Cùng lúc đó.
Vùng ngoại ô Đại Hạ phủ, trong một khu hoang dã.
Một vị Vô Diện trưởng lão và một vị bạch diện nhìn nhau, nhất thời cảm thấy như vận xui của cả đời người đang ập lên đầu mình.
Hoàng Cửu ủy khuất nói: "Trưởng lão, ta thật sự không bán bọn hắn mà!"
Mẹ nó, ta quá ủy khuất!
Tâm tính đều sắp sụp đổ rồi!
Vừa mới đây thôi, Liệp Thiên các đã ra thông báo toàn diện truy nã bọn họ, không chỉ y xui xẻo mà còn liên đới khiến Hoàng Giáp cũng xui xẻo theo.
"Tên Huyền Cửu kia. . . Khốn nạn!"
Hoàng Cửu mắng một tiếng, rất nhanh lại nói: "Chưa hẳn đã có phản đồ, có lẽ là do Đại Hạ phủ sớm phát giác thôi. Nhưng rõ ràng đầu óc tên Huyền Cửu có vấn đề, khi không cứ nghi thần nghi quỷ nội bộ có phản đồ làm gì!"
Giờ phút này, y cũng không hề hoài nghi Huyền Cửu là phản đồ.
Bởi vì chẳng có phản đồ nhà ai mà lại hành xử điên cuồng như vậy!
Còn chuyện y nói Huyền Cửu là Tô Vũ. . . Nói thật, y chỉ buộc miệng nói như thế để phản bác Huyền Cửu mà thôi, hoàn toàn không coi là thật, ai biết Liệp Thiên các lại thật sự chạy đi dò xét, càng không biết Tô Vũ cực kỳ điên cuồng, hô hào đòi xử lý toàn bộ.
Lần này thì hay rồi, chọc giận cao tầng, nhất định đòi y tới phân bộ, vô nghĩa!
Đi, lần này chắc chắn muốn tra rõ y.
Nói thật, rất nhiều người trong Liệp Thiên các có vấn đề, thật sự tra thì ai mà không có chút vấn đề khó nói.
Y dám đi không?
Đương nhiên là không.
Đi thì trăm phần trăm là xong đời!
Hiện tại Liệp Thiên các tổn thất nặng nề, cần tìm người đến cõng nồi, Hoàng Cửu chỉ là bạch diện, tự nhiên thích hợp nhất để gánh chịu sự trút giận của mọi người.
Nghe y tố khổ, Hoàng Giáp trưởng lão thở dài nói: "Bán thì bán đi, cũng không có gì, chỉ là. . . lộ liễu quá, chỉ còn mỗi ngươi và Huyền Cửu sống sót, không có cách nào."
Ý tứ của lời trong lời ngoài thật ra là nói ở đây chỉ có hai ta thôi, ngươi đừng giả bộ nữa.
Hoàng Cửu muốn thổ huyết.
Má nó, trưởng lão cũng không tin mình, ông ta khiến y nhất thời cũng không tin nổi mình được nữa, ta thật sự đã bán rẻ bọn hắn sao?
Không có mà!
Chẳng lẽ trong lúc vô tình y đã tiết lộ tin tức?
Không có thiên lý!
Rơi vào đường cùng, Hoàng Cửu câm nín, nói rõ nào ích gì, càng nói rõ lí do thì lại càng như tự bôi đen.
"Trưởng lão, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Chư Thiên chiến trường thì không thể đi!" Hoàng Giáp bình tĩnh đáp: "Hiện tại đi về đó, trừ phi phá toái mặt nạ, che giấu tung tích, bằng không bộ trưởng Hoàng Bộ sẽ biết được tình huống của ta, tốt nhất cứ trốn ở Nhân cảnh đi! Ta là Nhật Nguyệt bát trọng, Nam Nguyên có di tích rất cường đại, ta muốn tới đó một phen. Biết đâu lại có cơ hội bước vào cửu trọng, mở ra thời không trường hà, bắt quá khứ tương lai, tiếp đó chứng đạo vô địch."
