Weibo leng keng thông báo, mục tin tức được đẩy lên hot search: # Một chủ live stream với trạng thái tinh thần không bình thường # nhanh chóng leo vào top 10.
@Điên Rồi Sao Cơ Quan Tình Báo: Tôi tuyên bố, chủ livestream bên Lục Giang này chính là người thừa kế thần linh thời Hy Lạp cổ đại, tinh thần vượt xa người thường. Livestream theo phong cách Trâu Kỵ phúng Tề Vương, nạp gián thẳng mặt, thần rồi!
Click vào thì thấy ngay video ghi hình buổi phát sóng của Lý Tễ, không biết là do netizen nào gửi lên hay từ tài khoản marketing nào, nhưng lại vô tình viral.
【Lớn mật! Ta lên mạng chính là để làm hoàng đế mạng xã hội, bất kỳ ai cũng không được phản nghịch ta! 】
【 Chủ bá nào thế? Phải follow mới được, giọng nói dễ nghe quá đi mất, hehehe 】
【 Đây là chủ bá học tập mới tui phát hiện! Tối nào cũng lưu lại xem trước khi ngủ, giọng vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, nghe xong mơ thấy ngọt ngào cực kỳ ~】
【Thịt Thăn: Không sao cả, không sao cả, chọc tôi cũng chẳng có chuyện gì đâu.】
【Hại tôi không hiểu sao lại bật cười, nói thật chứ, bên kia cái tên anh hùng bàn phím trông cứ như mắc hội chứng tổng hợp siêu anh hùng vậy.】
Nhờ lần xuất hiện nổi bật lần trước, chủ livestream Thịt Thăn, một streamer top đầu của Lục Giang đã có cơ hội bứt phá vòng vây và thu hút một lượng lớn sự chú ý. Số người theo dõi của cậu tăng chóng mặt, lên tới hơn mười vạn. Tuy con số này trong giới livestream không hẳn là hiếm thấy, nhưng đặc biệt ở chỗ phần lớn đều là fan thật sự, có tương tác, điều này rất hiếm có.
Khi đăng nhập vào hậu trường, nhìn thấy số lượng người theo dõi, Lý Tễ giật mình một chút, còn tưởng là Lục Giang lại nổ rồi.
Để chuẩn bị cho buổi livestream tiếp theo, mấy ngày nay cậu vẫn luôn bận rộn tìm kiếm đề thi toán cấp ba khắp nơi. Môn toán là một môn học rất chú trọng đến phương pháp. Dù bản chất là trăm cái khó đều quay quanh một điểm, nhưng vẫn đòi hỏi phải luyện tập nhiều mới giữ được cảm giác và tốc độ làm bài, nếu không cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.
"Ngày mai là sinh nhật em, em sẽ tổ chức tiệc ở câu lạc bộ, anh sẽ đến chứ, anh trai Lý Tễ?"
Đến khi điện thoại vang lên lúc đang làm bài, cậu mới bị kéo về thực tại. Là một số lạ gọi đến, theo bản năng cậu nhấc máy, tay vẫn vô thức tiếp tục viết, chưa kịp phản ứng đó là ai.
Lý Tễ lịch sự hỏi: "À... Xin lỗi, xin hỏi ai đầu dây vậy ạ?"
Giọng nói ôn hòa, lễ phép.
Đối phương dường như rất bất ngờ khi Lý Tễ không nhận ra mình, giọng ngọt ngào mang theo chút tức giận chẳng hề che giấu: "Anh đừng giả vờ trước mặt em nữa, ba mẹ em và anh trai đều không có ở đây, cũng không phải đang quay tiết mục, cần gì phải giả ngốc?"
Câu anh trai Lý Tễ kia cố tình được nhấn mạnh, Lý Tễ nghe ra ngay, đây chính là Thẩm Thanh Độ.
Rõ ràng cậu đã chặn WeChat của cậu ta, thế mà không biết bằng cách nào đối phương lại có được số điện thoại của cậu và còn gọi đến nữa.
Càng kỳ quái hơn, theo lý thì lúc này Thẩm Thanh Độ vẫn phải đang ở trong chương trình quay ngoại cảnh nhà hắn kia mới đúng chứ? Sao đã về rồi? Trong tiểu thuyết hình như đâu có đoạn này.
Nhưng mà, cái giọng kia...Lý Tễ chợt nhớ đến một đoạn miêu tả trọng điểm trong tiểu thuyết về giọng của Thẩm Thanh Độ. Giọng hắn nhẹ nhàng, âm điệu mềm mại như bông, vang lên phía sau người nghe như một làn hơi nóng, lan khắp vành tai rồi lan xuống nửa th*n d***, khiến người ta không kìm được mà nảy sinh vô vàn tà niệm.
