, chưa chắc có thể tuỳ tiện hàng phục một đầu Linh thú có thể so với Hoàng cấp, nhưng có Bách Khâu đại vương đi theo, mọi việc đã trở nên đơn giản hơn nhiều.
"Không bao lâu nữa, cường giả Thái Huyền Thánh tông sẽ đến giết ngươi, chờ bọn hắn tới, hết thảy đều nghe ta chỉ huy." Quân Thường Tiếu.
"Thái Huyền Thánh tông ư?"
Ánh mắt Kim Lân Linh thú lập tức nổi lên lửa giận.
Mấy cái nhân loại này thành lập tông môn, cứ cách mỗi năm sẽ tiến vào Kim Lân sơn náo loạn, hoàn toàn không đặt sơn vương đại nhân như nó vào mắt.
"Chủ nhân!"
Nó chân thành nói: "Ta nghe ngài!"
Không bao lâu sau.
Người của Thái Huyền Thánh tông đã đến.
Chờ sau khi bọn hắn lên núi, Quân Thường Tiếu gọi Tử Điện ấu hổ ra, cố ý dẫn mấy tên Trưởng lão ra xa, sau đó lệnh cho Kim Lân Linh thú triệu tập mấy thủ hạ trên núi ra, hướng về phía đám người Tô Tiểu Mạt phát động công kích.
"Bách Khâu."
"Đi chiếu cố ba tên Trưởng lão kia đi."
"Vâng."
"Nhớ rõ, không được giết chết, tạo cho bọn hắn chút phiền phức là được rồi."
"Vâng!"
Lúc này Bách Khâu đại vương mới tiến vào sơn lâm.
"Kỳ quái, tại sao lại không có?"
"Tử điện Linh thú không nên chạy nhanh như vậy!"
Ba tên Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông ở sâu bên trong sơn lâm tìm kiếm gần nửa ngày, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được Tử Điện ấu hổ, bởi vì nó sớm đã sớm chui vào bên trong Chưởng Môn cầu.
"Ba vị."
Đột nhiên, từ bên trong ngọn núi âm u có một tên lão giả lưng còng đi ra, âm trầm cười nói: "Các ngươi đang tìm cái gì vậy?"
Ba tên Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông đối mắt với nhau, trong nháy mắt đã xác định được tên này chắc chắn không phải nhân loại, mà là Linh thú đã đạt tới trình độ hóa hình, thế là nhanh chóng đề cao cảnh giác!
"Rẹt rẹt rẹt."
Bách Khâu đại vương cười một cách quái dị nói: "Kim Lân sơn chính là địa phương sinh hoạt của tộc ta, các ngươi đã tự tiện xông tới đây, cũng đừng nghĩ còn có thể sống sót rời đi!"
"Vù vù!"
Lời nói vừa dứt, lệ khí táo bạo từ quanh thân đã phóng thích ra, sau đó nhanh chóng tới gần một tên Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông!
"Đùng!"
Bởi vì tốc độ cực nhanh, lực lượng lại cực mạnh, đối phương chỉ có thể gian nan làm ra một tư thái phòng thủ, sau đó lập tức bị một quyền đánh bay ra ngoài.
Hai gã Trưởng lão còn lại thấy vậy, trong lòng cả kinh nói: "Thực lực của đầu thú này chỉ sợ không thua kém gì Bán Thánh!"
Bách Khâu đại vương xoay người, hai cổ lệ khí âm trầm hóa thành quyền ấn đánh tới.
"Ầm!"
"Ầm!"
Hai gã Trưởng lão kia hoàn toàn trốn không thoát, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Lấy thực lực của Bách Khâu đại vương, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng giải quyết ba tên Võ Hoàng đỉnh phong, nhưng chủ nhân đã có lệnh, cho nên khi xuất thủ rất có cân nhắc, vẻn vẹn chỉ đánh người bay ra ngoài.
"Rút lui!"
Một tên Trưởng lão sau khi ổn định thân thể, trầm giọng quát.
Đầu thú này thực lực quá cường hãn, đã khiến cho bọn hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng thi triển thân pháp muốn lập tức rút lui, thế nhưng lại bị Bách Khâu đại vương ngăn lại, điên cuồng triển khai công kích.
Đùng!
Đùng!
Trong phút chốc, ba tên Trưởng lão bị ngược tới chật vật không chịu nổi, bị ngược tới mức liên tục bại lui.
Đương nhiên, khiến bọn hắn không nghĩ ra chính là, bên trong Kim Lân sơn tại sao có thể có được Linh thú có thể so với Bán Thánh, chẳng lẽ là giống như lúc trước khi đại gia cùng Tử Lân Yêu Vương nghị luận phá vỡ phong ấn có quan hệ?
"Ầm!"
Bách Khâu đại vương một lần nữa đánh tới!
Ba tên Trưởng lão khó mà chống lại, không ngừng lảo đảo lui về sau, sau đó thổ huyết.
Tình huống hiện tại chính là, đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể bị chà đạp một cách điên cuồng.
"Chết đi!"
Mười ngón tay khô gầy Bách Khâu đại vương triển khai chiêu thức, lập tức hình thành mười đạo chỉ quang âm u xé rách không gian!
"Xong rồi!"
Ánh mắt ba tên Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông nổi lên sự tuyệt vọng.
"Xoẹt!"
Mắt thấy chỉ quang mạnh mẽ xé rách không gian mà đến, một đạo lưu quang từ đằng xa bay tới, một tường khí phòng ngự vô cùng hùng hậu trong nháy mắt ngưng tụ trước người bọn hắn, hoàn toàn bảo hộ bọn hắn ở bên trong.
