Mất khoảng 3 giờ, Tô Vũ mới lấy ra đủ số Thiên Nguyên khí cần dùng.
Tử khí trong cơ thể hắn cũng nhân tiện bị tiêu tán một phần, nhưng lại nhanh chóng tiếp tục lan tràn, Tô Vũ không quá để ý, cứ lan tràn đi, tốc độ lan tràn của ngươi vĩnh viễn không nhanh bằng tốc độ thực lực ta tăng trưởng.
Ta còn lười nghịch chuyển ngươi!
. . .
Phủ thành chủ.
Tô Vũ lại tới đây.
Giờ phút này, hắn đeo mặt nạ màu trắng, mặc áo bào trắng, mở ra thần văn chữ “Biến”, thần văn chữ “m” và thần văn chữ “Tĩnh”, cộng thêm liễm tức thuật của Toàn Quy nhất tộc, cùng với thần văn chữ “Nhẫn” mới vừa phác hoạ, khi Tô Vũ bất động, hắn dường như không tồn tại.
Hiện giờ thực lực hắn trở nên mạnh hơn, thần văn cũng mạnh hơn, ý chí lực và nguyên khí đều cường đại hơn, cộng thêm cái mặt nạ đặc biệt này, khi Tô Vũ bất động thì có lẽ chuẩn vô địch cũng không nhìn ra điểm gì dị thường.
Chỉ có thể cảm thán rằng người Liệp Thiên các quả nhiên thần bí khó lường.
Khi Tô Vũ xuất hiện trước cửa phủ thành chủ, thanh âm biến ảo một chút, giống như Huyền Cửu lúc trước, thanh âm vang lên: “Thành chủ đại nhân, Liệp Thiên các tới giao đồ!”
Một lát sau, một cỗ ý chí lực cường hãn lan đến tra xét, đảo qua đảo lại, xem xét Tô Vũ, hồi lâu sau cánh cửa chậm rãi mở ra.
“Tiến vào!”
Tô Vũ lướt đi vào, bởi vì hắn phát hiện người Liệp Thiên các thích đi đường như vậy, giống như u linh bay qua bay lại.
Hắn cũng phiêu phiêu vào trong.
Toàn bộ phủ thành chủ rất tĩnh mịch, lúc trước có không ít thủ vệ vào đây, kết quả hiện tại... không thấy một ai!
Hắc Ma quản lý cổ thành nhiều năm, thủ vệ dưới trướng không ít, chỉ sợ hiện tại đã chết sạch!
Tô Vũ không để ý, bên đường có một vài cổ thành lệnh rơi vãi, có lẽ là của những thủ vệ đã chết.
Một con đường ngọc nối thẳng đến đại điện phủ thành chủ.
Tô Vũ tiếp tục phiêu đi, lộ vẻ thần bí khó lường.
Giờ phút này, trong đại điện, Hắc Ma hóa thành hình người ngồi trên bảo tọa, sắc mặt hơi nhuốm màu đen bởi vì bị tử khí quấn thân, trông dáng vẻ ông ta không còn khí thế bá đạo như trước.
Tô Vũ phiêu vào.
“Bái kiến thành chủ đại nhân!”
Hắc Ma không để ý đến hắn, nhìn hắn một cái, ông ta nhíu mày, “Ngươi là bộ trưởng phân bộ trong thành?”
“Đúng vậy!”
“Huyền Cửu đúng không?”
“Đúng vậy!”
Hắc Ma khẽ gật đầu, ông ta không thân thiết với Liệp Thiên các, hoặc có thể nói là không muốn quen thân.
Nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ bọn họ suốt ngày thám thính các loại tình báo, không cần tiếp xúc thì ông ta sẽ không tiếp xúc, để tránh bị bán còn phải đếm tiền cho bọn họ.
Chẳng qua bây giờ ông ta không còn biện pháp nào khác nên mới phải cầu viện đối phương.
“Có mang Thiên Nguyên khí đến không?”
“Không!”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Đồ đại nhân dùng để trao đổi đâu? Hiện tại ta không mang Thiên Nguyên khí theo, ta sợ đại nhân sẽ cướp đoạt!”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh chấn động nhân tâm.
Ánh mắt Hắc Ma lãnh lệ nhìn về phía Tô Vũ: “Huyền Cửu, Liệp Thiên các ngươi nhát gan như thế từ khi nào?”
“Đại nhân chê cười rồi!”
Hắc Ma lạnh lùng nhìn hắn, thật ra ban nãy ông ta cũng có suy nghĩ giết chết đối phương, trực tiếp cướp đoạt, vậy thì khỏi phải trả giá!
Nhưng hiện tại không tiện xuống tay.
Trầm mặc một hồi, Hắc Ma lấy ra một quyển sách màu đen, “Đây là Hắc Ma bảo điển ta đáp ứng giao dịch với các ngươi, xem như một môn công pháp Thiên giai, Ma tộc và Long tộc đều có thể sử dụng.”