Lý Tễ không nhịn được bật cười một tiếng. Âm thanh ấy rơi vào tai Thẩm Thanh Độ, lại như một lời đồng ý.
Thẩm Thanh Độ nói: "Bạn bè của ba mẹ đã chuẩn bị từ sớm cho sinh nhật tôi. Sinh nhật thì đương nhiên phải về nhà mừng rồi. Anh sẽ đến dự tiệc sinh nhật tôi chứ?"
Nhưng Lý Tễ thật sự không có ý định đi.
Lý Tễ đáp: "Không."
Giọng Thẩm Thanh Độ lập tức cao vút, gay gắt: "Tôi đã mời anh rồi mà anh dám không đến?"
Lý Tễ lại càng thấy khó hiểu: "Cậu muốn thể hiện cái gì đây?"
"Vậy thế này đi, anh đến dự tiệc sinh nhật tôi, tôi cho anh mười vạn tệ, thế nào?" Giọng Thẩm Thanh Độ lộ ra vẻ sung sướng: "Mười vạn với tôi hay Thẩm gia chẳng đáng là gì, nhưng với anh chắc cũng là một con số không nhỏ chứ?"
Lời này thật sự chạm đúng vào tâm khảm của Lý Tễ.
Cậu quả thực đang rất cần tiền, học đại học cần tiền, sinh hoạt cũng cần tiền. Có số tiền này, cậu có thể giảm bớt thời gian đi làm thêm, dành nhiều thời gian hơn cho việc học và sinh hoạt, đây cũng chính là lý do duy nhất khiến cậu quyết định tham gia tiết mục này, dù đã biết rõ cốt truyện của tiểu thuyết.
Mà Thẩm Thanh Độ lại sốt sắng mời cậu đến dự sinh nhật như vậy, chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp nhưng không sao, địch đến thì đánh, nước lên thì nâng.
Vì vậy, Lý Tễ gần như không chút do dự mà nói: "Được, chỉ cần đến dự tiệc thôi đúng không?"
Đối phương xác nhận rõ ràng.
Lý Tễ hỏi lại rất tự nhiên: "Vậy chuyển khoản qua WeChat hay Alipay? Tiền mặt thì có hơi nhiều, hơi bất tiện, nhưng cũng được."
......
Chủ nhật, Lý Tễ dựa theo địa chỉ Thẩm Thanh Độ gửi, men theo hướng dẫn đến được cái gọi là câu lạc bộ kia.
Cậu đi xe đạp công cộng đến. Gần câu lạc bộ không có bãi trả xe, nhưng lại có bãi đỗ xe cao cấp với nhân viên phục vụ. Chỉ là khi người ta nhìn thấy chiếc xe đạp của cậu thì cũng chẳng ai có ý định ra tiếp. Lý Tễ phải vất vả đi tìm chỗ trả xe thích hợp, thành ra hơi trễ so với thời gian hẹn.
Câu lạc bộ mà Thẩm Thanh Độ chọn nằm ở khu ven sông sầm uất nhất. Nhân viên phục vụ tuy nhìn thấy cậu nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thường, đưa cậu đến trước cửa phòng VIP. Đẩy cửa bước vào, liền thấy bên trong toàn là những kẻ thần thái kiêu căng ngạo mạn.
Có người cậu từng gặp qua một lần như Chu Hành Giản, cũng có vài gương mặt lạ hoắc, và cả một vài người hình như đã từng gặp, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Ngồi chính giữa ghế sô pha, hẳn là Thẩm Thanh Độ. Cậu ta mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng tinh không tì vết, cổ áo và cổ tay đều viền lông mềm mượt, thêu hoa văn tinh xảo, dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh rực rỡ. Nửa th*n d*** lại chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, để lộ đôi chân trắng nõn, lúc này đang chớp mắt, cả người toát ra vẻ thanh thuần, mảnh mai.
Mùa đông mà không mặc quần dài thì sau này thể nào cũng thấp khớp già sớm thôi. Lý Tễ âm thầm nghĩ, quên luôn cả chuyện bản thân cũng chỉ mặc đúng một lớp quần mỏng, mông và đầu gối sắp bị gió lạnh thổi cho tê cứng.
"Anh trai Lý Tễ, anh tới rồi à, chỉ còn thiếu mình anh thôi." Thiếu niên ăn mặc rực rỡ bị vây giữa đám người nhếch môi cười nhàn nhạt, cười đúng lúc đúng chỗ, bên má còn lộ ra hai lúm đồng tiền mờ mờ.
