Tinh Hồng cổ thành.
Trong hai gian phòng lớn, ý chí lực không ngừng tra xét thi thể.
Một vị cường giả chấn động.
Có cường giả trầm giọng hỏi: “Thiên Đạc, ngươi đã học hô hấp pháp rồi?”
Tô Vũ gật đầu, đáp: “Mắt thấy là thật, công pháp này có thể nói là khó học, cũng có thể nói là dễ học.”
“Thi thể này... Có thể rút ra một giọt máu để xem không?”
Tô Vũ không nói nhiều, đánh thi thể một quyền, từ thi thể truyền đến một lực phản chấn, Tô Vũ ra quyền rất mạnh, mà khối thi thể đã chết vô số năm ấy lại vẫn có thể phản kích lại, thật khiến người ta chấn động thổn thức.
Tô Vũ không để ý, lại oanh kích lần nữa, một lát sau, trong ánh mắt đồng cảm của những người khác, hắn đánh một quyền phá nát cánh tay thi thể, cánh tay chảy ra một ít máu đen bốc mùi hôi thối.
Mọi người lại tra xét lần nữa, có người nhíu mày, cảm khái: “Bị tử khí phá hủy, chỉ sợ máu đã không còn giá trị quá lớn.”
Còn máu đã là không tồi, bọn họ cũng đã nhìn ra máu còn rất ít!
Có thể là do thời gian quá mức xa xăm.
Tô Vũ không thèm để ý, hắn mở miệng: “Cũng không phải tại ta, khi ta lấy được nó thì thi thể này đã mang theo tử khí, cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ.”
Mọi người không nói gì, có thể là sau khi tử vong, thi thể đã bị Tử Linh giới ăn mòn, nguyên nhân cụ thể ra sao, bọn họ muốn biết thì phải tra xét kĩ càng.
Giờ phút này, bên phía Thiên Nghệ Thần tộc có kẻ mở miệng: “Có thể cho ta xem bàn tay di hài được không?”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, giơ bàn tay thi thể lên, cho dù là Nhật Nguyệt bát trọng nhưng bàn tay thi thể cũng đã bị biến dạng, không thể khôi phục hình thái bình thường, trên ngón tay kết một tầng vết chai thật dày.
Nhưng đã bị tử khí ăn mòn rất sâu.
Cường giả Thiên Nghệ Thần tộc tra xét một phen, lại tra xét máu chứa tử khí một chút, cẩn thận phán đoán, gã thầm thở dài, truyền âm cho cường giả Nguyên Thủy Thần tộc còn lại, “Là tiền bối Thiên Nghệ Thần tộc ta!”
Gã xác định đây là thi thể Thiên Nghệ Thần tộc.
Một vị tiền bối rất cường đại!
Gã chỉ mới là Nhật Nguyệt thất trọng, vị tiền bối này lại chết nhiều năm rồi mà vẫn còn uy áp cường đại như vậy, hiển hiên sinh thời đã rất cường đại, có lẽ tại thời đại thượng cổ, Thiên Nghệ Thần tộc cũng là một chủng tộc huy hoàng.
Chỉ tiếc, di hài tiền bối tộc ta lại bị gia hỏa Thủy Ma tộc cướp đi, đáng giận, đáng chết!
Sau khi cướp đi, còn bị bán đấu giá trước mặt vạn tộc, đúng là hành động nhục nhã Thiên Nghệ Thần tộc.
Đáng tiếc, tới nông nỗi này thì gã nói cái gì cũng vô dụng.
Thiên Nghệ Thần tộc đã xác định thân phận di hài, thông tin cụ thể thì không rõ, nhưng đối phương chắc chắn là Thiên Nghệ Thần tộc thượng cổ, thần văn cũng là thần văn Thần tộc thượng cổ.
Thi thể này cũng mặc quần áo thời thượng cổ, nhưng hơi rách nát.
Toàn thân đã bị tử khí ăn mòn nhiều chỗ, bốc lên mùi hôi thối.
Nói thật, hiện tại thi thể đã bị ăn mòn tới tình trạng này, kỳ thật giá trị không lớn, bởi vì tử khí khó xử lý, tinh lực và tài nguyên để hóa giải tử khí rất tốn kém.
Cường giả các tộc không ngừng tra xét, về cơ bản đã xác định thật giả.
Là thật!
Đây là thi thể thực sự, bất quá bởi vì đã quá lâu nên không dễ phán đoán thực lực cụ thể.
Nhưng vẫn có người nói: “Đây chỉ là di hài Nhật Nguyệt cửu trọng, không phải di hài vô địch!”
Mặc kệ có phải hay không, kết lại đều là không phải.
Bởi vì di hài vô địch có giá trị quá cao.
Tô Vũ lập tức bất mãn: “Sao có thể không phải là di hài vô địch? Đã vô số năm qua đi mà còn có uy áp cường đại như vậy...”
“Có thể là do không gian thượng cổ bảo tồn tốt!”
Tô Vũ lạnh lùng nói: “Không mua thì thôi, ta không trông cậy vào tiền bán thi thể, chủ yếu là hô hấp pháp thượng cổ, ta nghĩ đây có phải là thi thể vô địch hay không kỳ thật không quan trọng...”
Có người thầm mắng, vớ vẩn, nếu là thi thể vô địch, vậy cái giá chắc chắn cao đến kinh người, sao có thể không quan trọng?
Tô Vũ không kiên nhẫn: “Xem cũng xem rồi, tra cũng tra rồi, thiệt hay giả trong lòng mọi người cũng hiểu rõ...”