Đinh! Đinh! Đinh!
Một trận hỗn loạn hướng về phía sau, năng lượng từ mười trảo kia tiêu tán.
Ba tên Trưởng lão Thái Huyền Thánh tông vốn cho rằng hẳn phải chết không nghi ngờ, tất cả đều ngây người tại chỗ, bởi vì phía trước mặt vốn trống rỗng bỗng có thêm ra một lão giả tóc bạc tiên phong đạo cốt.
Đây là... Là thần thánh phương nào?
"Lão gia hỏa!"
Bách Khâu đại vương cả giận nói: "Lại là ngươi!"
Cảm xúc trên mặt vô cùng sung mãn cũng đặc biệt đúng chỗ, kỹ năng diễn xuất tuyệt đối đã online.
"Ba vị."
Lão giả tóc bạc nói: "Không sao chứ?"
"Không có... Không có việc gì..." Một tên Trưởng lão đã tỉnh táo trở lại, chắp tay nói: "Đa tạ các hạ xuất thủ cứu giúp!"
Lão giả tóc bạc nhìn về phía Bách Khâu đại vương, nói: "Lăn đi."
"Hừ hừ!"
Lời nói vừa dứt, khí thế hùng hậu trong nháy mắt bạo phát ra, bên trong ẩn chứ võ đạo, cũng ẩn chứa Kiếm đạo, có thể nói, khí thế to lớn lực đạo trầm ổn, lại phong mang như kiếm!
Ba tên Trưởng lão Thái Huyền Thánh tông ở phía sau lập tức bị kiếm võ chi thế thổi bay tóc đen, thổi đến mức con mắt cũng đều không mở ra được.
Ông trời ơi..!
Người này là kiếm võ song tu!
Từ khí thế bạo phát ra mà nói, tuyệt đối đạt tới cấp độ Bán Thánh!
Cao nhân!
Đây chắc chắn là cao nhân!
Ở Tinh Vẫn đại lục, cấp độ Võ Thánh có lẽ có thể thường xuyên gặp được, nhưng cường giả ở phương diện kiếm võ song tu, toàn bộ đạt tới cấp độ Bán Thánh tuyệt đối là phượng mao lân giác!
Bách Khâu đại vương lấy cứng chọi cứng với hai loại khí thế kiếm vô cùng cuồng bạo của chủ nhân, sắc mặt có chút dữ tợn, từng bước một lui lại, cuối cùng thì giả bộ chấn kinh, đồng thời vội vàng quay đầu chạy trốn.
"Rẹt!"
Quân Thường Tiếu triệt tiêu khí tức, nói: "Các ngươi đã an toàn."
"Đa tạ tiền bối cứu giúp!"
Ba tên Trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông vội vàng chắp tay nói.
Ngay từ đầu xưng tự xưng các hạ, sau khi ý thức được đối phương là Bán Thánh kiếm võ song tu, thái độ lập tức phát sinh biến hóa to lớn.
Quân Thường Tiếu nói: "Đồng bạn cùng các ngươi lên núi cùng với mấy người trẻ tuổi, gặp phải một đàn thú công kích, còn không nhanh chóng đi trợ giúp sao."
"Cái gì?"
Ba người biến sắc, không ngừng phóng thích Linh niệm.
Quả nhiên nhìn thấy ở bên ngoài sơn lâm, Trưởng lão nhà mình đang cùng kim lân linh thú hỗn chiến, mấy tên đệ tử Ngoại môn cũng đã bị bầy hung thú vây quanh, tình huống tràn ngập nguy hiểm!
"Ôi."
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: "Ba người các ngươi cũng đã bị thương, chưa chắc là đối thủ của nghiệt súc kia, lão phu làm người tốt thì đàn làm cho trót vậy."
"Vụt!"
Lời nói vừa, lão giả biến mất tại chỗ.
Ba tên Trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng đè ép thương thế bay qua.
Chờ bọn hắn đi vào, vừa lên tới khu vực đỉnh núi, bầy hung thú kia đã không còn, Kim Lân Linh thú cũng chạy mất, tên trưởng lão kia cũng trợn mắt hốc mồm nhìn về phía lão giả tóc bạc đột nhiên xuất hiện, còn làm cho bầy hung thú kinh sợ thối lui.
"Hừ!"
Ba người lập tức thở dài nhẹ nhõm.
Mặc dù trong thời gian ngắn bất ngờ phát sinh biến cố lớn, cũng may cũng không có bất kỳ thương vong nào.
"Phù phù!"
Đột nhiên, Tô Tiểu Mạt ở phía xa bỗng quỳ trên mặt đất, thân thể cùng hai tay run nhè nhẹ, cảm giác tựa như là đã bị hù dọa.
Chân mày bốn tên Trưởng lão nhăn lại.
Tâm tính kẻ này không phải rất mạnh sao? Làm sao trải qua một trận chiến này, đã bị hù đến run chân quỳ xuống?
"Cẩu Thặng!"
Tôn Anh Tuyền thấp giọng nói: "Nhanh đứng lên !"
Đôi mắt Hạ Thủy Vân nổi lên một tia không hiểu, đồng thời cũng hiện ra vẻ thất vọng.
Tô Tiểu Mạt không để ý ánh mắt của đồng môn cùng Trưởng lão, hướng về phía lão giả tóc bạc mặt mũi hiền lành kia dập đầu, nước mắt rơi như mưa, lớn tiếng la lên: "Sư tôn!"