"Vậy trước tiên hãy đi qua nhìn một chút!"
Vạn Thiên Thánh mỉm cười, "Thời không Trường Hà của ta chỉ có thể xem quá khứ của ta, hết sức nhàm chán, tận lực cho ngươi xem điểm thú vị vậy!"
Dứt lời, ông quay người đi về phía sau.
Tô Vũ cấp tốc theo kịp.
Cái gọi là thời không trường hà, so với trong tưởng tượng của Tô Vũ còn đơn giản hơn nhiều, nó chỉ là một dòng sông vẩn đục, nước sông chảy xuôi, nổi lên bọt nước.
Hắn cùng Vạn Thiên Thánh đi bên trên dòng sông, nhìn xuống dưới mặt nước, không thấy cái gì cả.
Vạn Thiên Thánh giải thích: "Đây là dĩ vãng của ngươi, một giọt nước là một sợi ký ức, cái gọi là bắt lấy quá khứ thân chính là trong vô số nước sông này, bắt lấy một giọt mà ngươi cảm thấy là thời khắc mạnh mẽ, bắt trở về dùng làm vật gánh chịu, hóa thành quá khứ thân!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Quá khứ của một người mạnh nhất vĩnh viễn là nháy mắt vừa rồi đúng không?"
"Sai!"
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Không phải, tuyệt đối không phải! Ta hỏi ngươi, khi ngươi bùng nổ thần văn của Diệp Bá Thiên mạnh hơn hay là hiện tại càng mạnh hơn?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, ngượng ngùng đáp: "Khi đó mạnh hơn!"
"Chẳng phải thế sao?"
Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói: "Ngươi khi đó là mạnh nhất, nếu bắt quá khứ thân thì nó không phân biệt liệu có phải lực lượng từ bên ngoài đến hay không, đó là quá khứ của ngươi, ngươi mạnh thì quá khứ liền mạnh!"
Tô Vũ gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi: "Vậy ta có thể bắt vô số quá khứ thân không?"
"Không thể, bắt một cái rồi thì không thể bắt cái thứ hai, nước sông sẽ hạ nhiệt xuống, không nổi bọt tràn lan như bây giờ nữa. . ."
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, lại nói: "Ngài bắt quá khứ thân chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy tương lai thân thì sao?"
"Cũng chưa."
"Cho nên ngài là Nhật Nguyệt cửu trọng?"
"Có thể nói như vậy."
Tô Vũ ngoài ý muốn, thật hay giả vậy?
Hắn không quá tin tưởng!
Lão Vạn chưa hẳn đã nói thật, nhưng lúc này nước sông dậy sóng, đúng như Vạn Thiên Thánh nói, ông chưa bắt quá khứ thân, dĩ nhiên, có thể đó chỉ là lời dối trá.
Nhưng cần thiết phải gạt hắn sao?
Vạn Thiên Thánh không để ý tới hắn, tiếp tục đi lên phía trước, lúc này, một con sóng nhỏ xuất hiện, Vạn Thiên Thánh nói: "Sóng nhỏ đại biểu giờ khắc này phát sinh qua một chút sự tình đặc thù, có khả năng tại thời khắc này, ngươi mới là mạnh nhất! Bắt quá khứ và tương lai hãy lựa chọn những giọt nước mạnh nhất, cao nhất!"
Dứt lời, ông giương tay vồ một cái!
Sau một khắc, Tô Vũ thấy hoa mắt, bỗng nhiên hắn thấy mình đang xuất hiện ở trong học viện.
Một cái tay nhô ra, ầm ầm một tiếng, bóp nát một người.
Tô Vũ sững sờ!
Tình cảnh này rất quen thuộc, đây là nháy mắt khi Vạn Thiên Thánh bóp nát Trịnh Ngọc Minh, mà giờ khắc này, hắn cũng nhìn thấy chính mình, một bản thân Tô Vũ rất nhỏ yếu đang ở ngay trong Tu Tâm các.
Trong Tu Tâm các còn có Vạn Thiên Thánh.
Mà bên cạnh Tô Vũ cũng có Vạn Thiên Thánh.
Bọn họ giống như người ngoài cuộc quan sát một màn này, nhìn Vạn Thiên Thánh trong Tu Tâm các ra tay, bình tĩnh đến dọa người.