Hoàng Cửu gật đầu, "Vậy chúng ta. . . không đi hả?"
"Không đi!"
Hoàng Giáp mở miệng nói: "Cơ hội khó được, hiện tại Đại Hạ phủ hết sức hỗn loạn, đục nước béo cò cũng là cơ hội của chúng ta! Huống chi có mặt nạ liệp thiên ở đây thì người bình thường cũng khó có thể phân rõ thân phận của chúng ta, thêm vào việc Huyền Cửu cũng đang ở chỗ này, ta thấy hắn không sớm thì muộn sẽ còn tạo ra sự cố, cho nên cứ ở lại Đại Hạ phủ đợi đã!"
Hoàng Cửu gật đầu, có điều lòng y vẫn rất ủy khuất.
Ta thật sự không phản bội mà, còn nữa, kẻ phản bội có lẽ là đám Địa Thập Bát thì sao?
Chẳng qua là bị người ta thuận tay giết đi, cái này cũng khó nói.
Cả tên Huyền Cửu kia nữa, mắc cái gì lại cứ bảo là có phản đồ?
Y thấy hết sức mệt mỏi!
Nhiệm vụ thất bại không có nghĩa là nhất định có phản đồ, huống chi cho dù có phản đồ thì lỡ đâu là Chấp Pháp giả thì sao?
Huyền Cửu ngớ ngẩn, tự dưng lại cứ khăng khăng phản đồ không phải mình thì là hắn, hắn không phải, vậy dĩ nhiên là mình rồi!
Lúc này Hoàng Cửu đã cảm nhận được cái gì gọi là đàn gảy tai trâu, Huyền Cửu là loại cơ bắp ngớ ngẩn, thật đúng là khó dây dưa.
Y thở dài một tiếng, theo Hoàng Giáp tịch mịch rời đi.
Ở Đại Hạ phủ, ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ gì, hiện tại thì hay rồi, không cần ta hoàn thành nữa.
. . .
Biết chuyện Hoàng Cửu và Hoàng giáp bị truy nã, Tô Vũ cũng hơi ngoài ý muốn.
Nhưng mà hắn không mấy để tâm. Hắn chỉ hơi tò mò việc tại sao bọn họ không rõ ràng tình huống như nào mà lại lựa chọn bỏ chạy.
Chính vì bọn họ chạy trốn cho nên mới càng củng cố vững chắc việc hắn nói bọn họ là phản đồ là đúng.
Có điều tình báo là do ta bán, không phải hai tên kia vô tội sao?
Tô Vũ thầm nghĩ, nếu hắn là Hoàng Cửu thì hắn chỉ cần đi tới phân bộ báo cáo công tác thì có thể chứng minh bản thân không phải phản đồ, kỳ thật cũng chẳng sao, cùng lắm thì nói Đại Hạ phủ đã sớm phát hiện mối nguy, đó chẳng tính là việc lớn gì.
Thế nên hắn mới khó hiểu vì sao Hoàng Cửu và Hoàng Giáp lại có tật giật mình mà bỏ chạy mất.
Rất tốt, xem như cõng vững cái nồi hộ mình rồi, hai người bọn họ mà là người xấu thì dĩ nhiên Huyền Cửu sẽ mang danh người tốt.
Chờ khi Bạch Nhất hỏi ý xem có cần trợ giúp gì hay không, Tô Vũ cũng không khách khí, trả lời ngay: "Không cần, thế nhưng ta muốn nhân thủ! Đại Hạ phủ hiện tại là một khối bảo địa, vô số cường giả tụ tập ở đây, di tích ở Nam Nguyên có thể sắp mở ra, ta có tình báo tuyệt mật nói rằng bên kia có dấu vết thẩm thấu ra một ít Thiên Nguyên khí, ta cần cường giả tới giúp ta!"
