Chương 912. Ước định cùng heo rừng Bội Kỳ
Lý Thanh Dương mang đồng môn đến từng ngọn núi tích cực kiến tạo, Quân Thường Tiếu cũng không vội mà đi chiến trường Vị Diện, vì vậy phần lớn thời gian đều dành để tu luyện.
Có thể nói đây là khoảng thời gian hắn tìm hiểu võ đạo chăm chỉ nhất từ khi hắn xuyên không đến nay, bởi vì có Ngũ Hành Chi Thể, Ngũ Hành Lực hội tụ được cũng càng ngày càng tinh thuần.
Về phần các loại khoáng thạch mà Phong Phi Sa mang tới cũng đã từng bước luyện ra Chân Dương Bộ, Cương Thiết Chi Dực, làm phong phú thêm kho trang bị của Vạn Cổ Tông.
Dĩ nhiên, muốn cung cấp số lượng lớn cho đệ tử cũng khá khó khăn, cho nên Quân Thường Tiếu sau nhiều lần suy nghĩ, tuy rằng vẫn bố trí trang bị ổn thỏa ở kho chứa trang bị, nhưng giá trị cống hiến cần thiết để đổi lấy thì lại tương đối cao.
Nếu không thể làm cho mỗi người một bộ, thì chỉ có thể để cho bọn họ dựa vào nỗ lực tự kiếm lấy vậy.
“Tông chủ.”
Vài ngày sau, Lý Thanh Dương tới gặp, nói: “Đã xây dựng xong Tế Vũ Phong.”
“Vậy sao?”
Quân Thường Tiếu đi đến.
Một ngọn núi gần Thiết Cốt Phong nhất, bây giờ dưới sự kiến tạo của đám người Lý Thanh Dương đã có đầy đủ đại điện, diễn võ trường , cùng các công trình phụ trợ khác.
Tất nhiên, đường đường chính chính là người sinh sống ở ngọn núi này, Lê Lạc Thu cũng tham gia thiết kế, một ít cây cối, thảo mộc đều do nàng an bài.
Có rừng trúc, có cây phong.
Xanh biếc cùng đỏ thẫm là hai màu sắc thường thấy nhất ở Tế Vũ Phong.
“Lê đường chủ, tìm thời gian thích hợp chuyển tới đây đi.”
“Ta thấy hôm nay ổn.”
“Được.”
Lê Lạc Thu hướng ánh mắt về phía Lý Thượng Thiên và độc xà, hai người trở về Tế Vũ Đường.
Không lâu sau đã thấy số lượng lớn thành viên Tế Vũ Đường cũng lục tục lên núi, bắt đầu sắp xếp gia cụ ở đại điện trống trải thậm chí là những phòng khác.
Lúc này, Tế Vũ Đường tách rời khỏi Ngoại viện, chính thức đến ở tại Tế Vũ Phong.
Cái này chỉ là khởi đầu, Lý Thanh Dương mang theo Dã Trư Bội Kỳ tiếp tục làm việc thêm 996 giờ.
Vài ngày sau, việc xây dựng Y Dược Phong, Chiến Kỵ Phong cũng lần lượt được hoàn thành, các đại đường khẩu nhao nhao dời vào trong núi.
Từ tin tức Tô Tiểu Mạt đưa tới biết được Thái Huyền Thánh Tông phân chia Nội môn và Ngoại môn, Quân Thường Tiếu đã tham khảo đồng thời tiến hành chỉnh đốn và cải cách, phân ra hai ngọn núi đặt tên là Siêu Phàm và Tranh Vanh.
Siêu Phàm Phong là nơi ở, nơi tu luyện của đệ tử Ngoại môn, có phương tiện học võ thích hợp cùng rất nhiều sương phòng.
Tranh Vanh Phong là nơi ở, nơi tu luyện của đệ tử Nội môn, không chỉ có phương tiện học võ hoàn chỉnh, còn có đình viện riêng biệt, từ đó mà thể hiện thân phận của họ.
