Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1639 - Chương 1639: Thời Không Trường Hà

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1639: Thời Không Trường Hà
 

Ngay khi Tô Vũ nhìn về hướng Tu Tâm các, bỗng nhiên hắn bị hù cho vội rút lui, vào thời khắc này, tầng 35 đột nhiên có một đôi mắt đen ngòm tựa như ma quỷ đang nhìn chằm chằm hắn.

Tô Vũ bị dọa sợ đến suýt nhảy lên, ta đệch!

Giữa ban ngày ban mặt, ngài hù ta sợ làm gì!

Đang là ban ngày mà cứ thích làm cho người ta sợ hãi!

Hắn cảm giác mình đang rình coi, nào biết được có người sớm đã nhìn trộm hắn, lập tức liền bị ánh mắt kia hù dọa.

Hắn lập tức cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt.

Tô Vũ có chiến lực rất mạnh mẽ, nhưng lúc này thấy cặp mắt kia, hắn vẫn hơi sợ hãi, đó là Vạn phủ trưởng sao?

Cảm giác thật đáng sợ!

Rốt cuộc thực lực của ông là gì?

Ngay khi Tô Vũ còn đang suy nghĩ, bên tai hắn thăm thẳm truyền đến giọng nói: "Tới đây, vào ngồi một lát đi!"

Lòng Tô Vũ khẽ động!

Quả nhiên, ta không thể che giấu nổi ông ta!

Tuyệt đối không phải là bởi vì thực lực!

Đại Minh vương thấy mình lần đầu tiên cũng không thể phát hiện ra mình, trừ phi, đối phương một mực dò xét mình thì may ra.

Giống như nghĩ tới điều gì, Tô Vũ lại ngẩng đầu nhìn lại.

Cặp mắt kia đã tan biến.

Tô Vũ kỳ thật không quen thân Vạn Thiên Thánh, thật sự không quen, vị này quá thần bí.

Hắn từ đầu tới đuôi nếu nói gặp mặt thì chỉ có duy nhất một lần chính thức, chính là lần trước khi tới Tu Tâm các gặp Vạn Thiên Thánh, về sau đều là chỉ nghe tiếng của ông chứ không thấy người.

Hít sâu một hơi, Tô Vũ đi tới Tu Tâm các, đi chốc lát, thân ảnh hắn bèn biến mất.

Ở cổng Tu Tâm các có thủ vệ.

Thế nhưng, Tô Vũ trực tiếp đi qua cũng không khiến bất luận người nào chú ý.

Hắn trực tiếp vượt qua những thủ vệ này, đi lên từng tầng một.

Đi một hồi, cảm giác vẫn giống như lần đầu tiên, Tô Vũ lại được rất nhiều thứ, cứ như một lần nữa đi vào học phủ. Lần trước, hắn ở đây thấy được rất nhiều thứ, thấy được mình đang sát lục, thấy được nhóm Bạch Phong cũng đang sát lục.

Mà lần này, hắn vẫn thấy y như cũ!

Hắn còn đang sát lục!

Trong học phủ máu chảy như sông, thây phơi khắp nơi!

Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, hết thảy hình ảnh đều phá toái!

Hắn tiếp tục đi lên phía trước, lại có tình cảnh xuất hiện.

Vẫn là một màn kia thế nhưng sân bãi giống như không phải là học trong mà là tại địa phương khác, hắn vẫn đang sát lục. . .

Tô Vũ nhíu mày, không quan tâm nữa mà là tiếp tục đi.

Đi một hồi hắn bèn ra khỏi tất cả những thứ này.

Trước mắt hơi sáng, xuất hiện một cánh cửa.

Đã đến tầng 35.

Vạn Thiên Thánh đưa lưng về phía hắn, ông đang quan sát học phủ, nói khẽ: "Thế giới bên ngoài đặc sắc chứ?"

"Hết sức đặc sắc!"

"Lần trước tới vì sao không đến nhìn một chút?"

"Không dám tới."

"Không dám?" Vạn Thiên Thánh khẽ cười: "Là không muốn nhỉ? Có phải ngươi cảm thấy ngày xưa ta đáp ứng ngươi rằng “trên Sơn Hải sẽ không có ai tìm ngươi gây phiền toái” đã thành chuyện tiếu lâm, ta là kẻ nói không giữ lời?"

"Phủ trưởng tuệ nhãn quả nhiên đã sớm nhận ra ta!"

Tô Vũ nói xong, bình tĩnh tiếp tục: "Phủ trưởng có lưu lại ấn ký gì trên người ta không? Nếu là ấn ký thì đại khái ở trong trái tim, địa phương khác đều bị tử khí rửa qua rồi. Lần đầu phủ trưởng gặp ta đã lưu lại cái gì đúng không?"

"Xem như thế đi."

Tô Vũ ngưng lông mày nói: "Nếu ở trận chiến tại Tinh Lạc sơn, Chu phủ chủ không xuất hiện thì phủ trưởng sẽ xuất hiện sao?"

"Không có nếu như, không phải sao?" Vạn Thiên Thánh nhẹ giọng đáp: "Qua rồi, đều là chuyện quá khứ! Còn cần nhắc lại à?"

