Dĩ nhiên Tô Vũ còn chưa chết.
Hắn đang ở bên trong một gian cổ ốc kiên cố nhất, cũng là căn phòng được Tinh Hồng che chở đầu tiên.
Bất quá giờ phút này Tô Vũ cũng giống như bao người khác, đều lâm vào trạng thái khủng hoảng.
Chết tiệt!
Thật đáng sợ!
Kỳ thật thời gian vô địch giao thủ rất ngắn, vả lại bọn họ còn khắc chế lẫn nhau, nhưng âm thanh và chấn động từ cuộc chiến này gây ra thì có lẽ bất kỳ ai chứng kiến ngày hôm nay cả đời cũng không quên được.
Rất nhiều cường giả Vĩnh Hằng cả sống cả chết xuất hiện, bọn họ trực tiếp phá vỡ bình chướng của cổ thành, trực tiếp đánh tan vô số cổ ốc nơi đây. Mặc dù chỉ vẻn vẹn vài giây sau thì các gian phòng đều đã tự động khôi phục, nhưng sinh linh và cư dân trốn trong đó thì đã vong mạng vĩnh viễn.
Tô Vũ càng nghĩ lại thấy càng sợ, má nó.
Đương nhiên, khiến hắn chấn động nhất chính là hai vị vô địch Nhân tộc. Hai vị này. . . suýt nữa đã hố chết hắn.
Theo hắn nghe ngóng được động tĩnh thì Đại Hạ vương chính là người chủ động công thành, còn Đại Minh vương thì càng đáng sợ hơn, xông thẳng vào trong, chính vì vậy mới đưa đến một loạt phiền toái về sau!
Nếu không nhờ hắn chủ động trốn vào trong cổ ốc thuộc ba vòng sâu nhất ngay từ đầu thì có lẽ hắn cũng táng mạng dưới loạn đao của chính hai vị ấy rồi.
Tô Vũ mà chết như thế thật thì đúng là trò cười của vạn giới.
Tô Vũ chợt nghĩ đến một chuyện, sau một khắc, không nói hai lời, hắn cấp tốc lao ra khỏi phòng.
Gan lớn ăn no gan nhỏ chết đói!
Giờ phút này hắn ra khỏi phòng để làm gì?
Nói nhảm!
Đi nhặt thi thể a!
Thi thể Nhật Nguyệt, thậm chí là thi thể vô địch. . . Được rồi, hình như không có vô địch nào chết, nghe nói khi vô địch tử vong sẽ có động tĩnh rất khủng khiếp. Vừa nãy hắn không cảm nhận được, hẳn là không có đại năng nào ngã xuống.
Mặt khác, hắn còn muốn tranh thủ nhặt cổ thành lệnh!
Trận đại chiến mới rồi đã giết chết vô số Tử Linh.
Tô Vũ trực tiếp chen vào đội ngũ Tử Linh đang dọn dẹp chiến trường, hối hả thu nhặt đồ.
Kỳ thật, lúc bấy giờ cư dân cổ thành hoàn toàn có thể ra ngoài. Vô địch đã rời đi, Tử Linh quân chủ cũng biến mất, bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, thế nhưng không phải ai cũng to gan như Tô Vũ.
Về phần những sinh linh khác thì lại càng không dám ló mặt.
Đều trốn tránh!
So với mạng nhỏ thì tài nguyên không đáng là gì cả.
Vả lại bọn họ đâu giống Tô Vũ, đã biết bên ngoài có nghìn nghịt Tử Linh chen lấn, ra đó để ‘hun khói’ bằng tử khí hay sao?
Tô Vũ thì hoàn toàn không chút cố kỵ, sau khi trở thành cư dân xong thì lực ăn mòn của tử khí đã không còn ảnh hưởng gì đến hắn.
"Phát tài rồi!"
Tô Vũ dùng một bàn tay đẩy một đầu Tử Linh ra.