Cậu ta vừa mở miệng, những người xung quanh liền lập tức có phản ứng, bắt đầu nói chuyện mà chẳng thèm kiêng dè, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để Lý Tễ nghe thấy:
"Đây là tên nhà quê từ trong thôn kia phải không?"
"Mặc cái gì thế kia, nhìn quê mùa ghê."
"Ai da, nhỏ giọng chút, để hắn nghe thấy thì kỳ lắm."
...Nghe thấy rồi đấy.
Lý Tễ không hiểu nổi loại ác ý từ trên trời rơi xuống này rốt cuộc đến từ đâu, Thẩm Thanh Độ như thế, bạn bè của Thẩm Thanh Độ cũng như thế.
Lý Tễ bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi đến trễ. Tiền có thể trả lại cho cậu 30%."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt bật cười chói tai.
Có kẻ nhiều chuyện hỏi Thẩm Thanh Độ: "Thanh Thanh, là cậu trả tiền mướn cậu ta tới hả? Cậu nói cậu ta cũng sẽ đến, tôi còn tưởng cậu ta tự mình vác mặt tới nịnh bợ nữa chứ."
Chu Hành Giản ngồi một bên, vẫn là mái tóc đỏ rực ngông nghênh, từ nãy đến giờ không mở miệng, lúc này đột nhiên cũng có hứng góp lời, lười biếng nói: "Đúng đó, Thanh Độ, chẳng phải cậu nói là Lý Tễ chủ động xin đến dự sinh nhật cậu sao?"
Thẩm Thanh Độ sững người một giây, đáy mắt vụt qua một tia hận ý không rõ, nhưng ngoài mặt lại cắn môi, đôi mắt ánh lên nước lóng lánh, giọng nói mềm nhẹ đáng thương: "Tôi chỉ là nghĩ anh tra sẽ ngại ngùng, nên muốn mời anh trai tới ăn nhiều một chút. Ba mẹ tôi nói anh ấy ở Thẩm gia không có quy củ, mấy người trên TV cũng thấy rồi mà."
"...Chuyện này cũng không phải lỗi của anh trai dù sao từ nhỏ đến lớn chưa từng được ăn ngon, thật sự rất đáng thương. Anh trai Lý Tễ, anh nói có đúng không?"
Ý ngầm là mau mau đồng tình đi.
Đáng tiếc, Lý Tễ lại là kiểu người không hiểu được ám chỉ. Dù có hiểu, cậu cũng sẽ chẳng phụ họa theo. Bị hỏi bất ngờ như vậy, cậu hơi ngẩn người, trong lòng cảm thấy kỳ lạ: "Tôi chỗ nào mà đáng thương?"
Rồi lại nghĩ đến bữa cơm mấy hôm trước ở Thẩm gia.
Cậu thản nhiên đáp: "Bữa đó thật ra rất ngon, có canh có cơm còn có trứng gà. Trước đây tôi làm gì được ăn tới hai món một bữa, thật sự tính ra còn khá phong phú."
Lý Tễ chỉ đang nói thật lòng, không hề có ý gì khác, nhưng Thẩm Thanh Độ lại cảm thấy như đang bị châm chọc, châm chọc Thẩm gia, châm chọc chính mình không biết nấu ăn.
Nhưng vừa nhìn thấy vẻ ngoài nghèo khó của Lý Tễ, lại nhìn sang chính mình ăn mặc rực rỡ, Thẩm Thanh Độ bất giác sinh ra cảm giác ưu việt lạ thường.
Đúng vậy, hắn căn bản chẳng buồn so đo với loại người như Lý Tễ.
Trên mặt Thẩm Thanh Độ vẫn còn giữ nụ cười, thì một giọng nói mang theo vẻ đùa cợt chợt xen vào: "Vậy thì hôm nay ăn nhiều một chút nhé, uống vài ly đi? Uống rượu được không?"
Lý Tễ quay đầu nhìn theo tiếng, là một thanh niên trẻ tuổi đang giơ ly rượu về phía cậu. Hai bên tai hắn đều đeo khuyên, ánh mắt quét qua trên người khiến Lý Tễ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hoắc Thanh nhướng mày, lắc lắc ly rượu trong suốt trong tay: "Uống không?"
Trên TV trông thiếu niên này cũng khá, ngoài đời nhìn gần quả thật. Không giấu nổi ánh mắt đánh giá từ gương mặt cậu lướt xuống phần cổ lộ ra xương quai xanh trắng nõn, rồi lượn xuống dưới thân hình được chiếc quần mỏng nhẹ bọc lại, tầm mắt dừng lại đầy tà ý ở phần hông, rõ ràng là đang tưởng tượng đến những chuyện không đứng đắn.