Dứt lời, ánh mắt ông ta trở nên âm lãnh, “Nhưng công pháp này quý giá hơn 100 phần Thiên Nguyên khí nhiều! Cho nên dựa theo ước định, sau khi cửa thành mở ra, các ngươi phải cung cấp cho ta thêm 300 phần Thiên Nguyên khí!”
Tô Vũ không nhiều lời, hắn lấy Liệp Thiên đồ ra hỏi rõ, rồi nhanh chóng nhận được đáp án khẳng định.
Không sai.
Chờ cửa thành mở ra, Liệp Thiên các sẽ phái người cung cấp phần Thiên Nguyên khí còn lại cho Hắc Ma, đương nhiên ¼ quyền sở hữu quyển bảo điển này vẫn là của Tô Vũ.
Gia hỏa này nghèo như vậy ư?
Tô Vũ chửi thầm, hiện giờ thực lực hắn rất cường đại, không sợ bị Nhật Nguyệt bắt giữ ý niệm.
Hắn mở miệng: “Đại nhân nói không sai, nhưng loại vật phẩm như công pháp, ta cần phải kiểm tra trước mới được!”
Hắc Ma không do dự, lập tức ném qua cho hắn, lạnh lùng nói: “Đừng ra vẻ, ta có thể tiến vào hầu hết bất cứ cổ phòng nào trong thành, nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ giết ngươi!”
“Không dám!”
Tô Vũ tiếp nhận công pháp rồi nhanh chóng xem xét, đây quả thật là một môn công pháp cường hãn, nhưng Tô Vũ không hứng thú lắm.
Ta có rất nhiều công pháp Thiên giai.
Cái này còn có hạn chế, chỉ có Ma tộc và Long tộc mới tu luyện được, khiếu huyệt của Ma tộc và Long tộc bất đồng, nhưng Hắc Ma là chủng loại tạp giao, công pháp này cũng khá đặc biệt, tổng hợp một vài khiếu huyệt đặc thù của Ma tộc và Long tộc, hai tộc đều có thể tu luyện, nhưng hiệu quả chưa chắc đã bằng Hắc Ma tu luyện.
Hắc Ma bảo điển không có năng lực đặc thù nào, Tô Vũ không hứng thú lắm.
Nhìn một hồi, với kinh nghiệm của hắn, đây là hàng thật.
Hắn lười nhìn nhiều thêm, chủ yếu là sợ lại phác họa ra thần văn. Tuy rằng công pháp không ra gì, nhưng cũng là ý chí chi văn do một vị Nhật Nguyệt cửu trọng viết ra.
Vả lại tuy dùng Long tộc ngữ, thần văn phác họa ra thì cũng sẽ bị sách họa màu vàng kim trong đầu hắn đánh nát, nhưng Tô Vũ không muốn làm trò này trước mặt Hắc Ma.
“Đánh nát nó để tu luyện ý chí lực cũng không tồi.”
Tô Vũ thầm nghĩ, nhận lấy Hắc Ma bảo điển rồi nói: “Thiên Nguyên khí của đại nhân cất giấu trong cổ phòng.”
Hắn chần chờ nói tiếp: “Ta vốn cho rằng thủ vệ của đại nhân có thể đi lấy cùng ta, không ngờ... Không có thủ vệ.”
Hắc Ma nén giận.
Nhắc đến chuyện này liền thấy tức.
Vậy mà gia hỏa Liệp Thiên các còn xát muối vào miệng vết thương, thuộc hạ ông ta thu phục mấy năm nay đều xong đời hết rồi.
Hắc Ma lạnh lùng nói: “Tự ngươi mang tới đây.”
“Đại nhân... Cái này... Không thì như vầy đi, ngài mở cửa phủ thành chủ, ta đi lấy, dùng nhẫn trữ vật chứa rồi ném vào cho ngài.”
Hắc Ma tức giận quát: “Liệp Thiên các nhát gan như thế từ bao giờ?”
“Đại nhân, gần đây trong thành không yên ổn, bị Tô Vũ quậy tung lên rồi.”
“Tô Vũ!”
Hắc Ma hừ lạnh, cũng đúng, hiện tại có ai không sợ gặp phiền toái, mạng nhỏ của ông ta còn suýt nữa mất kia kìa.
“Được, ngươi mang tới đây, chứa trong nhẫn trữ vật rồi ném vào là được!”
“Đa tạ đại nhân thông cảm!”
Tô Vũ nói lời cảm tạ xong liền nhanh chóng rời đi.
Hắc Ma yên lặng nhìn hắn rời khỏi, ông ta không quá lo lắng, dù sao Liệp Thiên các cũng là một tổ chức lớn, dám chiếm đoạt đồ vật thuộc về ông ta sao, ông ta còn đang sống sờ sờ đây này!