Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Vậy nếu có vô địch quay ngược thời gian về quá khứ để giết ta, vậy thì ta bây giờ sẽ lập tức chết?"
"Hồi ngược dòng thời gian?"
Tử Linh giống như bật cười một tiếng, có chút khinh thường.
"Cái gọi là hồi ngược dòng thời gian được phân thành hai loại. Thứ nhất, thật sự quay cả bản thể về quá khứ, nhưng đây không phải là việc mà Vĩnh Hằng bình thường có thể làm, cần phải cực kỳ cường đại, cực kỳ tinh thông thời gian chi đạo thì may ra!"
"Loại thứ hai, hồi tưởng trí nhớ. Loại này thì đơn giản, chỉ là một loại tái diễn ký ức mà thôi, không phải chân chính quay ngược thời gian."
"Chỉ có loại thứ nhất mới có thể giết quá khứ thân của ngươi, loại thứ hai thì căn bản không cải biến được bất kỳ việc gì!"
Tô Vũ gật gật đầu, nói như vậy thì không phải vị vô địch nào cũng có thể quay về quá khứ.
Tử Linh lần nữa giải thích: "Huống chi, coi như thật sự quay lại được thì tốt nhất đối phương cũng không nên quấy nhiễu tới ngươi, bằng không thì dựa vào việc đối phương dám quấy nhiễu thời không, quấy nhiễu chư thiên vạn giới, lực lượng thời không sẽ tự ra tay giết chết quá khứ thân của kẻ đó. Nếu như hồi ngược thời gian để giết người đơn giản như vậy thì Vĩnh Hằng chư thiên vạn tộc đều đã bị giết không ít!"
Nói thì đơn giản, nhưng làm rất khó khăn.
Vô địch cũng có quá khứ, cũng từng có khoảng thời gian rất yếu ớt.
Cho nên cơ hồ không có hi vọng khả năng thứ nhất xảy ra.
Đang trò chuyện, đúng lúc này, bỗng nhiên thân thể Tinh Nguyệt chấn động một cái, vẻ mặt tức khắc trở nên hốt hoảng.
Trong trí nhớ của nàng bỗng nhiều thêm một đoạn ký ức xưa nay chưa từng có.
Trong đoạn ký ức ấy, một đầu lông xù vô cùng to lớn chợt xuất hiện ngay trước mặt Tinh Nguyệt, mà Tinh Nguyệt lúc này đang đứng ngay bên cạnh Tinh Hồng tượng đá.
Giống như nàng đã quay về tới thời điểm Tô Vũ đang chuyển đổi thành cư dân cổ thành.
Cục lông lớn nghiêng đầu nhìn cả hai, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc, sau đó y lại nhìn về phía Tô Vũ trong trạng thái Tử Linh cách đó xa xa, hoang mang lẩm bẩm: "Ta lại nằm mơ?"
Thật kỳ quái!
Cục lông lớn nhìn thoáng qua Tô Vũ, gần nhất y cảm giác mình luôn đang nằm mơ.
Cục lông lớn lại nhìn về phía tượng đá và Tinh Nguyệt, lớp lông trên thân thể xù lên, bỗng nhiên y giơ bàn tay toát ra một cái móng vuốt nho nhỏ, gãi gãi đầu Tử Linh rồi lại vuốt vuốt cái bụng tượng đá, đoạn hỏi: "Có phải ta lại nằm mơ hay không?"
"..."
Tượng đá cùng Tử Linh choáng váng nhìn y.
Cục lông lớn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu tử nhà ta ham chơi, hai vị chiếu cố nó nhiều một chút, Phệ Thần Cổ giới quá xa, ta không thể thường xuyên tới, cái kia... Ta không đến muộn chứ?"
Tinh Hồng ngốc trệ, Tinh Nguyệt cũng ngốc trệ.
Nửa ngày sau, Tinh Hồng mới mở miệng: "Phệ Thần Bán Hoàng!"
Hít sâu một hơi, tượng đá cũng đang hấp khí, vì sao vị này lại quay ngược thời không đến đây?