Hắn cảm thấy đây là một kiểu phong vị hoàn toàn khác với Thẩm Thanh Độ. Nếu chuốc say rồi mang vào khách sạn thì chắc chơi rất đã. Thậm chí chơi ngay trong câu lạc bộ cũng được. Đối phương lại không có địa vị gì, cũng không cần chịu trách nhiệm, dùng xong thì vứt, rất tiện.
Trong phòng điều hòa được chỉnh nhiệt độ vừa phải, vậy mà Lý Tễ lại đột nhiên thấy lạnh sống lưng, bất giác rùng mình một cái.
Thẩm Thanh Độ liếc nhìn Hoắc Thanh với vẻ khó chịu, nhẹ chau mày.
Hắn biết Hoắc Thanh thích mình, dù bản thân không có ý gì với người đó, nhưng vì Hoắc Thanh là em họ Hoắc Chiêu, hắn vẫn cố giữ mối quan hệ bạn bè bề ngoài. Vậy mà lúc này Hoắc Thanh lại chạy tới bắt chuyện với Lý Tễ, còn rủ cậu uống rượu?
Chẳng lẽ là vì biết Lý Tễ kiểu người này khá tùy tiện... Nghĩ đến việc hôm trước Thẩm Thanh không kể hắn nghe chuyện giữa Hoắc Chiêu và Lý Tễ, Thẩm Thanh Độ bỗng cảm thấy nếu Hoắc Thanh chơi chán rồi vứt Lý Tễ thì cũng chẳng có gì xấu cả.
Thậm chí, một mình Hoắc Thanh còn chưa đủ, thêm vài người nữa càng hay.
Đến lúc đó tiện tay chụp vài tấm ảnh, quay vài đoạn video. Hắn không tin Lý Tễ còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt Hoắc Chiêu ca ca.
Thẩm Thanh Độ nghĩ vậy mà hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, trong lòng thậm chí còn thấy thản nhiên. Trong mắt hắn, trách nhiệm không thuộc về ai cả, chỉ có thể trách Lý Tễ chính mình mơ mộng hão huyền.
Hơn nữa, tuy hắn cũng chẳng ưa gì Hoắc Thanh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là Lý Tễ trèo cao. Như vậy còn nên cảm thấy biết ơn mới đúng.
"Không uống." Lý Tễ dứt khoát từ chối, giọng điệu trong trẻo, không chút mập mờ bẩn thỉu.
Chu Hành Giản, nãy giờ im lặng, đột nhiên cười khẩy một tiếng, không rõ ý gì.
"Tại sao?" Hoắc Thanh vẫn giữ vẻ mặt đắc ý: "Không phải Thanh Độ đã cho cậu tiền rồi sao? Thời buổi này, bồi rượu kiếm tiền cũng dễ nhỉ?"
Đến mức này, lời trong lời ngoài đã hoàn toàn là sỉ nhục công khai.
Thẩm Thanh Độ giả vờ lên tiếng can ngăn: "A anh Thanh, anh đừng nói như vậy mà..."
Còn chưa kịp nói hết câu, Lý Tễ đã lạnh mặt, bình tĩnh đáp: "Tuy tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh, nhưng vẫn nên giải thích một chút."
Cậu nói: "Thứ nhất, tiền là Thẩm Thanh Độ đưa, trách nhiệm liên quan nằm giữa tôi và cậu ta. Hơn nữa tôi đã tới dự tiệc như thỏa thuận, xem như đã hoàn thành phần việc của mình."
"Thứ hai, anh nói tiền kiếm dễ, bất kỳ đồng tiền nào cũng cần cơ hội. Tôi chẳng qua vừa may bắt được cơ hội đó. Nếu anh quan tâm, có thể hỏi Thẩm Thanh Độ xem năm sau sinh nhật còn mời khách kiểu này nữa không, chứ đừng đến đây chất vấn tôi."
"Cuối cùng, cho dù là Thẩm Thanh Độ yêu cầu tôi uống rượu, tôi vẫn có quyền từ chối. Vì việc đó không nằm trong phạm vi thỏa thuận. Nếu muốn thêm, thì đó là dịch vụ gia tăng, hiện tại chưa có thỏa thuận gì."
Nụ cười trên mặt Hoắc Thanh thoáng chốc cứng đờ, trong ánh mắt hiện lên chút trống rỗng. Cả người khựng lại, tiếng nói như bị mắc nghẹn trong cổ họng, hồi lâu cũng không thốt được lấy một lời.
Lý Tễ lạnh nhạt nói tiếp: "Tôi thì cho rằng không có tiền còn tốt hơn là không có nhân phẩm. Anh thấy sao?"