Bên người, Vạn Thiên Thánh thản nhiên cất tiếng: "Đây là chuyện gần đây, một lần thực lực gợn sóng lợi hại, nếu ngươi không muốn bắt thì cũng không cần động, đừng dẫn tới thời không rối loạn, cái gọi là thời gian quay lại, giết người chính là một loại thủ đoạn! Tỉ như hiện tại, ta muốn giết ngươi thì có thể đi ra khỏi nơi này, giết ngươi trên lôi đài. Dĩ nhiên, có lẽ ta sẽ chết trước cả ngươi. Quay ngược thời gian để giết người thật ra là điều khó khăn nhất, trừ phi bất đắc dĩ mới có thể thử một chút, khả năng lớn hơn là dù cho giết được ngươi thì ngươi vẫn còn sống, bởi vì ở quá khứ có tới ngàn vạn ngươi, có khi ngươi chỉ mất đi một đoạn trí nhớ này mà thôi. . ."
Tô Vũ ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Vạn Thiên Thánh trong Tu Tâm các, nếu giờ ta đánh chết Vạn Thiên Thánh trong kia thì sao?
Vạn Thiên Thánh đương nhiên không biết suy nghĩ của hắn, ông nhìn bản thân mình trước mắt, đoạn nói: "Đây là một khoảnh khắc trong quá khứ, nếu ngươi muốn bắt, vậy liền đi ra ngoài dung hợp với hắn, lấy ra vật gánh chịu rồi lưu giữ thế thân bên trong. . ."
Tô Vũ gật đầu, hắn đã hiểu!
“Có điều đầu sóng này không đủ lớn!"
Dứt lời, hai người lại xuất hiện bên trên dòng sông, Vạn Thiên Thánh cảm thán: "Cái này không có ý nghĩa, bắt cũng không ích gì."
Tô Vũ tò mò hỏi: "Phủ trưởng có thể bắt sao?"
"Có thể."
"Vậy vì sao ngài lại không. . ."
Vạn Thiên Thánh bình tĩnh ngắt lời: "Nhỏ yếu như vậy thì bắt làm cái gì?"
". . ."
Hắn không phản bác được!
Tô Vũ mở miệng: "Thế thì phủ trưởng muốn bắt lấy quá khứ thế nào? Chẳng lẽ là lúc vừa ra đời sao?"
Đừng đùa chứ!
Vạn Thiên Thánh bật cười, "Nhìn một chút liền biết!"
Dứt lời, ông tiếp tục đi lên phía trước.
Trong dòng sông vẫn là bọt nước dậy sóng, thế nhưng bọt nước không lớn, có cái còn không bằng vừa rồi. Vạn Thiên Thánh đi mãi, hơi thở dốc nói: "Càng đi về phía trước quá khứ thì lại càng khó!"
"Tương lai cũng tương tự."
"Có đôi khi, có thể bắt được cái gì thì bắt cái đó, có vài vị Nhật Nguyệt cửu trọng không quan tâm lắm mà chỉ tùy ý bắt, tùy ý mà tiến vào chuẩn vô địch cảnh!"
". . ."
Tô Vũ im lặng nhìn ông, không ngờ ngài lại không phải loại người tùy ý chọn đại kia?
Thật sự lợi hại!
Tô Vũ không hiểu rõ lắm về việc này, thế nhưng hắn cảm thấy muốn đi khắp thời không trường hà tuyệt đối không dễ dàng!
Nhất định là rất khó khăn!
. . .
Ngay khi Vạn Thiên Thánh mang theo Tô Vũ đi khắp thời không trường hà.
Đại Minh phủ.
Phủ thành chủ.
Đại Minh vương ngó về phương bắc, đó là vị trí của Đại Hạ phủ, ông khẽ cau mày.
Bên cạnh, Chu Thiên Đạo tò mò hỏi: "Phụ thân làm sao vậy?"
"Ngươi không cảm giác được à?"
Đại Minh vương nghiêng đầu nhìn về phía nhi tử, Chu Thiên Đạo cũng nhìn về bên kia một hồi, nửa ngày sau mới đáp: "Không có, sao vậy?"
"Có người đang ở thời không trường hà!"
Đại Minh vương nhìn ra ngoài một hồi, chần chờ chốc lát mới nói: "Chỉ có ta cảm nhận được sao? Ngươi không có tí phản ứng gì à?"
"Không có mà."
