Chương 910. Tô Tiểu Mạt bộc lộ chân tình.
"Các ngươi có nghe gì chưa, Phương sư tỷ từ nội môn ra đây, cố ý dạy cho Tô Cẩm Đường một bài học!"
"Hình như nguyên nhân là bởi vì gần đây hắn hay đi cùng Hạ sư muội đi?"
"Phương sư tỷ đúng là một người có tính tình nóng nảy a, hơn nữa còn cực kỳ tự cao tự đại, nàng ta tự thân xuất mã, chỉ sợ là đã nhục mạ Tô Cẩm Đường không ít đi?"
"Nhục mạ thì nhục mạ, nhưng mà ngươi đoán xem cuối cùng tên gia hỏa kia đã nói gì nào?"
"Nói cái gì?"
"Ngang nhiên hô to với Hạ Thủy Vân, hiện tại thì không xứng với nàng, sau này chắn chắn có thể xứng đôi!"
"Vãi nồi! Đây là thổ lộ với Hạ sư muội sao!"
"Lúc ấy Phương sư tỷ vẫn còn đứng bên, nghe nói giận đến mức mặt tái nhợt, nếu không có Hạ sư muội ngăn cản, tên gia hỏa kia đã gặp xui xẻo rồi."
Ngoại môn Thái Huyền Thánh tông, đệ tử đều bàn tán chuyện phát sinh ở thực đường vào ngày hôm qua, cũng không thể không bội phục Tô Cẩm Đường, dám cứng rắn với đệ tử chân truyền được coi nhất trong tông môn!
Những chuyện này, đoàn trưởng lão cũng nghe nói, nhưng không để ý đến. Dù sao tông môn cũng cho phép đệ tử yêu đương, tất nhiên sẽ không can thiệp vào vấn đề tình cảm của bọn họ rồi.
"Ai."
Tô Tiểu Mạt ngồi ở trong thạch đình giữa sân, liên tục thở dài.
Chuyện đã xảy ra hôm qua, sau khi ngủ một giấc rồi suy nghĩ lại, dường như hắn ta có chút hành động theo cảm tính rồi.
Là gián điệp, thì tố chất tâm lý phải mạnh mẽ.
Nhưng đối mặt với lời nói nhục nhã của Phương Linh Ngọc, khiến cho hắn ta mất đi sự bình tĩnh, xúc động nói ra những lời kia.
Có thể giải thích là vì hắn ta là nam nhân.
Nếu đổi lại là Quân Thường Tiếu, chắn chắn sẽ ném ra một cái đảo mắt vô cùng cảm tính, ra vẻ không sao cả nói: "Không xứng thì không xứng, lão tử đây cũng chẳng cần đâu."
Độc giả: Với tính cách của lão gia hỏa này, chắc chắn là có thể nói ra như vậy!
Thực ra thì nói về tư chất, cảnh giới, thể chất thậm chí là tướng mạo vốn có, các phương diện của Tô Tiểu Mạt cũng không tồi.
Nếu nói về khuyết điểm, thì chính là hơi lùn.
Nhưng đây cũng khi so với với mấy người khủng long cao một mét tám mấy như Quân Thường Tiếu, Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần. Nếu đặt trong ngoại môn của Thái Huyền Thánh tông, thì cũng coi như là cao gầy dong dỏng đi, ít nhất cũng cao được một mét bảy mươi tám.
Đừng nói là có xứng với Hạ Thủy Vân hay không, cho dù là với Phương Ngọc Linh thì hắn ta cũng dư dả.
"Phi phi...!" Tô Tiểu Mạt vội vàng xóa bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, nói: "Chỉ cần liếc nhìn nữ nhân cao ngạo kia một cái thôi cũng khiến người khác bực bội rồi, tặng cho tiểu gia, tiểu gia cũng không thèm."
"Ha ha ha!"
Đúng lúc này, Tôn Anh Tuyền từ bên ngoài đi đến, cười to nói: "Cẩu Thặng, hôm qua ngươi thật đáng mặt nam nhi!"
"...."
Tô Tiểu Mạt cay đắng nói: "Cũng đắc tội Phương sư tỷ rồi."
"Đừng sợ."
Tôn Anh Tuyền nói: "Chỉ cần không làm gì sai, nàng sẽ không làm gì được ngươi."
Tô Tiểu Mạt biết điều đó.
