Tính toán xong, Tô Vũ về tới phân bộ Liệp Thiên các.
Trong lòng hắn đang nghĩ.
Làm cách nào để lan truyền tin tức, chứng minh ta là người tốt?
Ta muốn phong thành ư?
Mọi người đi nhanh lên, không đi, ta sẽ xử lý các ngươi?
Có khi nào đám người kia sẽ cảm thấy ta không dám phong thành hay không, vì phong thành sẽ bị phản phệ, các thành chủ đều từng công bố điều này, cho nên mở cửa thành cũng vậy, mọi người sẽ không ép thành chủ cưỡng ép mở cửa, bởi vì sinh mệnh của thành chủ sẽ gặp nguy hiểm.
Có lẽ là cảm thấy Tô Vũ sắp bị tử khí công tâm, phong thành sẽ chết, cho nên đám người kia mới cảm thấy không cần lo lắng, tùy tiện chắn ngoài cửa.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Vũ bèn lấy thành chủ lệnh ra.
Lúc trước Hắc Ma ở trong phủ thành chủ, không hề mở cửa, thanh âm lại truyền khắp toàn thành, ngay cả bên ngoài cũng nghe được, đó là năng lực của thành chủ lệnh đúng không?
Hay ta thử xem?
Tô Vũ tra xét, hồi tưởng lại tin tức nhận được khi hắn luyện hóa.
Không bao lâu sau, hắn đã biết cách dùng.
. . .
Tinh Hồng cổ thành vẫn an tĩnh.
Nhiều ngày qua, Tô Vũ không xuất hiện, cũng không lên tiếng, hình như hắn đã chấp nhận số mệnh.
Hắn bị ngăn chặn bên trong khiến mọi người cũng an tâm hơn hẳn.
Không có hắn, kẻ dám giết Tử Linh chỉ là số ít, huống chi trong thành có rất nhiều cường giả, ai dám giết lung tung, chẳng lẽ là muốn chết sao?
Ngay khi cổ thành đang dần tiến vào quỹ đạo.
Một đêm nọ, bỗng nhiên một âm thanh trong trẻo vang vọng khắp cổ thành.
“Ta là Tô Vũ, chủ nhân Tinh Hồng cổ thành. Trong vòng một ngày, các ngươi phải nhanh chóng rời khỏi cổ thành, bổn thành chủ không muốn giết chóc lung tung, một ngày sau, kẻ không rời cổ thành, giết không tha!”
Thanh âm chấn động tứ phương!
Thoạt nhìn như được truyền ra từ phủ thành chủ, nên không ai để ý nó từ đâu truyền đến.
Lúc bấy giờ, cường giả Minh tộc đang thủ vệ bên ngoài lạnh lùng quát: “Tô Vũ, mạnh miệng thì ai mà chả nói được, ngươi nên thành thật trốn trong phủ thành chủ đi, may ra còn có thể sống lâu thêm mấy ngày!”
“Cường giả Minh tộc sao? Đừng ép ta phong thành! Phong thành một tháng, các ngươi cũng chẳng sung sướng gì đâu.”
Cường giả Minh tộc lạnh nhạt đáp: “Được thôi, để xem ai chết trước. Tô Vũ, đừng nghĩ mọi người đều là thằng ngốc, với trạng thái của ngươi, phong thành 3 ngày ngươi liền chết, còn chúng ta thì sẽ vẫn sống khỏe mạnh bình thường.”
Bọn họ có tự tin làm được điều đó nên mới dám đến đây canh chừng.
3 ngày?
Nếu Nhật Nguyệt hậu kỳ mà có chuẩn bị đầy đủ thì ở đây một tháng cũng không chết được.
Tử Linh vô địch không xuất hiện, sợ cái gì?
“Là các ngươi ép ta. Một ngày sau, nếu các ngươi còn không đi, vậy chờ chết đi!”
Lời này có cảm giác như ngoài mạnh trong yếu!
Ngoài cửa, cường giả Minh tộc cười nhạo, vài vị cường giả khác liếc nhìn nhau, có người cười nhạt nói: “Hắn không chịu được nữa rồi, tốt lắm!”
Ngoan cố chống cự sao?
Hay là muốn giãy giụa lần cuối?
Tự nhốt mình trong lồng, Tô Vũ cũng không trách được người khác.
Ngươi trốn trong vô số phòng ốc ở đây thì còn khó tìm, nhưng ngươi lại trở thành thành chủ, trốn trong phủ thành chủ, mọi người đều biết ngươi ở đây, vậy không phải là ngươi tự gọi mọi người đến bao vây sao?
Vài vị cường giả đều cười khinh miệt, gia hỏa này chắc sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Phong thành ư?
Ngươi không sợ phản phệ thì cứ việc phong thành, không có Tử Linh cường hãn xuất hiện mà muốn phong thành, ngươi cho rằng không có thành chủ nào từng làm vậy sao?
Kết quả thế nào?
Tự tìm đường chết!
Kẻ mà đối phương muốn phong thành để giết chết thì ngược lại vẫn sống rất tốt.
