Chương 909. Phương Linh Ngọc
Sau khi trải qua chuyện ở núi Kim Lân, địa vị của Tô Tiểu Mạt ở Thái Huyền Thánh tông đã tăng lên không ít, còn được ban cho một đình viện riêng, chỉ cần biểu hiện hơi tốt chút nữa, thăng cấp thành đê tử nội môn hoàn toàn không còn là vấn đề.
Nhưng mà, trở thành hàng xóm với Hạ Thủy Vân, điều này khiến cho hắn ta có chút hoảng loạn, tỉ mỉ nhớ lại những chỉ điểm của Ngụy lão về tình cảm, lại tự hỏi nên tiếp xúc với nhau như thế nào.
"Sư đệ!"
Trên đường đi đến thực đường, Tôn Anh Tuyền khoác tay lên vai hắn ta, cười nói: "Hiện tại địa vị của ngươi trong ngoại môn càng ngày càng cao, về sau ca ca đây có thể đi theo ngươi mà lăn lộn rồi."
Tô Tiểu Mạt nói: "Sư huynh cứ hay nói đùa."
"Không phải nói đùa đâu!"
Tôn Anh Tuyền nghiêm túc nói: "Chờ tới khi ngươi chân chính trở thành đệ tử nội môn, thì ta cũng phải thật sự lăn lộn cùng ngươi a, vì khi ấy thân phận của ngươi sẽ cao hơn đệ tử ngoại môn, về sau cũng phải gọi ngươi là sư huynh nữa."
Trong hệ thống của Thái Huyền Thánh tông, bất luận đệ tử nhập môn sớm hay muộn, ngoại môn đều phải gọi nội môn là sư huynh.
Đương nhiên, chỗ đặc thù của nội môn không chỉ thể hiện mỗi trên phương diện xưng hô, còn có một thực đường riêng, một sân tập riêng, một trưởng lão chỉ điểm riêng, cùng với phương tiện tu luyện riêng.
Tuy ngoại môn và nội môn chỉ khác nhau một chữ, nhưng đãi ngộ tuyệt đối khác biệt một trời một vực.
Đã từng có bao nhiêu đệ tử ngoại môn sứt đầu mẻ trán vì mong muốn trở thành đệ tử nội môn, bởi vì ví dụ như tư chất bị hạn chế, chỉ có thể đột phá đến trình độ Võ tông, nếu tiến vào nội môn, có lẽ sẽ đạt được giới hạn cao nhất là Võ vương, thậm chí là cao hơn.
"Tôn sư huynh vĩnh viễn là sư huynh, cho dù ta có trở thành đệ tử nội môn hay thân truyền, điều ấy vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Tô Tiểu Mạt nói.
Với địa vị đệ tử ngoại môn hiện tại của hắn ta, thật sự thì không cần thiết phải tiếp tục nịnh bợ Tôn Anh Tuyền. Nhưng mà, tốt xấu gì hắn ta cũng có phụ thân là một gã trưởng lão, nếu có thể nịnh bợ thì nịnh bợ nhiều một chút.
"Ha ha ha."
Tôn Anh Tuyền vỗ vỗ bả vai hắn ta, nói: "Có thể nghe được những lời này của ngươi, sư huynh đây rất vui mừng!"
"Mau nhìn! Là Phương sư tỷ!"
Đột nhiên, không biết ai hô một tiếng, nhất thời hấp dẫn những đệ tử ngoại môn đang đi về phía thực đường chợt quay đầu nhìn về hướng đó.
Phương sư tỷ? Chẳng lẽ là Phương Linh Ngọc?
Tô Tiểu Mạt nhìn theo hướng âm thanh vừa phát ra, chỉ thấy trên đường hẹp quanh co, một nữ tử mặc đấu phục màu đỏ, dáng người uyển chuyển đang sóng vai đi cùng Hạ Thủy Vân.
Nữ nhân ước chừng hai mươi tuổi, trong đôi con ngươi tản ra sự kiêu ngạo nhàn nhạt, tựa như thiên kim đại tiểu thư xuất thân gia đình giàu có, tướng mạo cũng không tồi, có thể xếp vào hàng ngũ họa thủy được rồi.
"Sư huynh."
Tô Tiểu Mạt thấp giọng nói: "Nữ tử đi bên cạnh Hạ Thủy Vân là ai vậy?"
Tôn Anh Tuyền nói: "Đệ tử thân truyền, Phương Linh Ngọc."
Quả nhiên, chính là nữ nhân này!
Đến Thái Huyền Thánh tông nằm vùng cũng đã hơn một năm rồi, lần đầu tiên Tô Tiểu Mạt nhìn thấy chính chủ.