Nhưng mà suy cho cùng thì nữ nhân kia cũng là đệ tử thân truyền rất được coi trọng, một khi bản thân mình tiến vào nội môn chỉ sợ không sẽ sống không được suôn sẻ cho lắm.
"A a a!"
Tô Tiểu Mạt kéo tóc, trong lòng gào thét nói: "Toàn bộ lẫn lộn, lộn xộn hết rồi!"
Trong kế hoạch là gia nhập vào phạm vi của nội môn, tiếp tục đi trên con đường khom lưng uốn gối mà tiến lên. Trước tiên phải kết giao với vài đệ tử nội môn, nếu như có thể tiếp xúc với Phương Linh Ngọc thì càng hoàn mỹ.
Nhưng hôm nay còn chưa đi vào được nội môn, lại bởi vì xúc động nhất thời mà đắc tội nữ nhân kia, điều này không thể nghi ngờ đã khiến con đường nằm vùng bình thường của hắn ta trong nháy mắt tăng thêm chướng ngại vật.
Ai, hiện tại chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.
"Cẩu Thặng, mạnh dạn theo đuổi Hạ Thủy Vân đi, sư huynh vĩnh viễn ủng hộ ngươi!" Tôn Anh Tuyền nói.
Sự thật là tiếp xúc trong thời gian lâu, gia hỏa này nhìn như có chút không đáng tin, nhưng lại là người không tồi, ít nhất thì hắn ta đối xử với Tô Tiểu Mạt như huynh đệ thân thiết.
Nói thật, trong một đại tông môn tràn đầy nội tình, tất nhiên không thể thiếu những âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt, nhưng cũng không hẳn là nhiều như vậy, ít nhất thì đôi khi vẫn có lúc không khí hòa thuận.
Thầm nghĩ cái chuyện mà một nhân vật chính tiến vào tông môn mà bị đệ tử ngoại môn oán, hay bị đệ tử nội môn hận, cuối cùng đến ngay cả trưởng lão cũng không tha ấy, suy cho cùng cũng chỉ là thiểu số thôi.
Chúng ta không thể bởi vì một trường hợp đặc thù nào đó, mà phủ định hết cả thế giới được.
"Sư huynh."
Tô Tiểu Mạt cay đắng nói: "Với thực lực và tư chất này của ta, làm sao xứng đôi được với người ta...."
"Ơ đậu má!"
Tôn Anh Tuyền nói: "Vì sao ngươi lại nói một đằng làm một nẻo..."
Còn chưa nói xong, thì đột nhiên ngừng lại, bởi vì Hạ Thủy Vân đã xuất hiện ở trước đại môn, trong con ngươi kia lóe ra sự rét lạnh, giống như tự nói với bản thân mình: "Không phải chuyện của ngươi, cút ngay."
Con mẹ nó! Một chút tôn nghiêm cũng không còn nữa!
"Sư đệ, ta còn có việc, ta đi trước đã!" Thời điểm Tôn Anh Tuyền đang nói chuyện, người đã vèo một tiếng trèo tường chạy đi trong chớp mắt, tốc độ còn nhanh hơn so với ngày hôm qua.
Tô Tiểu Mạt ngồi ở trong thạch đình, Hạ Thủy Vân đứng ở trước đại môn.
Hai người cách nhau không xa lắm, chỉ hơn mười bước chân, hai bên đều im lặng, không khí xung quanh vô cùng xấu hổ.
Tình huống này thường xuyên xuất hiện khi hai người cùng làm nhiệm vụ hoặc ở chung một chỗ, vốn là Tô Tiểu Mạt đã quen rồi, nhưng mà không biết vì sao, đột nhiên hắn ta có chút khẩn trương, có chút bất an.
"Ta nói rồi."
Sau khi Hạ Thủy Vân trầm mặc thật lâu, nói: "Không phải ngươi không xứng với ta, mà là ta không có hứng thú đối với tình yêu nam nữ."
Đúng vậy, nàng ta đã nói qua.
Lúc ấy Tô Tiểu Mạt trả lời là, bản thân mình cũng không có hứng thú đối với tình yêu nam nữ.
Nhưng mà, lần này dường như hắn ta đã hạ quyết tâm, nói: "Nhưng, hiện tại ta lại có hứng thú với ngươi a."
Quân Cẩu Thặng! Mau ra đây ăn đòn đi!