Thế nên mới nói, đây là chuyện chỉ thằng ngốc mới làm.
. . .
Cùng lúc đó.
Gần phủ thành chủ, Phù Thổ Linh nghe được thanh âm thì không hề chần chờ, lập tức quay đầu bảo: “Trưởng lão, đi thôi!”
“Hả?”
Thổ Hách kinh ngạc nhìn gã, đi thôi? Tại sao phải đi?
Sợ cái gì?
Tô Vũ đã là cá trong chậu!
Vậy có cái gì phải sợ?
Chẳng lẽ thiên kiêu tộc ta đã bị Tô Vũ đánh đến sợ rồi ư? Thật không tốt!
Thổ Hách ý vị thâm trường nói: “Thổ Linh, té ngã ở đâu, bò dậy ở đó!”
Bị Tô Vũ đả kích một lần cũng không quan trọng, đứng dậy được là được.
Có lẽ ngồi xem Tô Vũ tử vong chính là một lựa chọn tốt.
Phù Thổ Linh cũng ý vị thâm trường nói: “Trưởng lão, một lần xem thường không quan trọng, hai lần xem thường không quan trọng, nhưng không thể nhiều lần xem thường một vị thiên tài đứng đầu Thiên bảng, bằng không té ngã rồi sẽ không bò dậy nổi!”
Phù Thổ Linh cũng không hiểu!
Gã liên tiếp chịu thiệt trong tay Tô Vũ mà còn muốn tiếp tục khiêu chiến để làm gì?
Chạy đi thôi!
Không cần biết Tô Vũ có thể phong thành mấy ngày, cứ để người khác thử xem đi, gã mạo hiểm làm gì?
Kết quả thế nào, chờ đám người này bị nhốt không phải là xong việc sao.
Thổ Hách nhíu mày: “Không sợ bị đả kích sao?”
“Không sợ!”
Phù Thổ Linh khẳng định: “Thất bại một hai lần không đáng sợ, chỉ sợ thua mãi trong tay một người mà vẫn không biết rút ra bài học!”
Dứt lời, gã liền đứng dậy đi ra ngoài.
Đã chịu thiệt bao nhiêu lần rồi, vậy mà trưởng lão còn cảm thấy không sao.
Khờ khạo!
Loại người như Tô Vũ, nếu hắn chưa chết, lại còn có chỗ dựa là cổ thành, chưa kể hắn vẫn còn thủ đoạn để đối phó với bọn họ, vậy cớ sao cứ phải cứng đầu đối địch với Tô Vũ?
Thổ Hách thấy thế, bất đắc dĩ đành phải đi theo.
Nói thật, ông ta cảm thấy Tô Vũ sẽ xong đời sớm thôi.
Hắn đã tới cuối con đường rồi.
Đáng tiếc, Phù Thổ Linh quá nhát gan, cảm thấy Tô Vũ vẫn còn có thể gây chuyện, một khi đã như vậy, ông ta cũng không còn lời nào để nói.
. . .
Phù Thổ Linh nhanh chóng ra khỏi thành, cũng có vài người từ trong thành đi ra.
Dù thế nào, cứ ra đã rồi tính.
Đây là cuộc chiến phân cao thấp giữa Tô Vũ và đại tộc đỉnh cấp, dù những người khác không sao, nhưng không có nghĩa là cường giả tiểu tộc sẽ không có việc gì.
Phong thành 3 ngày, sẽ có người không chịu nổi.
Nếu phong thành 7 - 8 ngày, vậy không phải là bọn họ trực tiếp xong đời?
Dần dần, người trong thành càng ngày càng ít đi, dĩ nhiên vẫn có vài kẻ không tin, cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, biết đâu có thể nhặt sái chút lợi ích từ cuộc chiến giữa cường giả đỉnh cấp, những kẻ đó không sợ chết, tiếp tục ở lại.
Còn có người chỉ thuần túy là tìm kiếm cơ hội.
Thấy cường giả đại tộc ở đây, một vài cường giả tiểu tộc sán lại gần, muốn làm quen, thuận tiện giúp đỡ việc vặt, khiến các đại tộc nhớ kỹ chính mình.
Tô Vũ không quan tâm.
Cho các ngươi cơ hội, cho các ngươi thời gian, trên đời này không có người nào tốt như ta.
Bình minh sáng mai, ta sẽ phong thành!
Lần này, phong thành bao nhiêu ngày thì phải xem những người kia có thể chịu được bao lâu, ai tới ta cũng không thả.
Tiền bạc bảo vật, đủ dùng là được.
Tô Vũ đã lấy được rất nhiều tài nguyên, hắn không thiếu thứ gì, lần này mặc kệ các ngươi làm thế nào, có năng lực thì cứ tấn công, phá vỡ cửa thành xông vào đi, dù không giết được vô địch, diệt ba thế thân của vô địch cũng không tồi.
Phải nhớ, sau lưng ta còn có một vị tượng đá và Tử Linh quân chủ rất tuân thủ quy tắc cổ thành, bọn họ đều không phải kẻ dễ chọc.