Tô Vũ lần nữa thôn phệ hết ý chí lực bên trên một bản ý chí chi văn của vô địch. Chính thức tiến nhập Lăng Vân lục trọng.
Không ngừng tay, Tô Vũ tiếp tục lấy ra thủ sách của người tiếp theo - Đại Chu vương.
Tô Vũ đã từng lĩnh ngộ thần văn chữ "Tĩnh" trong bản ý chí chi văn của Đại Chu vương, là thứ có trợ giúp rất lớn đối với hắn.
Đáng tiếc sau đó hắn đã xem thủ sách của ông thêm nhiều lần, nhưng không thể lĩnh ngộ được thêm thần văn nào khác nữa.
Hồi lâu sau, khi Tô Vũ đang tập trung quan sát ý chí chi văn, thì trong đầu hắn bỗng dần dần phác họa ra một viên thần văn mới.
Mấy ngày trước, hắn đã phá toái thần văn chữ “Thú”, chỉ còn lại 24 viên.
Mà giờ khắc này hắn lại vẽ ra được một viên thần văn mới: "Nhẫn!"
". . ."
Tô Vũ ngốc trệ nhìn nó, có ý tứ gì?
Ta nhìn muốn nát ý chí chi văn của ngài, ngài lại cho ta chữ “Nhẫn”?
Đại Chu vương nghĩ cái quỷ gì thế?
Đầu tiên là tĩnh, tiếp theo là nhẫn, ngài là lão rùa đen sao?
"Nhẫn!"
Tô Vũ nhìn chằm chằm viên thần văn mới phác họa ra một hồi, không khỏi bật cười, chẳng lẽ lúc này ngài lại có ý nhắc nhở ta cần phải nhẫn?
Cổ quái hết sức!
Kỳ thật thần văn đều là một loại cảm ngộ, sau đó mới sinh ra, nói như vậy thì lúc này mình đã cảm ngộ sự nhẫn nại?
Nhưng ta. . . Không có cách nào nhẫn nổi!
Thôi, để xem đặc tính thần văn như thế nào đã rồi lại nói.
Nói thật, đối với vị Văn Minh sư đệ nhất Nhân tộc này, Tô Vũ vẫn có mấy phần mong đợi, trước đó chữ "Tĩnh" đã dùng rất tốt, hắn hy vọng chữ “Nhẫn” cũng hữu ích như thế.
Cảm ngộ một thoáng, thử một cái, Tô Vũ như có điều suy nghĩ.
Má, không sai, chữ “Nhẫn” này đúng là có công dụng như hắn hình dung.
Nếu ngươi nằm sấp bất động thì có thể sẽ có hiệu quả ngủ đông rất mạnh, lại phối hợp với thần văn chữ “Tĩnh” và Liễm Tức thuật của Toàn Quy nhất tộc thì bảo đảm khả năng nhẫn xuống sẽ là nhất lưu.
Tô Vũ phục thật rồi!
Hai viên thần văn, một bộ công pháp, tất cả đều là thứ tiêu biểu để biến thành một kẻ co đầu rụt cổ.
"Đại Chu vương là lão rùa đen sao?"
Tô Vũ chớp mắt, kỳ thật thông qua thần văn vẫn có khả năng phán đoán ra một ít gì đó. Ý chỉ chi văn của Đại Chu vương đã cho hắn phác họa ra hai viên thần văn đều thuộc loại hình nhẫn nại.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu Đại Chu Vương rất giỏi nhẫn nhịn, giữ mình!
. . .
Mà ngay một khắc này.
Ở lối đi hướng về phía Đông Liệt cốc.
Một vị trung niên tóc dài tung bay, thân mặc trường bào nho nhã bỗng khựng lại. Ông nhìn thoáng qua một phương hướng ở nơi xa, xem ra thủ sách của ông lưu lại vừa mới có người lần nữa cảm ngộ.
"Tô Vũ?"
