Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 911 - Chương 911. Thêm Một Chén Cơm Chiên

Chương 911. Thêm một chén cơm chiên
“Thân phận không thể đại biểu cho cái gì.”

Hạ Thủy Vân nói: “Chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ mới có thể có được tất cả.”

Nàng nhìn ra được Tô Tiểu Mạt đang nhắc tới chuyện cũ, sâu trong ánh mắt hiện rõ cảm giác tự ti nồng đậm, cho nên lời nói cũng chỉ đang có ý an ủi, nhưng bởi vì ngữ khí lạnh như băng, lại lập tức khiến cho cảm giác có chút khác lạ.

“Cho nên!”

Tô Tiểu Mạt bỗng chốc đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Hạ Thủy Vân.

Xoẹt!

Hai tay đặt trên đôi vai non mềm, ánh mắt ngưng trọng nói: “Sau khi gặp được sư tôn, Tô Cẩm Đường ta xứng đáng với bất kỳ nữ nhân nào trong khắp thiên hạ, cũng bao gồm cả Hạ Thủy Vân nàng!”

Ầm ầm!

“Ái chà.”

Tôn Anh Tuyền vừa chuồn đi nghe được động tĩnh vội vàng quay đầu, chỉ thấy Tô Cẩu Thặng từ đình viện bay ra ngoài, sau đó chật vật ngã xuống đất, thế là khó hiểu hỏi: “Làm sao mà lại động thủ với nhau thế?”

Không được không được!

Ta phải nhanh chóng giúp đỡ!

Ngay lúc Tôn Anh Tuyền chuẩn bị quay trở lại, Hạ Thủy Vân bước ra, cả khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh lẽo, nhiệt độ không khí xung quanh trong nháy mắt giảm xuống đến mức đóng băng.

Á đù!

Nữ nhân này nổi đóa rồi!

Không nên không nên!

Ta tốt nhất vẫn nên nhanh chóng chạy đi thì hơn.

Tô Tiểu Mạt chật vật đứng lên, xoa xoa lồng ngực bị đánh thật mạnh, nhếch miệng cười: “Ta hiện tại đánh không lại nàng, chờ ta tiến vào Nội môn, thực lực trở nên cường đại, nàng sẽ không có cơ hội đâu.”

“Tự tin như vậy?” Hạ Thủy Vân mặt lạnh lùng hỏi.

Tô Tiểu Mạt phủi đi bụi bặm trên người, sau đó thuận thế ngồi trên tảng đá bên cạnh, gác một chân lên, cười nói: “Nếu như ngay cả chút tự tin này cũng không có, về sau sao có thể xứng với nàng.”

Sự tình phát triển đến bước này, không khác gì nói thẳng ta có thể xứng với nàng, ta muốn theo đuổi nàng!

Hạ Thủy Vân nói: “Chờ khi nào tu vi vượt qua ta thì hãy nói lại câu này.”

“Không thành vấn đề!”

Tô Tiểu Mạt thề thốt nói: “Ngày này nhất định sẽ không lâu đâu!”

Hạ Thủy Vân xoay người trở về chỗ ở của mình.

Có điều sau khi trở lại phòng, cả khuôn mặt lại lập tức trở nên đỏ bừng, nhất là nghĩ đến tên kia vừa rồi đặt tay lên vai mình, tức khắc cảm giác từng trận hơi nóng dâng lên.

“Sư tỷ!”

Đột nhiên Tô Tiểu Mạt đứng bên ngoài gian phòng, nói: “Ngày mai có đi làm nhiệm vụ không a?”

“Ngươi… Ngươi làm thế nào vào được!” Hạ Thủy Vân bối rối vội vàng xoay người sang chỗ khác, sợ bị đối phương nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của mình.

Tô Tiểu Mạt nói: “Ta thấy tỷ không có đóng cửa, cho nên vào đây được a.”