Bởi vì có ân oán với đại sư tỷ nên không khỏi sẽ bị so sánh, kết luận cuối cùng của hắn ta là, tuy rằng tướng mạo nàng ta không tồi, nhưng so với đại sư tỷ thì còn kém xa.
Hơn nữa, rõ ràng quanh thân phảng phất tản ra hơi thở ngạo nghễ bẩm sinh, hơn nữa còn lạnh như băng, thế nhưng lại mặc một thân đấu phục màu đỏ, không cảm thấy có gì sai sai sao?
"Từ từ!" Tô Tiểu Mạt thầm nghĩ: "Đại sư tỷ từng nói qua tỷ ấy chán ghét màu đỏ, chẳng lẽ là có quan hệ với màu sắc y phục của nữ nhân này?"
"Sư đệ."
Tôn Anh Tuyền vội vàng lôi kéo cổ tay áo của hắn ta, thấp giọng nói: "Nữ nhân này ở tông môn được đoàn trưởng lão hết sức coi trọng, địa vị vô cùng cao, tính tình cũng rất kiêu căng, đi thôi đừng nhìn tiếp nữa, để tránh gặp phải phiền toái."
Muộn rồi, Phương Linh Ngọc đang nói chuyện với Hạ Thủy Vân đã phát hiện ra Tô Tiểu Mạt từ đầu đến cuối luôn nhìn lén mình, khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên lạnh lùng.
"Phiền phức thật!"
Tôn Anh Tuyền vội vàng lôi kéo hắn ta rời đi.
"Đứng lại."
Phương Linh Ngọc mở miệng nói. Tuy rằng âm thanh có chút trong trẻo, nhưng lại lộ rõ vẻ cao ngạo.
Là đệ tử nội môn được Thái Huyền Thánh tông coi trọng nhất, mỗi tiếng nói, cử động đều thể hiện sự cao quý cùng ngạo nghễ, việc này cũng là chuyện bình thường thôi.
"Úi…"
Tôn Anh Tuyền cười nói: "Phương sư tỷ, có việc gì sao?"
Phương Linh Ngọc đã đi tới, đứng trước mặt hai người, lạnh nhạt nói: "Không phải việc của ngươi, cút ngay."
Bà mẹ nó! Tốt xấu gì ông đây cũng có phụ thân là trưởng lão đấy, thế nhưng ngươi dám kêu ta cút đi ngay ở trước mặt mọi người, cũng không quá nể mặt đôi bên rồi đấy!
Là nam nhân thì đều không nhịn được, cho nên Tôn Anh Tuyền tức giận nói: "Cút thì cút!"
Vút!
Nháy mắt đã biến mất trước mặt Phương Linh Ngọc.
"…."
Đối với loại hành vi hèn đều hèn một cách cứng cỏi có cốt khí như vậy, Tô Tiểu Mạt chỉ có thể sụp đổ mà bày tỏ sự ngưỡng mộ.
"Ngươi."
Phương Linh Ngọc thản nhiên nói: "Chính là Tô Cẩm Đường?"
"Không sai.”
Tô Tiểu Mạt mặt không đổi sắc nói. Tôn Anh Tuyền có thể sợ, hắn ta thì không thể, dù sao cũng không phải trưởng lão bề trên của tông môn.
"Thủy Vân."
Phương Linh Ngọc nói: "Tương lai ngươi nhất định là muốn trở thành đệ tử thân truyền đúng không, vậy thì hạn chế tiếp xúc với những đệ tử phổ thông như vậy đi, để tránh bị người khác bàn tán thì thầm sau lưng."
"Sư tỷ."
"Ta không có quan hệ gì với hắn cả."
Hạ Thủy Vân vừa nói, một bên liếc mắt ra hiệu với Tô Tiểu Mạt đứng ở phía sau, dường như đang ám chỉ hắn ta nên nhanh chóng rời đi.
Trong khoảng thời gian này hai người đã nhiều lần hợp tác, tất nhiên sẽ có chút hiểu ý nhau, chỉ là, Tô Tiểu Mạt lại làm như không nhìn thấy, nói: "Lời này của Phương sư tỷ giống như là Tô Cẩm Đường ta không xứng với Hạ sư tỷ?"
Hạ Thủy Vân ngạc nhiên, Tôn Anh Tuyền lăn ở đằng xa cũng ngây người.
Vãi đạn!
Tiểu gia hỏa này nhìn nhu nhược vậy, không ngờ lại dám công khai tranh cãi với Phương sư tỷ!