"Công lực không tới nơi tới chốn, không nắm chắc được quá khứ tương lai!"
Đại Minh vương mắng xong lại kỳ quái nói: "Đại Hạ phủ. . . Đại Hạ phủ. . . Người nào đến bước này vậy, Hạ Long Võ trở về rồi à? Không, chẳng lẽ là. . . hắn ta?"
"Vạn Thiên Thánh?"
"Có lẽ thế!"
Đại Minh vương không quá chắc chắn, mà Chu Thiên Đạo thì gật đầu nói: "Rất có thể là hắn, hắn muốn tấn cấp chuẩn vô địch sao?"
Nói xong, Chu Thiên Đạo lại bật cười, "Việc này có độ khó không nhỏ, bắt quá khứ tương lai tùy tiện thì vẫn được, nhưng muốn tìm thời cơ thích hợp thì quá khó khăn!"
Dứt lời, tay ông xoa một cái, mảnh nhỏ như nước dòng sông hiện ra, Chu Thiên Đạo đắc ý bảo: "Muốn tùy thời mở ra thời không trường hà như ta cũng không được mấy người!"
Giọng điệu của ông mang theo một chút tự ngạo, một chút đắc ý.
Cha, năng lực của ta mạnh chứ?
Rất nhanh, dòng sông tan biến. . . Được rồi, tạm thời xem như dòng sông đi.
Đại Minh vương khẽ gật đầu, "Ngươi coi như không tệ, thế nhưng. . ."
Nhưng vì sao lão tử cứ có cảm giác, dòng sông kia bị mở ra thật rộng lớn nhỉ!
Chu Thiên Đạo nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì!"
Đại Minh vương vẫn mang theo một chút nghi hoặc, rất nhanh bèn nói: "Nếu là Vạn Thiên Thánh thì chẳng lẽ hắn ta chuẩn bị chứng đạo rồi? Tiến vào chuẩn vô địch, sau đó thừa cơ chứng đạo?"
"Cái này ta cũng không rõ, ta thấy có thể nguyên nhân là vì sự tình ở Nam Nguyên."
Chu Thiên Đạo nói xong, bèn mỉm cười: "Tên kia ẩn giấu nhiều năm, ta đã sớm đoán được ông ta có thực lực Nhật Nguyệt cửu trọng."
Đại Minh vương gật đầu, "Hắn và Diệp Bá Thiên là bạn tốt, lúc Diệp Bá Thiên sắp chứng đạo cũng thường xuyên lui tới Cầu Tác cảnh thỉnh giáo hắn. Vạn Thiên Thánh so với tưởng tượng lại càng có thiên phú hơn, càng cường đại hơn!"
Chu Thiên Đạo đáp: "Trước kia ta từng nghe người ta nhận xét Vạn Thiên Thánh sẽ là Hạ Thần kế tiếp, sau này Diệp Bá Thiên quật khởi thì mới không ai nói như thế nữa."
Hạ Thần, Nhất Đại, phủ trưởng sáng lập Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Đại Minh vương không nói gì, ông vẫn còn có chút nghi hoặc, thời không trường hà mở ra sẽ không có động tĩnh lớn. Nhật Nguyệt cửu trọng có thể mở ra thì chính là thực lực mạnh mẽ, có thể bắt lấy quá khứ tương lai thì là chuẩn vô địch.
Tỉ như Chu Thiên Đạo vừa mới biểu hiện ra, dưới tình huống bình thường, Nhật Nguyệt cửu trọng chính là như vậy.
Mở ra thời không trường hà, sau đó. . . Đi vào moi móc một thoáng!
Không nhất định là cả người phải đi vào, tay ngươi thò vào một thoáng cũng được.
Muốn cả người đi vào thì phải mở ra trường hà rất lớn, rất mạnh, mà chưa hẳn đã có thể kiên trì lâu, rất dễ dàng lạc ở trong đó.
Nhật Nguyệt cửu trọng thông thường chứng đạo sẽ giống như Chu Thiên Đạo trước đó, tùy vào may mắn mà bắt đại một giọt nước sông, bắt được cái nào thì lấy cái đó.
Đại Minh vương không xen vào việc này nữa, được rồi, người ta đang mở ra thời không trường hà, đi quấy rầy khiến đối phương mở ra thất bại, vậy còn không đến tìm ngươi liều mạng à?