Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1611 - Chương 1611: Vuốt Mông Tượng Đá

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1611: Vuốt Mông Tượng Đá
 

Vạn giới rung chuyển.

Nhân cảnh.

Đại Hạ Phủ.

Tu Tâm các.

Vạn Thiên Thánh cũng thu được tin tức, lần này ông hít một hơi thật sâu, giỏi thật, tượng đá cũng phải chạy ra ngoài!

Còn chuyện mấy người Đại Hạ vương chém giết Long Tằm vương thì ông lại không quá để ý.

Giết một tôn vô địch, làm kinh sợ tứ phương cũng đã xuất hiện trong tiên đoán của ông.

Đại Tần vương không phải kẻ hiền lành, nhưng bởi vì quá nhiều vấn đề cố kỵ mà mãi không hạ được quyết tâm, lần này cuối cùng cũng dứt khoát một phen, đây có thể coi là chuyện tốt.

Đương nhiên, nếu Nhân tộc chưa trừ được nội hoạn, Đại Tần vương vẫn sẽ còn nhiều băn khoăn.

Mục tiêu kế tiếp của Đại Hạ Phủ chính là giúp Đại Tần vương giải trừ tất cả phiền toái.

“Từ lúc này trở đi sẽ không còn ai dám đến Tinh Hồng cổ thành nữa, nếu vậy, sau khi mấy người Đại Hạ vương giết Long Tằm vương, Nhân cảnh sẽ trở thành điểm ngắm kế tiếp.”

Vạn Thiên Thánh cảm thấy thật khó xử lý!

Đại Hạ Phủ làm đủ thứ chuyện mà đều bị Tô Vũ cướp hết sự chú ý.

Má nhà ngươi, cuối cùng ngươi cũng nghỉ được rồi đúng không?

Dù ngươi muốn không nghỉ, hiện tại cũng chẳng còn ai đi gây sự với ngươi, ngươi an tâm ở cổ thành làm thành chủ đi.

Còn cảnh tượng mà mình nhìn thấy... Có lẽ là giả!

Dù không phải giả thì khi hắn trở về Nhân cảnh, đó cũng là chuyện của nhiều năm sau.

Không chừng không phải là lúc này.

Vạn Thiên Thánh thở hắt ra, ta sống mệt quá.

Chư thiên vạn giới, chưa từng có ai đoạt được sự nổi bật của Đại Hạ Phủ, chỉ có mình Tô Vũ liên tiếp cướp đi mấy lần, dẫn tới kế hoạch di tích Nam Nguyên mãi không có biện pháp thi hành.

Ngay cả sự kiện đa thần văn học viện mở ra, phương pháp tách thần văn chiến kỹ cũng chỉ hấp dẫn được một đám cá nhỏ.

Phải biết rằng trước khi Tô Vũ xuất hiện, đây mới là mục tiêu bị vạn giới chú mục!

“Cuối cùng cũng quay về quỹ đạo bình thường!”

Vạn Thiên Thánh hít sâu một hơi, thật may mắn!

Tiểu tử, ngươi cứ ở cổ thành đi, tuyệt đối đừng gây chuyện nữa, ta sợ lắm rồi, cảm giác mọi chuyện không nằm trong khống chế thật sự quá tồi tệ!

. . .

Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy Tô Vũ đã có thể ngừng nghỉ.

Mà lúc này Tô Vũ lại nhìn thấy lời nhắn của Huyền Giáp.

Hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Bảo ta về Nhân cảnh?

Bởi vì Nam Nguyên có di tích, có khả năng cứu được mạng mình?

Tô Vũ cạn lời!

Vớ vẩn, Nam Nguyên có di tích hay không, chẳng lẽ ta không biết?

Đương nhiên, trừ hắn ra thì có lẽ không ai tin tưởng Nam Nguyên không có di tích, nói thật, ngay cả đám người Hạ Hầu gia cũng cảm thấy Nam Nguyên có di tích, chỉ là chưa phát hiện ra mà thôi.

“Về Nhân cảnh...”

Tô Vũ trầm tư, ta có thể trở về sao?

Hoặc là nói, hiện tại ta trở về có ích gì không?

Hắn đột nhiên nhìn về phía phủ thành chủ, liếm liếm môi, có thể mang cổ thành về cùng không?

Có thể mang tượng đá đi không?

Mang đi mới lợi hại!

Dù về tới Nhân cảnh thì hắn cũng là bá chủ một phương.

Nhưng không mang theo tượng đá, không mang theo cổ thành, khi Tô Vũ trở về, cùng lắm thì hắn chỉ so được với Nhật Nguyệt, chiến lực hữu hạn, chưa chắc có thể làm được gì.

Hắn vẫn muốn trở về.

Nhìn xem, ngay cả Liệp Thiên các cũng xâm nhập Nhân cảnh, Đông Tây nhị các còn chưa đủ, bốn bộ cũng bắt đầu đến Nhân cảnh, hiện tại Nhân cảnh đã trở thành tâm điểm chú ý của vạn giới.

“Tinh Vũ phủ đệ mở ra còn cần ít nhất nửa năm, sắp tới, có lẽ Nhân cảnh sẽ bị nhìn chằm chằm...”