Cách phân chia Nội môn và Ngoại môn này hoàn toàn mới, đệ tử Ngoại môn sẽ phấn đấu để tiến vào Tranh Vanh Phong, đệ tử nhập môn muốn bước vào Siêu Phàm Phong phải cố gắng.
Về phần đệ tử nhập môn thì vẫn tiếp tục ở trong nội viện vốn có để tu luyện.
Đương nhiên, đệ tử đã có sự phân chia riêng biệt, tông chủ cùng cấp cao chắc chắn cũng có sự phân chia rõ ràng.
Trong số các ngọn núi được kiến tạo, có một đỉnh cao ngất và sừng sững nhất, nơi đây chính là đỉnh núi nơi Quân Thường Tiếu ở, được đặt tên là Long Thủ Phong.
Đầu rồng.
Ý chỉ người đứng đầu quần long.
Giang Tà và những người khác ở tại Long Tích Phong liền kề.
Trưởng lão là chức vị quan trọng nhất của tông môn, cho nên lấy chữ “Tích” đề tên cũng là hợp tình hợp lý.
“Tông chủ.”
Lý Thanh Dương nói: “Hài lòng đi?”
“Không tệ, không tệ.” Quân Thường Tiếu đứng trên Long Thủ Phong hài lòng đáp.
Phong cách kiến tạo nơi đây là theo yêu cầu lúc trước của hắn, không chỉ có kiến trúc hùng vĩ, ấn tượng đến đỏ mặt mà còn có khu cảnh sắc riêng dùng để hâm nóng tình cảm, thậm chí có cả hồ nước nhân tạo nhỏ nữa!
Thời gian nhàm chán có thể dùng để thả câu, dĩ nhiên còn có thể biến nó thành bể bơi để tắm rửa.
“Cái kia…”
Lý Thanh Dương gãi gãi đầu nói: “Khoảng thời gian này Dã Trư Bội Kỳ liên tục tham gia xây dựng, mệt mỏi đến mức không bò dậy nổi.”
“Nhiêu đây công việc đã mệt mỏi?” Quân Thường Tiếu nhíu mày.
Hệ thống bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử ấy tốt xấu cũng là thú khế ước đầu tiên của ký chủ, so với bọn Tiểu Long và Tiểu Ma Tiên thì đãi ngộ thật sự kém.”
Rốt cuộc có người cũng biết đau lòng cho Dã Trư Bội Kỳ!
Mây đen bao phủ xuống, mưa phùn mù mịt cả tòa Thiết Cốt Sơn.
Một góc ở dược điền, Dã Trư Bội Kỳ nằm co rúc trong ổ nhỏ đơn sơ, mặc kệ mưa rơi thấm ướt thân thể.
Thời điểm lúc này nếu như kết hợp một chút BGM, trong tay đang cầm miếng bánh ngô, đĩa thức ăn khô khốc cả, khẳng định sẽ càng có vẻ bi thương.
Từ khi bị Lý Thanh Dương gọi lên để khai hoang ngọn núi, Dã Trư Bội Kỳ đã bận rộn hơn nửa tháng, mỗi ngày đều là dậy sớm về muộn, vì vậy khi công việc kết thúc cũng không thể tránh khỏi mệt mỏi.
Tiểu tử kia nằm yên vô lực.
Nhất là hồi tưởng lại lúc mình vào Vạn Cổ Tông, không phải là công việc nặng nhất thì cũng là có công nhiều nhất, đôi mắt lập tức nước mắt lưng tròng.
Từ khi nào thì bắt đầu có những ngày khổ sở này a!
Dã Trư Bội Kỳ đang rơi nước mắt, bên ngoài mưa rơi đột nhiên dừng lại, một đôi chân xuất hiện ở ngay tầm mắt.
Nó cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Quân Thường Tiếu đứng trước mặt.
Xoẹt!
Dã Trư Bội Kỳ vốn đã kiệt sức, trong cơ thể lại đột nhiên bộc phát lực Hồng Hoang, ánh mắt nổi lên quang trạch, tựa hồ nói với chủ nhân mình không có lười biếng, mình còn có thể làm việc!