“…”

Hạ Thủy Vân thanh âm lạnh lùng đáp: “Chuyện của ngày mai để ngày mai nói, ta hiện tại muốn được nghỉ ngơi.”

“À.”

Tô Tiểu Mạt không tiện quấy rầy rời đi, không trở về chỗ ở của mình, lại có chút không hiểu tự thì thầm: “Nghỉ ngơi? Không đúng nha, lúc này mới là buổi sáng.”

“Phương Linh Ngọc.”

Vạn Cổ Tông sau khi nhận được tình báo mới nhất, Quân Thường Tiếu lẩm bẩm: “Nữ nhân này có chút kiêu ngạo, bổn tọa nếu như không an bài nàng rõ ràng, làm sao xứng đáng với Vương chưởng môn trên trời linh thiêng.”

Hắn sai Tô Tiểu Mạt đi nằm vùng, chủ yếu là muốn điều tra chuyện nữ nhân này cùng với Lục Thiên Thiên. Có điều, chỉ xét riêng về việc nhục mạ đồng môn ngay trước mặt mọi người, thì cũng thấy không phải hạng người lương thiện gì rồi.

Đã như vậy, cũng không cần theo trình tự, tìm thời gian, tìm một cơ hội trực tiếp an bài đi.

Lê Lạc Thu lắc đầu nói: “Phương Linh Ngọc này là đệ tử mà Thái Huyền Thánh Tông tương đối xem trọng, nhất mực ở Nội môn tu luyện, người của chúng ta rất khó để mắt tới.”

“Không vội.”

Quân Thường Tiếu nói: “Sớm muộn sẽ có cơ hội.”

Tô Tiểu Mạt đang ở Thái Huyền Thánh Tông, vẫn tiếp tục nhiệm vụ nằm vùng của mình tới cùng.

Có điều, sau khi bị Phương Linh Ngọc làm nhục trước mặt mọi người một phen, bên ngoài hắn ta càng trưng ra dáng vẻ giả bộ khắc khổ tu luyện.

“Tô sư đệ đã chịu đả kích rồi.”

“Dù sao cũng là nam nhân, đều có lòng tự tôn a.”

“Nếu như cố gắng hữu dụng, còn muốn tư chất thiên phú làm gì.”

Đệ tử của Thái Huyền Thánh Tông đối với việc Tô Tiểu Mạt bị nhục mạ đều tỏ vẻ đồng cảm, đối với việc cố gắng tu luyện của hắn ta cũng biểu thị sự thấu hiểu, nhưng hoàn toàn không coi trọng, dù sao tư chất Hạ Thủy Vân rất mạnh, muốn đạt tới trình độ của nàng chỉ sợ dị thường khó khăn.

“Quân tông chủ.”

Phong Phi Sa đứng ở ngoại viện linh khí dồi dào, nhìn mấy ngọn núi cao ngất sừng sững mọc lên ở phía xa, sửng sốt hơn nửa ngày sau mới khôi phục tinh thần lại, khóe miệng co giật nói: “Một thời gian ngắn không đến, quý tông đã biến hóa thật lớn a.”

Trong trường hợp bình thường, nhưng lời này thường có phần khách sáo, nhưng hiện tại là cảm thán chân thật tự đáy lòng a!

Quân Thường Tiếu tức thì cười: “Khoáng thạch Phong tông chủ đưa tới chất lượng đặc biệt không tệ, Quân mỗ hết sức hài lòng.”

“Hàng hóa thiết yếu Quân tông chủ cần, Phong mỗ cũng không dám chậm trễ.”

Phong Phi Sa ngoài miệng nói xong, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn ta không hỏi mình nên ở lại dùng bữa cơm sao?”

“Phong tông chủ bây giờ trở về ngay sao?”

“Đúng vậy, công việc bận rộn, cần nhanh chóng trở về xử lý.”

“Thứ cho không tiễn xa được, đi đường cẩn thận!”