"Đúng, phủ trưởng nói không sai!" Tô Vũ gật đầu, lại hỏi: "Phủ trưởng rốt cuộc là thực lực gì?"

"Ngươi thấy cái gì thì chính là cái đó, không nhìn thấy, vậy liền không cần biết."

Tô Vũ nhíu mày, cố làm ra vẻ bí ẩn!

Ta đã gặp cả nắm vô địch rồi, chỉ có lão Vạn là thích che giấu nhất, mơ hồ muốn chết.

Vạn Thiên Thánh cười cười, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết làm thế nào để chứng đạo vô địch không?"

"Biết, tam thế thân hợp nhất!"

"Vậy ngươi có biết làm thế nào để bắt tam thế thân không?"

"Không biết."

Vạn Thiên Thánh cười nói: "Ta nói cho ngươi, thế nào?"

Ông quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt ông rất sáng, thế nhưng. . . mơ hồ mang theo một chút lạnh lẽo làm người ta rùng mình.

"Con người khi còn sống, có quá khứ, có tương lai, quá khứ chỉ có một loại, tương lai lại có vô hạn khả năng. . . Quá khứ là duy nhất, bây giờ mọi thứ đang biến hóa, tương lai sẽ nhìn không thấu. . ."

Ông mỉm cười, đột nhiên, chộp tới hướng Tô Vũ!

Tô Vũ biến sắc, đấm ra một quyền!

Bàn tay Vạn Thiên Thánh lớn che trời, bình tĩnh vô cùng, một phát bắt được quả đấm của hắn, "Nắm đấm vẫn coi như cứng rắn, không tồi!"

Tô Vũ biến sắc!

Thật mạnh!

Hắn chỉ cảm giác nắm đấm của mình bị bàn tay bao bọc, hoàn toàn không cách nào động đậy, giống như lúc trước khi hắn gặp Đại Minh vương.

"Đừng giãy giụa, ta mang ngươi đi xem chút quá khứ tương lai, mang ngươi xem một chút thế gian này, xem thời không trường hà thần bí nhất. Ta sẽ mang ngươi đi xem thế giới xán lạn muôn màu. . ."

Tiếng cười thăm thẳm, sau một khắc, Tô Vũ có chút hốt hoảng.

Hắn giống như tiến nhập một không gian khác.

"Ào ào ào. . ."

Tiếng nước chảy xuất hiện, lòng Tô Vũ hơi rung động, ngẩng đầu lên, Vạn Thiên Thánh ở ngay phía trước.

Vạn Thiên Thánh vẫn đưa lưng về phía hắn, cười nói: "Đừng động, đừng nói chuyện, nhìn thế giới xán lạn muôn màu này đi, đây là thời không trường hà, cẩn thận đừng có rơi xuống, rơi xuống thì ngươi sẽ chết!"

"Phủ trưởng. . ."

"Đừng hỏi, nghe ta nói là được, ta muốn nói liền nói, không muốn nói thì đừng nói."

"Không phải. . ." Tô Vũ ngắt lời: "Phủ trưởng, ngài đưa lưng về phía ta làm gì? Sau mông ngài bị rách một lỗ kìa!"

"Nói bậy!"

Vạn Thiên Thánh đen mặt, Tô Vũ cạn lời, "Thật mà!"

Thân ảnh Vạn Thiên Thánh hơi chấn động một chút, tùy ý sờ soạng một thoáng, nửa ngày sau ông mới lên tiếng: "Thời không ăn mòn, chớ để ý tới!"

Dứt lời, ông quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.

Tô Vũ im lặng, sao ngài không tiếp tục đưa lưng về phía ta nữa đi!

Đưa lưng về phía ta thì tưởng là rất ngầu, rất soái đúng không?

Hiện tại trong lòng của hắn kỳ thật rung động không thôi, hắn nhìn xuống dưới chân, dòng sông to lớn cuồn cuộn, đây là thời không trường hà?

Thứ thần bí nhất Vạn giới?

Thứ mà người muốn chứng đạo vô địch nhất định phải tiếp xúc?

Nghe nói chỉ có Nhật Nguyệt cửu trọng cảnh đỉnh cấp mới có thể chạm đến, mới có thể bước chân vào lĩnh vực này, mới có thể thăm dò thời không trường hà, bắt lấy tương lai đi qua.

Mà Vạn Thiên Thánh thì không để ý đến hắn nữa.

Vị trí của Tô Vũ bắt đầu ngang bằng với ông.

Vạn Thiên Thánh nhìn thoáng qua dòng sông thông hướng hư không vô tận, cười nói: "Đi lên phía trước là tương lai, đi về sau là quá khứ, con đường tương lai có ngàn vạn đầu, quá khứ thì chỉ có một đầu, ngươi muốn đi không?"

"Tùy ngài!"

Tô Vũ không nói gì, hắn hiện tại chỉ có vô tận tò mò cùng nghi hoặc, thực chất Vạn Thiên Thánh có thực lực thế nào, ông dẫn hắn tới đây làm gì?

Bình Luận (0)
Comment