Tổng bộ Liệp Thiên các.
Huyền Giáp cạn lời, lão đáp: “Không có bất kì cách nào, trừ phi ngươi gia nhập Hoàng bộ, trở thành trưởng lão Hoàng bộ, vậy thì có thể phụ trách phương diện này, nếu không, cho dù là thành viên Hoàng bộ thì cùng lắm chỉ biết được tình huống người phụ trách của chính mình!”
“Nếu Hoàng bộ cung cấp tin tức giả cho chúng ta, không phải chúng ta sẽ xong đời sao?”
Tô Vũ nói: “Ví dụ như Hoàng bộ bảo chúng ta đi làm nhiệm vụ, nhưng đó là cái bẫy, có lẽ trong thành viên Hoàng bộ cũng có phản đồ?”
“Đừng dùng từ ‘cũng’!”
Chỉ mình ngươi là phản đồ, đừng nói từ “cũng” ấy, làm như ai cũng là phản đồ vậy.
Huyền Giáp đáp: “Hoàng bộ chỉ phụ trách truyền tin tức, thích đi thì đi, ngươi mà bị lừa thì đó là vấn đề của chính ngươi, đương nhiên, xong việc sẽ bị truy trách!”
Huyền Giáp lại nói: “Hiện tại để ngươi tọa trấn phân bộ Liệp Thiên các có thật sự thích hợp không?”
Lão cứ cảm thấy không ổn!
Gia hỏa này không yên phận chút nào.
Lão lo lắng, cứ cảm thấy hắn tọa trấn phân các thì sẽ có chuyện xấu, hi vọng không xảy ra sự cố lớn, không thì trưởng lão là lão cũng phải gánh trách nhiệm.
Tô Vũ không để ý, hắn nói: “Trưởng lão, ta có một vấn đề muốn hỏi, dùng điểm bảng giao lưu với Liệp Thiên các, Liệp Thiên các có biết đó là ai không? Nếu điểm bảng bị mất, có kẻ nhặt được, vậy dùng cách nào để biết đó là chính chủ?”
Chẳng hạn như lần trước, khi cục lông nhà ta nói chuyện phiếm cùng các ngươi, các ngươi cũng không phát hiện.
Huyền Giáp đáp: “Phân bảng chỉ được giao cho thiên tài trên Liệp Thiên bảng, hoặc là thiên tài từng ở trên bảng, hoặc là cường giả, mà phần lớn cường giả đều từng trên bảng, như vậy dùng điểm bảng giao lưu với chúng ta, về cơ bản chúng ta có thể phán đoán đối phương là ai! Hơn nữa, mỗi phần điểm bảng đều có ghi chép!”
“Vậy sao lúc trước lại xảy ra sai lầm, không thể phán đoán thân phận một người?”
Ngươi đang nói chính ngươi đúng không?
Huyền Giáp cạn lời, lão giải thích: “Cổ thành tràn ngập tử khí sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định, xuất hiện tình huống sai lệch cũng là bình thường, hơn nữa ngươi... Hơn nữa cổ thú mà Tô Vũ mang theo không hề tầm thường, còn chưa từng lên bảng, cho nên Hoàng bộ phán định nhầm!”
“Vậy người từng trên bảng, khí tức biến mất khỏi Liệp Thiên bảng, khi giữ điểm bảng lần nữa thì sẽ bị nhận ra sao?”
Huyền Giáp cảm thấy bất lực, ngươi đang nói chính ngươi thì cứ nói thẳng đi!
Quanh co lòng vòng làm gì?
“Sẽ, chỉ cần là khí tức từng bị lưu lại thì đều còn đó, không sao, không phải ngươi có một con cổ thú sao? Khí tức của nó chưa từng bị lưu lại, có thể cho nó một phần điểm bảng, có nhu cầu gì thì bảo nó câu thông. Như vậy thân phận sẽ không bị bại lộ!”
Tô Vũ đã hiểu.
Hắn nói sang chuyện khác: “Trưởng lão, Thiên Nguyên khí tồn kho của chúng ta bị mua hết rồi! Nếu khách nhân khác cần mua Thiên Nguyên khí, ta có thể bán đồ của chính mình không? Nếu không thông qua Liệp Thiên các, có phải giao nộp 10% phí dụng không?”
