Liệp Thiên các phát nhiệm vụ cho hắn nhanh như vậy khiến Tô Vũ cảm thấy thân phận này tương đối hữu dụng.
100 phần Thiên Nguyên khí.
“Thiên Nguyên khí... Ta cũng không còn bao nhiêu, phải chuẩn bị thêm một chút mới được!”
Tô Vũ nhanh chóng trả lời trên Liệp Thiên đồ: “Bảo Hắc Ma chờ một lát, ta phải né tránh Tử Linh Nhật Nguyệt dây dưa, trong thành có Tử Linh Nhật Nguyệt.”
“Được! Huyền Cửu, nhớ giao hàng sớm! Ngoài ra mau chóng báo cáo tài nguyên tồn kho của phân bộ, chúng ta phải tiến hành thẩm tra đối chiếu với Bạch Nhất.”
“Ta biết rồi.”
Tô Vũ đã hiểu cơ bản hình thức vận hành của Liệp Thiên các, có vẻ đồ tồn kho phải báo cáo lên mới được.
Nghĩ vậy, Tô Vũ lại liên hệ với Huyền Giáp thông qua mặt nạ.
“Trưởng lão, kho trống rồi, bị người ta cướp đoạt, ta có phải chịu trách nhiệm không?”
“. . .”
Huyền Giáp đang nói chuyện phiếm cùng trưởng lão khác, thấy thế lão liền câm nín, thầm mắng một câu rồi nhanh chóng đáp: “Đương nhiên phải chịu trách nhiệm! Nếu kho bị cướp, có chứng cứ chứng minh là ai làm thì ngươi chỉ cần gánh vác 10% trách nhiệm, nếu không có chứng cứ thì ngươi phải chịu 100% trách nhiệm, bồi thường toàn bộ!”
“Ồ, kho của chúng ta bị Tô Vũ cướp, ta có chứng cứ, có cả ghi hình, vậy ta chỉ phải bồi thường 10% thôi đúng không?”
“. . .”
Huyền Giáp dại ra, Tô Vũ cướp!
Ngươi không phải Tô Vũ sao?
Ồ, hiểu rồi!
Tiểu tử này muốn tự trông tự trộm!
Rõ ràng là hắn muốn cướp kho do chính hắn quản lý, có điều Tô Vũ cướp của Huyền Cửu, liên quan gì đến Huyền Cửu, đúng không?
“Ngươi... Hiện tại kho không còn gì nhiều!” Trưởng lão mệt mỏi đáp.
Tô Vũ lập tức hiểu ra, kho nhiều thì có thể cướp một lần. Kho ít, cướp một lần không có lời, nếu cướp nhiều lần thì lại làm mọi người hoài nghi, còn có khả năng bại lộ thân phận.
Nhưng một lần thì có thể xem như ngoài ý muốn, dù sao mọi người đều biết Tô Vũ đang ở trong thành.
Hiểu rồi!
Tô Vũ cảm thán, Huyền Giáp trưởng lão này thật sự là người tốt, lại còn dạy hắn biện pháp biển thủ công quỹ, xem ra Huyền Giáp trưởng lão là một người không tồi, biết suy xét vì cấp dưới, cấp trên như vậy được đấy.
Huyền Giáp không tiếp tục đề tài này, lão nói: “Huyền Cửu, ta cảnh cáo ngươi, Huyền bộ có cơ cấu bộ trưởng trực thuộc, ngươi biết mà, danh hào chữ Thải chính là cơ cấu trực thuộc bộ trưởng, cũng có trách nhiệm giám sát, có khả năng người dưới trướng Huyền bộ đều bị danh hào chữ Thải giám sát, đừng xằng bậy!”
Bộ trưởng tứ bộ đều có cơ cấu trực thuộc, của Thải bộ là Huyền bộ.
Tô Vũ hiểu rõ, thì ra là thế, ta biết ngay mà, người Liệp Thiên các quá tự do, quyền hạn cũng rất lớn, hóa ra là có người quản.
. . .
Không để ý tới Huyền Giáp trưởng lão nữa, Tô Vũ nhanh chóng tiến vào Liệp Thiên phân bộ.
Hắn cầm quyển sách Huyền Cửu giao cho mình, xem xét hàng tồn kho, tồn kho không nhiều, chỉ có một ít tinh huyết, Nguyên Khí dịch thì không ít, cũng có Thiên Nguyên Quả, bất quá số lượng rất ít, Ngoài ra còn có không ít binh khí Huyền giai, thậm chí còn có một thanh Địa binh.
Tuy nói là tồn kho không nhiều, nhưng đó chỉ là đánh giá tương đối mà thôi, thực chất vẫn còn lại rất nhiều.
Kho hàng ở ngay trong phân bộ Liệp Thiên các, mỗi phân bộ đều có cấm chế do Nhật Nguyệt thiết trí, chuyên môn dùng làm kho hàng, do bộ trưởng phân bộ khống chế.
Cũng chính là Tô Vũ!
Tô Vũ không nhìn lâu, hắn nhanh chóng khởi động công pháp chuyển đổi, lấy ra Thiên Nguyên khí. Có điều hắn hơi nghi hoặc, giờ xung quanh người mình tràn đầy tử khí, lấy Thiên Nguyên khí ra được không?