Trong đôi mắt của Hạ Thủy Vân hiện lên tia sáng khác thường, nói: "Hiện tại tâm tư của chúng ta nên tập trung vào võ đạo, chứ không phải là tình cảm."
Tô Tiểu Mạt nói: "Nhục mạ ta ngay tại nơi có nhiều đồng môn, là nam nhân, ta không thể nuốt trôi cục tức này được."
"Xin lỗi ngươi."
Hạ Thủy Vân xin lỗi nói: "Ta không nghĩ là Phương sư tỷ sẽ nhắm vào ngươi như vậy."
Tô Tiểu Mạt cười cay đắng, sau đó thần sắc bi thương nói: "Trước khi gặp được sư tôn, ta đã quen với chuyện này rồi."
"Thói quen?"
Hạ Thủy Vân kinh ngạc nói: "Ngươi đã từng bị rất nhiều thiếu nữ khác từ chối?"
"...."
Tô Tiểu Mạt mới nổi lên chút cảm xúc u buồn thì khóe miệng đột nhiên run rẩy, sau đó lắc đầu nói: "Loại người xuất thân đê tiện như ta, làm gì có quyền lợi để theo đuổi các nữ hài tử khác."
Hạ Thủy Vân đã hiểu.
Nguyên nhân hắn ta nói hắn ta quen rồi là bởi vì thân phận của hắn ta, thường xuyên bị người khác cười nhạo và nhục mạ, mà không phải là lần nào cũng bị từ chối khi theo đuổi nữ hài nhà người ta.
Lúc này, có độc giả có thể cho rằng tuy là Tô Tiểu Mạt đang diễn, nhưng thực tế thì hắn ta đang biểu lộ chân tình.
Xuất thân của hắn ta đúng là không tốt, hơn nữa cũng không có tư chất gì, sở dĩ chạy nhanh hơn người khác, là luyện được từ việc thường xuyên bị người khác bắt nạt.
Không có ai nguyện ý phải chịu uất ức hèn nhát cả đời cả.
Cho nên, Tô Tiểu Mạt quyết định đi Thanh Dương thành tham gia chiêu mộ của Vạn Cổ tông, hy vọng sau khi tiến vào môn phái tu luyện võ đạo thì sẽ không bị người khác bắt nạt nữa.
"Quân chưởng môn, ta tên là Tô Tiểu Mạt, ta nguyện ý gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh phái, còn xin..." Đây là lúc Lý Thanh Dương vừa gia nhập Thiết Cốt phái, hắn ta là người đầu tiên đuổi theo và nói những lời này.
Mà điều khiến cho cả đời Tô Tiểu Mạt không thể quên chính là, hắn ta còn chưa nói xong, Quân Thường Tiếu đã mạnh mẽ cắt ngang: "Thu nhận."
Thu nhận.
Hai chữ đơn giản, khiến cho Tô Tiểu Mạt chính thức trở thành đệ tử thứ ba chỉ sau Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương.
Trước khi trở về môn phái, Quân Thường Tiếu cho phép đệ tử mới nhập môn trở về nhà nói lời từ biệt với cha mẹ, hắn ta vui vẻ ôm hai lão nhân gia, vừa cười vừa khóc nói: "Cha, nương, hiện tại con đã là đệ tử môn phái rồi!"
Gia nhập môn phái là giấc mơ của Tô Tiểu Mạt, càng gần với hy vọng không bị người khác bắt nạt.
Nhưng mà hắn ta không bao giờ nghĩ đến… trở thành đệ tử của môn phái Thiết Cốt Tranh Tranh mới quật khởi đó, hắn ta cũng đã chào đón bước ngoặt lớn nhất của đời người.
Khai mạch, Võ đồ, Võ sư, Võ tông, Võ vương.
Phàm phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, thánh phẩm!
Tô Tiểu Mạt nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể đạt được cảnh giới cao cấp chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có được linh căn cao cấp.
Những người từng khi dễ hắn ta trong quá khứ, hắn ta cũng không thèm để ý đến nữa, bởi vì hắn ta thầm nghĩ là nên đi bắt nạt người mạnh hơn mình!
Mỗi đệ tử của Vạn Cổ tông đều có câu chuyện riêng của bản thân mình, đám người Lý Phi và Tô Tiểu Mạt có thể tạm gọi là bình thản hơn chút, nhưng mà cái con đường nằm vùng này, cũng tựa như chuyện cũ năm đó của hắn ta vậy.