“Đương nhiên! Không có khả năng không thông qua Liệp Thiên các, Liệp Thiên các sẽ giao cho ngươi nhiệm vụ, nếu ngươi không thể hoàn thành, Hoàng bộ sẽ nói cho khách nhân, nếu ngươi nói mình vẫn còn hàng tồn kho, có thể hoàn thành, vậy đối phương sẽ nhận tin có thể giao dịch, cho nên chắc chắn phải thông qua trung gian!”
Hiểu rồi.
Tô Vũ gật đầu, “Ta là người trong Các, có thể mua tất cả Thiên Nguyên khí với giá 60%, sau đó bán ra, trả Liệp Thiên các 10% phí thủ tục, ta có thể kiếm lời 30%, đúng không?”
“. . .”
Vì sao ngươi luôn nghĩ cách bòn rút từ Liệp Thiên các thế?
Huyền Giáp nhanh chóng đáp lại: “Có thể, nhưng ta quên nói cho ngươi một việc, thành viên tuy được chiết khấu nhưng cũng có giới hạn. Ví dụ như bạch diện, một năm chỉ có thể mua tài nguyên trị giá 1000 Liệp Thiên điểm!”
Má!
Tô Vũ thầm mắng!
Biết ngay mà, nếu được mua thoải mái, chẳng phải là ta sẽ kiếm hời lớn sao?
Không thì mỗi lần hắn đều mua đồ trước, sau đó bán ra, trả phí 10%, có thể kiếm lời 30% đấy, rất tiếc là có giới hạn.
Tô Vũ lại nói: “Trưởng lão, nếu ta muốn mua sắm mấy chục vạn Liệp Thiên điểm, Địa bộ sẽ mang đồ tới đây à?”
“Sẽ, nhưng ngươi đừng nghĩ nữa, bởi vì khi đó Thiên bộ sẽ tham dự, sẽ tự mình tiến hành hộ tống giao hàng, không tới phiên Huyền bộ!”
Ngươi lại muốn nghĩ cách đánh cướp đúng không?
Ta cho ngươi biết, không có cơ hội đâu!
Trông coi một tên nhân viên mới thích gây chuyện như vậy, kỳ thật Huyền Giáp rất mệt, lão cảm thấy rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ ta đã làm sai cái gì ư?
Nếu biết từ sớm thì đã không bồi dưỡng Tô Vũ rồi!
Không nhịn được nữa, Huyền Giáp hỏi thẳng: “Huyền Cửu, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? An phận không tốt sao?”
Tô Vũ lập tức đáp: “Không làm gì cả, ta chỉ muốn trữ hàng, sau đó phong thành, yên tâm, ta không định giết người, chỉ muốn bán hàng thôi, như vậy phát tài sẽ nhanh hơn!”
Tô Vũ lại nói: “Tôn chỉ của Liệp Thiên các chính là phát tài, chính là chế tạo nhiễu loạn. Hiện tại ngài không thấy Tinh Hồng cổ thành quá an tĩnh sao? Trưởng lão, ta cho rằng nếu Tô Vũ lại phong thành thì trong vòng 3 ngày tiếp theo, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến mua sắm vật tư, vậy thì chúng ta phát tài rồi!”
“. . .”
Ngươi thật giỏi!
Huyền Giáp động tâm, cảm thấy cũng đúng!
Nếu phong thành thì mọi người sẽ không có đủ Thiên Nguyên khí để dùng, có lẽ có thể làm như vậy, kiếm tiền từ chiến tranh cũng là tôn chỉ của Liệp Thiên các.
Thành trì khác thì khó mà nói, nhưng Tinh Hồng cổ thành không phải là muốn phong thì phong sao?
“Có thể làm một hai lần, làm nhiều thì sẽ bị hoài nghi!”
“Hiểu rồi!”
Tô Vũ gật đầu, quả nhiên Liệp Thiên các cũng e sợ thiên hạ không loạn.
Bọn họ ước gì loạn một chút mới tốt!
Dù sao cũng nhàn rỗi, Tô Vũ không muốn giết người, hắn chỉ muốn ép vài người biến thành cư dân cổ thành. Lúc trước đương nhiên Tô Vũ không có suy nghĩ này, nhưng bây giờ thân phận thay đổi, cho nên chuyện này rất đáng để hắn mưu tính một phen.