Cục lông lớn nhìn nó chằm chằm, mơ màng như có điều ngẫm nghĩ, "Đều là tảng đá lớn, đều có hình dạng giống nhau? Kỳ lạ. Thôi được rồi, ngươi ráng chiếu cố tiểu tử nhà ta một chút."
Hừm, câu này quen thuộc quá.
Cục lông lớn có cảm giác mình đã từng nói với tượng đá giống vậy một lần rồi, hay là y lại đang nằm mơ? Mà kể cũng lạ, vì sao gần đây luôn nằm mơ tới mấy chuyện như thế này?
Lại nhìn sang chỗ Tô Vũ, y càng thấy kỳ quái hơn, bất quá y vẫn dặn dò: "Hình như tiểu tử Nhân tộc và tiểu tử nhà ta là cùng một bọn. Hừm, đây là muốn biến thành Tử Linh rồi? Thôi thôi, các ngươi bảo hộ cả hai đi, ta đi đây."
. . .
Hình ảnh tới đây thì ngừng lại.
Tinh Nguyệt hơi có điểm hốt hoảng.
Trong đầu bỗng nhiều thêm một đoạn ký ức mà trước đây chưa từng có, điều này đại biểu cái gì?
Đại biểu Cục lông lớn vừa mới quay ngược thời gian ngay tức thì!
Đúng vào thời khắc này, ngay thời điểm hiện tại.
Tinh Nguyệt đoán không sai.
Ở Phệ Thần Cổ giới xa xôi, Cục lông lớn vừa mới tỉnh ngủ, y chợt nhớ tới con trai trước đó có cầu cứu mình, xem ra nó đang gặp nguy hiểm, không biết bây giờ y tới cứu còn kịp không, y bèn lập tức nhảy vọt thời không, ngược dòng thời gian về tới trước đó, nói cho tôn tượng đá trấn thủ Thánh thành và Tử Linh quân chủ chiếu cố Cục lông nhỏ một chút.
Cho nên mới có một màn mới rồi.
Trong lòng Tinh Nguyệt than nhẹ một tiếng, đây mới thật sự là quay ngược dòng thời gian!
Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến trong đầu nàng hiện lên tràng cảnh vừa nãy. Bằng không, đơn thuần lội dòng trí nhớ thì người trong cuộc sẽ không có cảm giác gì.
Giống như ngày đó Diệt Tằm vương sưu hồn Phong Kỳ, quay ngược 20 năm để xem xét ký ức của y, trên đường đi đã “gặp” Trần Vĩnh trong quá khứ nhưng Trần Vĩnh không có bất kỳ cảm giác nào.
Nếu như Diệt Tằm vương có bản lĩnh giống vị Bán Hoàng này thì khi đó trong đầu Trần Vĩnh và nhiều người mà ông “gặp” trên đường khác đã có thêm một đoạn hồi tưởng, thấy được sự tồn tại của Diệt Tằm vương.
Phệ Thần Bán Hoàng!
Tinh Nguyệt không nói gì thêm, vị kia mạnh tới đáng sợ.
Mà Tô Vũ đứng bên cạnh hoàn toàn không biết gì, hắn chỉ thấy Tinh Nguyệt bỗng dưng im bặt, sau đó nhanh chóng nhặt tấm ván gỗ lên rồi tan biến trong nháy mắt, không nói lời nào với hắn.
Tô Vũ ngẩn ngơ nhìn theo, đệt, ngài đi rồi?
Không cho ta chỗ tốt gì?
Thôi được rồi, Tử Linh cho chỗ tốt thì chính mình cũng chưa chắc đã nhận nổi.
Huống chi đối phương chỉ ước gì mình mau chết đi, vẫn là không nhận đồ gì từ nàng ta thì tốt hơn.
Chỉ hơi đáng tiếc là tấm ván gỗ cũng bị Tinh Nguyệt cầm đi, bằng không Tô Vũ cảm thấy có lẽ có thể dùng nó để rèn đúc Thiên binh.