Sẽ không khiến Thiên Nguyên khí bị trộn lẫn tử khí chứ?
Tô Vũ lấy một chút ra xem thử.
Tạm được, công pháp thuận lợi vận chuyển, vẫn có thể lấy ra, cũng không bị tử khí lẫn vào, bởi vì tử khí đụng tới Thiên Nguyên khí liền tan rã, điều này làm cho Tô Vũ bỏ qua ý tưởng dùng tử khí độc chết Hắc Ma.
Suýt nữa thì quên bọn chúng chính là thiên địch của nhau.
“Hắc Ma cần Thiên Nguyên khí, chứng tỏ lão sắp không áp chế được tử khí, nếu không thì một Nhật Nguyệt cửu trọng như ông ta sẽ không cầu viện Liệp Thiên các.”
“Xem ra ông ta bị thương không nhẹ!”
Tô Vũ suy tính, hiện giờ Hắc Ma là địch nhân lớn nhất của hắn, không chỉ là thù riêng, còn có cả tranh đoạt quyền lực nữa!
Tô Vũ muốn khống chế cổ thành, nhưng luôn phải lo lắng bị Hắc Ma phát hiện rồi giết chết mình.
Một khi Hắc Ma xuất quan, phát hiện cổ thành bị đóng cửa, bị Tô Vũ khống chế. Để đoạt quyền lại thì chắc chắn ông ta sẽ xử lý Tô Vũ không lưu tình chút nào, dù sao cổ thành cũng là chỗ dựa của ông ta.
Đây là xung đột từ căn bản!
Những xung đột lúc trước thực ra có thể giảng hòa, bởi nó không dính đến căn bản, nhưng mâu thuẫn giữa Tô Vũ và Hắc Ma hiện tại lại không thể hòa hoãn, trừ khi Tô Vũ hoặc Hắc Ma từ bỏ Tinh Hồng cổ thành.
Sao có thể?
Hiện tại Tô Vũ không thể đi ra ngoài, có lẽ bên ngoài đang có mấy chục vị Nhật Nguyệt đang chờ hắn.
“Vậy phải xử lý ông ta thế nào?”
Tô Vũ vừa rút Thiên Nguyên khí ra, vừa tự hỏi.
Thiên Nguyên khí bị tiêu hao bởi vì trong cơ thể Tô Vũ có tử khí, 2 loại khí xung đột, tiêu hao không ít, thế nhưng Tô Vũ không quan tâm, tử khí trong thân thể hắn ít đi một chút cũng không quan trọng.
“Giao Thiên Nguyên khí cho Hắc Ma thì có thể giúp gia hỏa này triệt tiêu không ít tử khí, đừng để ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, giúp ông ta khôi phục thương thế...”
Làm vậy chỉ có thằng ngốc!
Nhưng Nhật Nguyệt cửu trọng có khả năng kiểm nghiệm độ thật giả của Thiên Nguyên khí.
Làm giả Thiên Nguyên khí quá khó.
Hắc Ma chắc chắn sẽ cẩn thận kiểm tra, không ai coi trọng danh dự và uy tín của Liệp Thiên các. Khi cần có người đánh giá, tổ chức này sẽ trọng danh dự, nhưng lúc không có ai, đặt bẫy người ta cũng không phải lần đầu tiên. Lần trước bọn họ còn muốn bẫy Tô Vũ đây này.
Đương nhiên mọi người không có chứng cứ!
Tuy nhiên ai nấy đều biết việc này, kết lại là không thể hoàn toàn tin tưởng Liệp Thiên các.
“Không thể làm giả Thiên Nguyên khí, má, ta chắc chắn không giết được ông ta, Nhật Nguyệt cửu trọng bị trọng thương, dù ta bộc phát ra thực lực Nhật Nguyệt nhất trọng thì cũng không phải là đối thủ.”
Huống chi, hiển nhiên đối phương sẽ đề phòng Huyền Cửu.
Tô Vũ đau đầu, phiền thật, một kẻ bị trọng thương mà cũng không giết được, phải làm sao đây?
“Trông cậy vào Tử Linh ư? Tử Linh không giết cư dân, trừ khi cư dân tàn sát Tử Linh.”
Cư dân không giết Tử Linh, Tử Linh sẽ không gây sự với cư dân, trừ khi Hắc Ma giết rất nhiều Tử Linh, dẫn tới Tử Linh Nhật Nguyệt cường đại ra, lúc đó Tô Vũ mới có hy vọng mượn dùng Tử Linh xử lý ông ta.
Nhưng Hắc Ma không ngốc, giết Tử Linh làm gì, hiện tại ông ta bị tử khí quấn thân, còn ước gì cách Tử Linh xa một chút.
Trong đầu có một đống ý niệm, một đống kế hoạch hiện lên, bất quá đều bị Tô Vũ nhanh chóng phủ quyết.
Muốn đối phó với Nhật Nguyệt cửu trọng thì những kế hoạch này quá mức đơn giản và mạo hiểm.
“Phiền thật!”
Đáng tiếc thần văn của Diệp Bá Thiên hết rồi, không thì kích nổ một cái, bùng nổ thực lực cường đại lâm thời, như vậy sẽ có hy vọng xử lý Hắc Ma đang bị trọng thương.
“Thôi, đến lúc đó lại xem tình huống!”