Thì thào một tiếng, có chút ngoài ý muốn, lại có chút đương nhiên.
Đại Chu vương bật cười, lúc này mà hắn còn có thể cảm ngộ thần văn, nói rõ người còn chưa chết, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi tu luyện. Quả nhiên, tai họa không dễ dàng chết như vậy được.
Mà sau một khắc, một đạo thân ảnh hiển hiện.
"Lão Chu, tính toán cát hung đi!"
Đại Tần vương đạp không phóng tới.
"Tính cho người nào?" Đại Chu vương cười nhạt, hỏi: "Hạ Vô Thần?"
"Không, Tô Vũ."
Đại Chu vương thản nhiên nói: "Bói toán chỉ là tiểu đạo mà thôi! Tính đi tính lại, người tính không bằng trời tính! Ta có tính được rằng hắn chết thì hắn cũng có thể nghịch chuyển thiên mệnh. Tính toán ư? Vô dụng."
"Thì ngươi cứ tính thử xem!"
Đại Tần vương kiên trì.
Đại Chu vương gật đầu, không nhiều lời.
Ông giương tay vồ một cái, hư không sinh ảnh, một đạo hình nhân trông không sai biệt mấy so với dáng vẻ Tô Vũ xuất hiện.
Rất nhanh, từng viên từng viên thần văn hiển hiện.
Bóng người này, đầu tiên là chiến ý dâng cao, tiếp theo là thân thể rạn nứt, sau nữa là tử khí sôi trào, cuối cùng. . . Thân ảnh phá toái, hóa thành đất bụi.
Đại Tần vương không yên lòng, vội hỏi: "Có ý tứ gì?"
Đại Chu vương đáp: "Hắn sẽ còn chiến một trận, liều một lần, chiến đấu đến khi thân thể sụp đổ rồi hóa thành Tử Linh, sau đó. . . Chết!"
". . ."
Chết?
Chết thật sao?
Đại Tần vương cau mày, "Ngươi tính chuẩn không?"
"Ta nói rồi, người tính không bằng trời tính, ta tính ra hắn chết thì hắn nhất định phải chết à?"
Đại Chu vương bình tĩnh nói: "Có nhiều thứ ngươi thấy chưa chắc đã là thật, đều là như thế, chỉ có thể nói là một trong ngàn vạn khả năng có thể xảy ra mà thôi. Dĩ nhiên nếu mượn nhờ Thông Thiên kính, hao phí thọ nguyên để xem thì sẽ chuẩn hơn một chút!"
"Thứ đồ chơi kia. . ."
Đại Tần vương lắc đầu, "Dùng Thông Thiên kính để nhìn cũng không thấy gì. Năm đó ta nhờ lão Chu xem một lần, quan sát tương lai của Diệp Bá Thiên, ông ta nói Diệp Bá Thiên có thể chứng đạo vô địch. Kết quả. . . Haiz, lão Chu vì việc này mà hao phí trăm năm thọ nguyên, bây giờ ta chẳng muốn để ai xem Thông Thiên kính nữa, tính toán trên đại thể là được!"
Đối với chuyện bói toán này, Đại Tần vương cũng không phải quá tin, nhưng đôi khi xem như tham khảo một loại khả năng có thể diễn ra trong tương lai cũng không tệ.
Tô Vũ sẽ chết trận… aiiz.
Đại Tần vương thở dài một tiếng!
Đây là kết quả do Đại Chu vương bói ra, tuy rằng đây chỉ là một trong những tình huống có khả năng xảy ra nhất, nhưng kết quả này đúng là khiến người ta không thể nào lên tinh thần nổi.
. . .
Trong cổ ốc.
Tô Vũ không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Ầm ầm một tiếng, 39 đúc hoàn thành!