Có người ngắt lời: “Thiên Đạc, trừ những thứ này ra còn thứ gì khác không?”
Tô Vũ bình thản đáp: “Có hay không liên quan gì đến ngươi, có thì ta cũng không bán, không được à? Chỉ bán mấy thứ này thôi, mua hay không thì tùy!”
“...”
Không ai nói được lời nào, nhưng lời này chứng tỏ có khả năng Thiên Đạc còn ẩn giấu thứ gì đó, thật ra như vậy cũng là chuyện bình thường.
Lúc bấy giờ, Chu Quảng Thâm híp mắt cười nói: “Thiên Đạc, nhất định phải dùng thiên địa huyền quang trao đổi sao? Bảo vật đâu chỉ có mình thứ đó...”
Tô Vũ lãnh đạm gạt đi: “Nhân tộc đừng lắm lời, Nhân tộc nghèo mạt, vạn tộc đều biết, không có tiền thì đừng tham gia đấu giá!”
“...”
Chu Quảng Thâm rất muốn lao lên táng chết tên này, vậy mà y lại bị Ma tộc xem thường!
Thôi, chịu, hắn nói không sai.
Thần Ma vốn khinh thường Nhân tộc, chủng tộc quỷ nghèo, chuyện này đúng là mọi người đều biết.
Trong phòng, đại tộc Thần Ma Tiên đều mang vẻ mặt đạm nhiên, nhưng cũng có kẻ khinh miệt cười thành tiếng.
Nhân tộc... Không có năng lực cạnh tranh!
Tô Vũ lại lạnh lùng nói: “Vì để ngừa có người ác ý nâng giá, cuối cùng lại không mua, cố ý nâng giá khiến hàng không bán ra được, phàm là kẻ báo giá, phải trả trước 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt cho ta làm tiền ký quỹ, kẻ ác ý tham gia bán đấu giá sẽ không được trả lại tinh huyết, không phải cố tình gây sự thì sau khi đấu giá kết thúc đều sẽ được nhận lại!”
Nghe vậy, Chu Quảng Thâm không nhịn được, mắng: “Lúc trước ngươi không nói thế!”
Tô Vũ lạnh lùng: “Thấy Nhân tộc nhà ngươi ta mới nhớ ra! Nhân tộc nghèo như vậy rồi, có tiền mua không? Nhân tộc gian trá, nếu cố ý nâng giá cao, không ai cạnh tranh được, các ngươi lại không lấy tiền ra được, không phải là muốn kéo dài thời gian, nghĩ cách đánh cắp di hài sao?”
Hắn nhìn về phía những người khác, lạnh lùng nói: “Đây cũng là vì tốt cho các ngươi, 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt không là cái gì! Tránh cho bị nâng giá quá cao khiến các ngươi phải trả giá càng nhiều, đến lúc đó, không phải chỉ tốn kém 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt nữa! Cũng để vài gia hỏa không mua nổi sớm cút đi!”
Cường giả mấy đại cường tộc Thần Ma đều gật đầu, sắc mặt tươi cười.
Đây mới là buôn bán!
Ác ý nâng giá quả thật có thể khiến giá tăng cao, Nhân tộc rất thích làm việc này, dù thế nào thì 10 giọt tinh huyết cũng coi như trân quý, Nhân tộc mà ác ý nâng giá, vậy cũng phải tổn thất một khoản.
Tô Vũ tiếp tục nói: “Ác ý nâng giá, không chi trả nổi tại hiện trường, vậy giao dịch hủy bỏ, nhường lại cho vị thứ hai, mà 10 giọt tinh huyết của kẻ không trả nổi kia sẽ thuộc về ta, những người còn lại sẽ được trả về! Tương tự, vị thứ hai cũng không mua nổi thì ta sẽ tịch thu tiền ký quỹ, giao dịch thuộc về vị thứ ba...”
Mọi người đều gật đầu, biện pháp này không tệ lắm.
Cũng là để phòng ngừa gia hỏa không có tiền quấy rối!
Ngay cả Tế Nguyệt của Lạp Đức gia tộc cũng gật gật đầu nhìn Tô Vũ, trong lòng cảm khái, suy tính của thiên tài của đại gia tộc thật cẩn thận, như vậy có lẽ giá sẽ thấp một chút, nhưng giao dịch sẽ thuận lợi tiến hành, không xuất hiện kết cục xong việc mọi người tan cuộc, người mua được lại không chịu chi tiền.
Tô Vũ lạnh nhạt: “10 giọt tinh huyết là vé vào cửa, có kẻ nào không trả nổi hay không? Hoặc là thiên địa huyền quang, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch giá trị tương đương cũng được, lúc trước ta đã nói, bán đấu giá chủ yếu dùng thứ này giao dịch, nếu ngay cả vài sợi thiên địa huyền quang cũng không có, vậy trực tiếp rời khỏi đi!”
Vài người thầm mắng!
Có vẻ nếu muốn hét giá bừa thì cũng phải trả cái giá đắt!
Giao tiền ký quỹ, chắc chắn có kẻ bất mãn, nhưng kẻ thật sự muốn mua lại không buồn để ý, so với thi thể, công pháp, thượng cổ Thiên binh kia… thì10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt quả thật không tính là cái gì.
Thậm chí có người còn cảm thấy quá ít, giao dịch lớn như vậy, không phải nên giao tầm 100 giọt trở lên ư?
À mà thôi, quá nhiều, chưa chắc mọi người đã dễ dàng bỏ ra.
Tính ra 10 giọt là ở trong phạm vi thừa nhận của bọn họ.