Phương Linh Ngọc cũng thấy vô cùng bất ngờ vì một đệ tử ngoại môn lại dám nói thẳng những lời này trước mặt mình, vì thế khinh thường nói: "Xóa hai chữ giống như đi."
"Đương nhiên."
Nàng bổ sung nói: "Tuy rằng sư tôn của ngươi có chút năng lực, nhưng tư chất, thực lực thậm chí tướng mạo, không hề có một thứ gì xứng đôi với Hạ sư muội."
"Phương sư tỷ…" Hạ Thủy Vân vừa muốn nói chuyện đã bị Phương Linh Ngọc ngăn lại, nói: "Sau này không được tiếp tục dây dưa với nàng nữa, ta không muốn nghe được thêm bất kỳ tin đồn thất thiệt gì ở tông môn nữa."
Câu trước mới chỉ có chút kiêu ngạo thôi, còn câu sau thì đã có ý tứ cảnh cáo rõ ràng rồi.
"Đậu má!"
Tôn Anh Tuyền trốn ở xa xa, mắng thầm trong lòng: "Nếu không phải là Lục Thiên Thiên bị đuổi đi, sao ngươi lại thuận lợi thượng vị như thế, sao có thể trở thành thân truyền đệ tử được coi trọng và bồi dưỡng, sao có thể ở nơi này diễu võ dương oai!”
"Đúng vậy."
Tô Tiểu Mạt cúi đầu, nói: "Hạ sư tỷ là thiên chi kiêu nữ, Tô Cẩm Đường ta làm sao có thể xứng đôi với nàng."
"Biết mình biết ta như thế là tốt đấy."
Phương Linh Ngọc thản nhiên nói: "Hạ sư muội, chúng ta đi thôi."
Ánh mắt Hạ Thủy Vân đầy vẻ xin lỗi nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, sau đó rời đi cùng sư tỷ.
"Quả nhiên, Hạ sư muội có quan hệ với Phương sư tỷ!"
"Trước đây hai người này từng tu luyện cùng nhau, hơn nữa đều có thể chất băng hệ."
"Trong khoảng thời gian này Tô Cẩu Thặng đều cùng Hạ sư muội tiếp xúc rất gần, chắc Phương sư tỷ nhìn không vừa mắt, cố ý từ nội môn chạy đến đây dạy dỗ hắn một phen."
Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Nhìn về Tô Tiểu Mạt từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu kia, ánh mắt dần hiện lên vài phần đồng tình.
Nhưng mà, bị đệ tử thân truyền mà tông môn coi trọng nhất dạy dỗ một phen, dường như cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.
"Cẩu Thặng."
Tôn Anh Tuyền lăn trở về, cười nói: "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
"Vụt!"
Đột nhiên, Tô Tiểu Mạt đẩy cánh tay đang khoác trên vai mình ra, sau đó nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu, hô: "Hạ Thủy Vân! Hiện tại Tô Cẩm Đường ta không xứng với ngươi, không có nghĩa là tương lai sẽ không xứng với ngươi!"
Đệ tử ngoại môn chuẩn bị giải tán đi ăn, bỗng dưng nghe thấy hắn ta đột nhiên rống to, đều dừng chân tại chỗ, một đám lộ vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc khó tin quay đầu lại nhìn.
Tôn Anh Tuyền ở khoảng cách gần nhất cũng trợn tròn đôi mắt.
Hạ Thủy Vân còn chưa đi xa cũng dừng bước chân, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
"Nghe cho rõ đây!"
Tô Tiểu Mạt lớn tiếng nói: "Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến cho toàn bộ trên dưới tông môn đều phải công nhận, Tô Cẩm Đường ta xứng đôi với Hạ Thủy Vân ngươi!"
Mới vừa bị Phương Linh Ngọc cảnh cáo, lại dám nói ra những lời như vậy, thật sự quá trâu bò rồi!
"Đúng!"
Tôn Anh Tuyền sau khi bị Cẩu Thặng kích thích, rốt cục cũng đứng lên như một người nam nhân, hắn ta đỏ mặt tía tai rống lớn nói:
"Nhất định là Tô Cẩm Đường có thể xứng đôi với Hạ Thủy Vân, ta, Tôn Anh Tuyền, hôm nay lấy tính mạng thề!"
Huynh đệ, đừng sợ! Có ca ở đây vĩnh viễn ủng hộ ngươi!
"Sư muội!"
Đôi mắt sáng của Phương Linh Ngọc dần dần trở nên lạnh lùng, nói: "Tên gia hỏa này thật đáng ghét."
"Sư tỷ." Hạ Thủy Vân cũng cau mày nói: "Đây là chuyện riêng của ta và hắn, ngươi có thể đừng xen vào được không?"