Nhiều lần bị Quân Cẩu Thặng cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao truy chém, tiểu tử này đã từ lười biếng tiến dần đến siêng năng rồi.
Chẳng qua là, bận rộn nhiều ngày như vậy, lại điên cuồng kích phát thuộc tính trong cơ thể, thật sự khiến nó vô cùng mệt mỏi, giờ phút này tuy là đã đứng lên, nhưng tứ chi lại kịch liệt run rẩy, giống như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Mệt mỏi thì nằm xuống, đừng gượng mà chống đỡ.” Quân Thường Tiếu nói.
“Phù phù!”
Vừa dứt lời, Dã Trư Bội Kỳ không thể chịu được, lần nữa nằm rạp trên mặt đất, hai mắt nhất thời lưng tròng, vì sợ làm chủ nhân mất hứng, lại lấy các loại vũ khí ra cắm ở trước đầu mình.
“Có Chưởng Môn cầu mà ngươi không vào, hết lần này tới lần khác ở dược điền chọn một chỗ đơn sơ để ở lại, có phải cố ý giả bộ đáng thương hay không?” Quân Thường Tiếu nói.
Xong rồi!
Bị nhìn ra rồi!
Dã Trư Bội Kỳ lập tức hoảng hốt.
“Thật ra.”
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, đặt tay lên đầu nó, thanh âm ôn hòa nói: “Ngươi mấy năm nay làm việc cho tông môn, bổn tọa đều ghi tạc trong lòng.”
Dã Trư Bội Kỳ: “…”
Chủ nhân từ trước đến nay đối với mình hung dữ, hôm nay đột nhiên ôn nhu, khẳng định không ổn!
“Nếu trời giáng thế người cũng phải có chức trách này, luôn phải có ý chí dù khổ cực, gân cốt rã rời, da thịt đói rét…” Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa cũng là vì rèn luyện cho ngươi.”
Hệ thống: “Lại bắt đầu!”
“Tiểu tử, ngươi phải nhớ kỹ.”
Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa muốn tương lai trở thành nam nhân mạnh nhất thiên địa này, ngươi là thú khế ước của ta, hiển nhiên cũng phải có bản lĩnh người khác không có.”
Nam nhân mạnh nhất thiên địa?
Thì ra, chủ nhân còn có dã tâm lớn như vây!
“Tiểu tử.”
Quân Thường Tiếu nói: “Chúng ta làm ước định đi.”
Ước định?
Vẻ mặt Dã Trư Bội Kỳ mờ mịt.
Quân Thường Tiếu chỉ tay lên bầu trời, nói: “Nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, theo chủ nhân chiến Cửu Thiên, đạp Bát Hoang, dựng lên truyền thuyết bất diệt.”
Đôi mắt Dã Trư Bội Kỳ lập tức trừng lớn.
Quân Thường Tiếu đứng dậy, quay đầu nhìn về phía nó, vừa cười vừa nói: “Là thú khế ước đầu tiên của nam nhân mạnh nhất thiên địa, bổn tọa hy vọng khi lên đỉnh núi, ngươi có thể làm bạn tả hữu, chứ không phải đứng dưới chân núi.”
Bởi vì không dồn sức dùng Linh Năng để xua tán nên người hắn dính mưa, làm nổi bật lên bóng lưng cực kỳ ngầu.
Tâm hồn Dã Trư Bội Kỳ trong nháy mắt bị chấn động, máu trong cơ thể cũng điên cuồng bùng cháy lên!
“Hống!”
Tiểu tử ấy cố gắng đứng lên, sau đó yếu ớt gầm nhẹ một tiếng, tất nhiên đã đáp ứng ước định của chủ nhân.
Cả ngày này trời mưa suốt hai canh giờ, Quân Thường Tiếu cùng Dã Trư Bội Kỳ hô to gọi lớn đứng trong mưa hai canh giờ. Ngày hôm sau… đều cảm lạnh.