Tô Vũ trầm tư, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Có lẽ ta nên nói chuyện với tượng đá một lúc.

Lúc trước khi tượng đá rời đi đã gia tăng đại lượng tử khí lên thân hắn, áp lực tăng nhiều đến nỗi suýt nữa hắn nghĩ mình đã chết. Cũng vì việc này mà khiến trong đầu Tô Vũ nảy sinh một vài ý tưởng, tượng đá có thể rời đi, nhưng có lẽ sẽ chịu hạn chế.

Xem ra có quan hệ đến tử khí!

Mình có nên thương lượng với tượng đá hay không?

. . .

Lúc Tô Vũ trở về thì phủ thành chủ đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

Giờ phút này, trong thành không có người, không ai dám ra ngoài, dù là mấy vị Nhật Nguyệt chưa chết.

Tô Vũ không khách khí, hắn muốn tiếp tục phong thành.

Mặc kệ các ngươi!

Không cho các ngươi ra ngoài, nếu các ngươi không thay đổi thì cứ ở đó chờ chết đi, dù sao cũng không cho ra, trên thực tế, không cần hắn phong thành, trận chiến phá thành lúc trước dẫn ra Tử Linh vô địch, cửa thành cũng đã tự động phong bế 3 ngày.

Mà chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến Tô Vũ, hắn muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, chỉ là tăng thêm một chút tử khí phản phệ mà thôi.

Ta sợ cái này chắc?

3 ngày sau, Tô Vũ vẫn sẽ tiếp tục phong thành, cho Nhật Nguyệt bát trọng Minh tộc và Nhật Nguyệt thất trọng Viên Hầu tộc chết đi đã rồi tính!

Bước vào phủ thành chủ, Tô Vũ tiến thẳng đến hậu điện.

. . .

Trong hậu điện.

Tượng đá nhắm mắt.

Khi Tô Vũ tới nơi, tượng đá hơi có cảm giác chột dạ...

Tới tính sổ à?

Nhưng rồi nó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ trấn định!

Đây là chức trách của thành chủ!

Nếu người đã là thành chủ, vậy đó là nghĩa vụ của ngươi, ngươi hưởng thụ đãi ngộ của thành chủ thì phải gánh vác trách nhiệm. Cổ thành che chở ngươi, cứu ngươi, vậy ngươi phải trả giá vì cổ thành.

Tô Vũ lại không nghĩ nhiều như vậy, tính sổ á? Đừng đùa!

Tính sổ với một vị tượng đá một quyền đánh bạo vô địch ư?

Ta điên à?

Vừa vào cửa, Tô Vũ đã lộ vẻ tươi cười, nho nhã hiền hòa nói: “Thành chủ Tinh Hồng cổ thành, Tô Vũ bái kiến đại nhân, đại nhân vạn phúc, trường thọ vô cương, trấn áp chư thiên...”

Tô Vũ chắp tay thi lễ, vô cùng khách khí.

Vô nghĩa, cường giả mạnh mẽ như vậy, sao hắn lại không tôn kính được?

Tô Vũ tươi cười nhìn tượng đá, đáng tiếc, tượng đá không để ý đến hắn, hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Lần này đại nhân ra tay, long trời lở đất...”

Nói không sai chút nào, quả thật là long trời lở đất!

“Chư thiên đều bị đại nhân trấn áp, uy danh của đại nhân kéo dài từ thượng cổ đến nay, cường hãn vô biên.”

Vuốt mông tượng đá một trận xong, Tô Vũ mới vào vấn đề: “Thuộc hạ có vài chuyện khó hiểu, đại nhân có thể giải thích cho ta được không?”

Thuộc hạ!

Hắn nói vậy bởi vì hiện tại bọn họ là người một nhà.

Hắn là chủ nhân cổ thành, nó là trấn thủ cổ thành, có lẽ còn là thành chủ đầu tiên, vậy không phải là người một nhà sao?

Tượng đá trầm mặc hồi lâu, sau đó thanh âm không biết từ nơi nào bỗng truyền ra: “Nói!”

Tô Vũ vui mừng!

Lúc trước tượng đá chỉ toàn quẳng cục lơ vào mặt hắn, bây giờ cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện, đây là một dấu hiệu tốt!

Rất tốt!

“Đại nhân, thuộc hạ có thể rời khỏi cổ thành không?”

“Có thể, nếu không sợ phản phệ thì ngươi cứ việc rời khỏi cổ thành, có điều ngươi sẽ chịu tử khí ăn mòn gấp đôi so với thường ngày!”

Trong tình huống bình thường, Tô Vũ không phong bế cửa thành, một ngày phải tốn một tiếng rưỡi để giải quyết tốc độ tử khí ăn mòn, đương nhiên, trước đó không tính.

Gấp đôi, vậy là ba giờ!

Mỗi ngày, phải nghịch chuyển ít nhất ba giờ mới được.

Tô Vũ suy tư, cảm thấy vẫn ổn.

Đương nhiên là thành chủ bình thường thì không làm được.

Bình Luận (0)
Comment