Mẹ nó, đại gia, đừng lãng phí chứ, đây là thi thể của một tôn Nhật Nguyệt đó, ngươi vừa chạm vào liền ăn mòn thi thể, đúng là phá gia chi tử!
Hắn hoan hỉ nhặt một con cá mập to lớn, phần đầu đã bị đánh nát, không biết là do ai làm, hiện tại trên thân cá mập đều là tử khí.
Không sao, vẫn là đồ tốt!
Khi đó mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đại khái không có ai có tâm trạng đi nhặt nhẫn trữ vật của đối phương.
Xem như tiện nghi cho Tô Vũ.
Tô Vũ cấp tốc thu hồi, thuận tay lại nhặt một ít cổ thành lệnh, trong lòng mừng khấp khởi, phát tài a!
Mặc dù hắn đã rất giàu có, nhưng có ai lại ghét bỏ chính mình nhiều tiền?
Hắn tùy tiện đẩy mấy đầu Tử Linh cản đường ra.
Giờ khắc này, lá gan Tô Vũ đã lớn hơn rất nhiều.
Ta là cư dân, ta sợ cái gì?
Cổ thành bây giờ không phải là nhà của ta sao?
Đã là nhà của ta thì toàn bộ Tử Linh đều chính là hộ vệ của ta, ha ha ha.
Tâm tình của Tô Vũ lúc này cực kỳ tốt.
Hắn nhìn Tử Linh đầy đường bỗng phá lệ thấy thuận mắt hơn bao giờ hết.
Trên đường đi còn thuận tiện sờ đầu vài con Tử Linh.
Đúng là hộ vệ ngoan ngoãn, xinh đẹp biết bao.
. . .
Phủ thành chủ.
Tinh Nguyệt quân chủ và tượng đá yên lặng nhìn cảnh tượng này, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Hồi lâu sau, Tinh Nguyệt quân chủ dở khóc dở cười nhận xét: "Trời sinh hắn nên làm Tử Linh!"
Má nó.
Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy có một cư dân lớn gan như vậy.
Tô Vũ thế mà dám chạy ra ngoài nhặt đồ vật, còn vui vẻ sờ đầu vài con Tử Linh, hại bọn chúng đều bị hắn sờ tới bối rối!
Từ xưa đến nay. . . Có người dám đối xử như thế với Tử Linh sao?
Dừng tay lại đi, bọn chúng chính là hóa thân của sự tử vong, không phải tiểu miêu tiểu cẩu nhà ngươi nuôi đâu mà.
Tinh Nguyệt rất muốn lao ra trước mặt gào thét với Tô Vũ câu này.
Tinh Hồng thì yên lặng, không biết nên nói gì, đây cũng là lần đầu nó thấy một cư dân phá lệ khác biệt như hắn.
Tinh Nguyệt quân chủ nhìn thoáng qua Hắc Ám Ma Long với vết thương chồng chất trên người, cười nhạt một tiếng, đoạn hỏi: “Ngươi không chuẩn bị bồi dưỡng Tô Vũ thành thành chủ đời sau sao?"
Tinh Hồng vẫn như cũ không đáp lời.
Lần này Hắc Ám Ma Long kém chút đã bị giết chết, tuy rằng lão vẫn còn sống, nhưng hiện tại tử khí công tâm, cứ tiếp tục như thế thì tháng ngày chuyển đổi thành Tử Linh sẽ không còn lâu.
Có lẽ. . . Nên sớm bồi dưỡng thành chủ đời sau.
Thế nhưng, Tô Vũ thật sự thích hợp à?
Trở thành thành chủ, liệu cái tên này có mang tới phiền toái càng lớn cho Tinh Hồng cổ thành hay không?
Tinh Hồng không xác định lắm, nó đã tận mắt nhìn thấy khả năng gây chuyện của Tô Vũ, rất đáng sợ. Nó cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Lần này mọi chuyện náo động đến nỗi nó cũng không còn lời gì để nói.