Tuy hắn không sợ gánh vác nhiều tử khí, nhưng gánh vác bớt đi một ít cũng không tồi.
Cư dân cổ thành tăng lên cũng là chuyện tốt.
Một mặt là có thể gánh vác bớt tử khí cho hắn, một mặt khác, Tô Vũ cảm thấy mình cần có cường giả dưới trướng.
Nhìn xem, đến bây giờ Tinh Hồng cổ thành chẳng có một thủ vệ nào, tướng quân cũng không có, không có quân tuần tra, cũng không có thủ vệ cửa thành.
Phí vào thành cũng chẳng có ai thu!
Quá thảm!
Còn có một việc, đó chính là giết hết đám gia hỏa chặn cửa là tốt nhất.
Nếu không hôm nay ngươi chặn cửa, ngày mai ta chặn cửa, mọi người đều tới chặn cửa, vậy uy nghiêm của thành chủ như hắn có còn chút nào không?
Hắn phải cho vạn tộc biết, tuyệt đối đừng tới trêu chọc ta!
Kẻ chặn cửa nhà ta đều phải chết!
Tại sao không có ai dám chặn cửa Hắc Ma?
Cũng không ai dám làm thế với Thiên Hà?
Không phải là muốn bắt nạt kẻ nhỏ yếu là ta sao?
Giết vài người là không còn ai dám chặn cửa nữa.
Trước đây Tô Vũ cũng giết không ít người, nhưng đều thông qua thủ đoạn, nếu nói đến kẻ cường giả thật sự nào bị hắn chính tay giết chết thì chỉ có Nhật Nguyệt Hồng Oa tộc mà thôi.
Tô Vũ cần phải biến Tinh Hồng cổ thành trở thành địa bàn của chính mình, không ai có thể xen vào.
Người ngoài tới đều phải ngoan ngoãn nghe lời.
Thừa dịp Tinh Vũ phủ đệ sắp mở, phải kiếm thật nhiều, đặc biệt là phải thu phí vào thành.
Trong lòng đã có tính toán, Tô Vũ bắt đầu chuẩn bị thu thập tư liệu, ví dụ như kẻ nào sẽ tới, ai là cường giả, kẻ tham dự chặn cửa là ai, nên xử lý bọn họ thế nào.
Phải cho mọi người biết rằng ta không giết người lung tung, chỉ giết đám gia hỏa dám bất kính với ta.
Không thể giết lung tung, giết nhiều sẽ làm mọi người sinh lòng sợ hãi, không còn ai dám tới đây nữa!
Dùng thân phận Huyền Cửu ra ngoài tra xét tình báo không có vấn đề gì.
Liệp Thiên các chuyên tra xét tình báo.
Hơn nữa, hiện giờ trong thành cũng có một ít thành viên Liệp Thiên các, chẳng hạn như người Thiên bộ đang vào thành tra xét tin tức.
“Có lẽ có thể phát triển thêm. 10 thuộc hạ hắc diện cũng nên nhận nhiệm vụ.”
Phải tăng cường thực lực chính mình ở mọi phương diện!
Tốt nhất nên biến đổi bọn họ thành cư dân Tinh Hồng cổ thành, như vậy khả năng khống chế cũng sẽ mạnh hơn một chút. Tô Vũ biết, cư dân cổ thành này thì không thể cư trú lâu dài ở cổ thành khác.
Bởi vì kẻ biến đổi ở nơi khác sẽ không được hoan nghênh.
Cho nên, thay đổi ở đâu, tốt nhất là cứ ở đó.
“Mục tiêu của ta là khiến thật nhiều cường giả biến thành cư dân, biến đổi thành thần dân của ta! Giết chóc, đe dọa, cộng thêm mở rộng thế lực, sau đó khi ta ra khỏi thành, tốt nhất là có thể mang theo cổ thành cùng chạy, dùng tượng đá đánh người! Vậy thì nơi ta đi đến đều sẽ là địa bàn của ta.”
Vậy mới là an toàn!
Tô Vũ thầm nghĩ, hắn không hề chần chờ, nhanh chóng ra khỏi Liệp Thiên các. Ngoài cửa, sắc trời đã hơi tối.
Tô Vũ không thèm để ý, hắn bay lên, chợt lóe lên rồi biến mất giống như quỷ mị, cấp tốc chạy đến phủ thành chủ.