“…”

Phong Phi Sa nội tâm ngao ngao gào thét: “Lão đại ta từ xa đến đây, lo liệu bữa cơm khó khăn như thế à?”

“Ăn cơm!”

Đúng vào lúc này, Liễu Uyển Thi đứng ở phòng ăn hô một tiếng.

“Ô kìa, vậy mà đến giờ cơm rồi.” Phong Phi Sa nhếch miệng cười: “Vậy thì đành phải ăn xong lại đi vậy.”

Quân Thường Tiếu khóe miệng co giật.

Đám gia hỏa này đến Vạn Cổ Tông ta, toàn là con mẹ nó đến đây ăn chực!

Không còn cách nào.

Ai bảo nhà ngươi làm cơm ăn ngon a.

“Quân tông chủ, ăn không hết có thể đóng gói mang về không?”

Ngay lúc Quân Thường Tiếu đang chuẩn bị nói có thể, lại nhìn thấy đối phương trực tiếp lấy ra một cái hộp sắt lớn, hai tay vội vàng đưa ra bảo vệ thức ăn chưa ăn xong, nói: “Không thể!”

Số lượng khoáng thạch Phong Phi Sa mang đến tương đối nhiều, Quân Thường Tiếu có thể luyện chế thêm nhiều Chân Dương Bộ cùng Cương Thiết Chi Dực để trang bị cho môn hạ đệ tử.

Về phần chiến trường Vị Diện, bởi vì gần đây bận việc kiến tạo sơn phong, cho nên tạm thời gác lại chưa có ý định tiến vào.

Chỉ là, tên này mặc dù không có xuất hiện, nhưng lực uy hiếp thì vẫn còn đó.

Võ giả Xích Hải đại lục cùng Lăng Vân đại lục cả ngày núp ở bên trong cứ điểm không dám bước ra, sợ đột nhiên mà bị kết liễu.

Có thể nói, trải qua mấy lần chiến đấu trước đó, Quân Thường Tiếu đã mang đến tâm lý oán hận cho hai vị diện, về phần diện tích lớn bao nhiêu, còn phải xem hướng đi sau này thế nào.

Nhưng mà, võ giả Tinh Vẫn đại lục không hề hay biết gì về phương diện này, lúc này vẫn đang bi quan chuẩn bị, cầu nguyện sau khi đi vào, ngàn vạn lần đừng để hai vị diện thích khi dễ người mới là Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục để mắt tới.

“Hầy.”

Một ngày nọ, Mộc Trường Hồng ngồi trong phòng ăn ở Vạn Cổ Tông, nhìn đồ ăn được bày trước mặt, lắc đầu nói: “Quân tông chủ, ta hiện tại một chút khẩu vị cũng không có.”

“…”

Quân Thường Tiếu chỉ vào chồng chén đĩa đựng món ăn được sắp gọn gàng bên cạnh, sụp đổ nói: “Vậy mà ngươi còn ăn nhiều như vậy!”

“Phiền!”

Mộc Trường Hồng cầm đũa lên ăn chẹp chẹp sạch sẽ, sau đó uống một ngụm canh, vạn phần rầu rĩ nói: “Rất phiền.”

Quân Thường Tiếu an ủi: “Chẳng phải chỉ là Xích Hải đại lục và Lăng Vân đại lục thôi sao, Mộc thành chủ cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, có khi năm năm sau lúc các ngươi tiến vào, hai vị diện này cũng sớm không còn nữa rồi.”

Khoan nói vội.

Với cái tác phong thấy đánh thì chạy, thấy chạy thì đánh của tên này, hai vị diện kia có thể chống đỡ được năm năm sau hay không là một vấn đề rất lớn.

“Nếu Mộc mỗ có thể lạc quan như Quân tông chủ, cũng sẽ không buồn đến nỗi ăn không trôi cơm." Mộc Trường Hồng mang chén đĩa sắp chồng lên, bi thống nói: “Thêm một chén cơm chiên nữa.”


Bình Luận (0)
Comment