Mà vào thời khắc này, Hắc Ám Ma Long mở miệng, cất cao giọng nói: "Toàn bộ sinh linh trong nội thành đều có thể tiến vào phủ thành chủ tị nạn, vạn tộc đều có thể, cư dân thì không cần. Thế nhưng phải nghiệm chứng thân phận của các ngươi. Dĩ nhiên không bao gồm Tô Vũ. Đại Hạ vương, Đại Minh vương, hai vị đại nhân thứ lỗi, ta sẽ bảo hộ Nhân tộc, thế nhưng. . . ta vô phương bảo hộ Tô Vũ!"
Hắc Ám Ma Long suy xét cẩn thận, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo hộ Nhân tộc.
Bất quá không có Tô Vũ trong đó.
Bảo hộ Tô Vũ sẽ đắc tội rất nhiều người, huống chi Tô Vũ cũng không dám tới đây.
Nhiều Nhật Nguyệt sẽ cùng có mặt ở phủ thành chủ, đời nào hắn dám xuất hiện.
Nội thành, Tần Hạo đạp không phóng lên, lớn tiếng quát: "Không cần!"
Dứt lời, trong nháy mắt y đã hạ xuống trước cửa phủ thành chủ.
"Nếu đều đã tới thì còn tiến vào phủ thành chủ tị nạn làm gì? Ở bên ngoài cùng nhau chơi đùa một phen đi."
Y sẽ không tiến vào, cũng không cho những người khác tiến vào.
Một khi toàn bộ vào trong, thế thì vô địch bên ngoài tất sẽ oanh kích thành trì, dẫn đến hàng loạt Tử Linh mạnh mẽ xuất hiện, đến khi đó thì Tô Vũ thật sự sẽ xong đời.
Giờ phút này, mấy vị Nhật Nguyệt cấp tốc đạp không phóng tới.
Có người lạnh lùng quát: "Tần Hạo, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản mọi người? Vì một tên Tô Vũ mà ngươi muốn chôn vùi chính ngươi, chôn vùi nhi tử của đại ca ngươi, chôn vùi tôn tử của Đại Minh vương cũng như ba vị tướng chủ Nhật Nguyệt cao trọng của Đại Minh phủ?"
Nhân tộc có tổng cộng 4 vị Nhật Nguyệt cao trọng tới đây, đây cũng là lý do không có mấy người dám trêu chọc tới đám Tần Hạo và Chu Quảng Thâm bên này.
Rất mạnh!
Muốn vây giết 4 vị này mà không có ít nhất 10 Nhật Nguyệt hậu kỳ xuất lực là chuyện vô cùng khó khăn.
Tần Hạo không để ý đến bọn họ, y nhìn về phía Nhật Nguyệt Thổ Linh tộc, lần này Ngũ Hành tộc cũng có hai vị Nhật Nguyệt hậu kỳ tới.
Tần Hạo lạnh lùng nói: "Phù Thổ Linh có khả năng đang ở ngay trong một gian cổ ốc gần đây. Các ngươi từ bỏ gã à?"
Hai vị Nhật Nguyệt hậu kỳ nghe thế liền biến sắc!
Từ bỏ Phù Thổ Linh. . . Không, trừ phi gã chết rồi, bằng không thì tuyệt đối không thể từ bỏ.
Dựa theo tâm tư của vô địch bên ngoài, một khi thật sự đưa tới Tử Linh cường hãn thì không chỉ Tô Vũ mà Phù Thổ Linh cũng chết chắc.
Lão tổ nghĩ như thế nào?
Ngũ Hành tộc hẳn là đã có vô địch tới, chẳng lẽ lão tổ quyết đoán từ bỏ Phù Thổ Linh rồi?
Hay là do lão tổ cũng không có cách nào nghịch chuyển ý tứ của các vị vô địch khác?
Dù sao thì trong mắt vô địch vạn tộc, chỉ chết một mình Phù Thổ Linh mà đổi lại được mạng của Tô Vũ thì quá hời rồi.
Nhưng Phù Thổ Linh là thiên tài của tộc nhà bọn họ, không phải thiên tài tộc mình thì ai mà chẳng đứng nói chuyện không đau lưng.