Lời này vừa nói ra, Bạch Nhất kinh hãi, "Thật hay giả? Tình báo ở đâu ra?"
"Thật, chớ hỏi ta tin ở đâu ra, ta tự nhiên có con đường của mình, bao gồm cả việc lần này phục sát Hạ Tân Y đều là do cùng một người cung cấp cho ta, có kẻ chỉ ước gì người Hạ gia chết sạch. Chấp Pháp giả sẽ không cảm thấy Hạ gia không có kẻ địch đó chứ?"
"Thì ra là thế!"
Hạ gia có kẻ địch là điều quá bình thường!
Bạch Nhất không nghĩ nhiều, tất cả mọi người đều có bản lĩnh riêng, đây không phải việc gì lạ.
Hạ gia có nhiều địch nhân, cho nên việc có kẻ nào đó bán tính báo của Hạ gia cho Huyền Cửu là chuyện có thể hiểu được.
"Huyền Cửu, ngươi xác định có Thiên Nguyên khí thẩm thấu ra ở Nam Nguyên?"
Tô Vũ khẳng định chắc nịch: "Đúng vậy, nhưng rất mỏng manh, tạm thời không thể xác định có phải Thiên Nguyên khí từ trong di tích ra hay không. Ta cần khảo sát thực địa mới có thể đưa ra đáp án chuẩn xác! Ta là cư dân cổ thành, ta cực kỳ mẫn cảm đối với Thiên Nguyên khí, có phải Thiên Nguyên khí hay không, ta đến đó thì tự nhiên có thể phát giác được!"
"Ta biết rồi."
Bạch Nhất cũng nghĩ đến điểm này, đây là ưu thế tự nhiên của Huyền Cửu.
Cư dân cổ thành!
Lần này, trong số các bạch diện tới đây chỉ có mỗi Huyền Cửu là dân cư cổ thành, trước đó cũng có cư dân muốn tới, thế nhưng lại phải tiêu hao Thiên Nguyên khí quá lớn nên đã bị bên trên bác bỏ.
Mà Tô Vũ cũng không khách khí, hắn nói thẳng: "Mặt khác, ta ra tay nhiều lần nên đã tiêu hao không ít Thiên Nguyên khí, trước đó tổng bộ có nói sẽ phụ cấp cho ta 7 thành Thiên Nguyên khí, cộng thêm lần này các ngươi nói ban thưởng cho ta 10 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, phiền đại nhân đưa tới hết cho ta đi, để lâu thì ta sẽ bị tử khí cắn trả mà chết, coi như thua lỗ lớn rồi."
"Yên tâm, rất nhanh sẽ có người đưa tới cho ngươi, đến lúc đó, ta tự mình đi qua!"
Bạch Nhất lại hỏi: "Ngươi còn yêu cầu gì không?"
"Ít nhất cần 10 vị bạch diện, tốt nhất có một ít bạch diện Nhật Nguyệt cảnh tới. Hạ gia có quá nhiều cường giả, ta muốn đảo loạn bố cục Hạ gia, xáo trộn bố trí của chúng, để bọn chúng không có thời gian nhằm vào chúng ta. Tốt nhất có thể kéo thêm các thế lực khác xuống nước, bao gồm cả việc tiếp xúc với Vạn Tộc giáo, ta cần một chút tư liệu về cường giả Vạn Tộc giáo, cường cường liên hợp mới có thể khiến Đại Hạ phủ triệt để lâm vào hỗn loạn!"
"Cái này. . . Được thôi. Chúng ta cũng nắm giữ một ít tư liệu cường giả Vạn Tộc giáo, có thể cung cấp cho ngươi!"
Tô Vũ mừng rỡ, nhìn đi, có lẽ rất nhanh ta sẽ có thể đánh vào Vạn Tộc giáo.
Aiiiz!
Dùng thân phận cao tầng Liệp Thiên các để đánh vào, trở thành đối tượng hợp tác của đối phương, chậc chậc, trâu hay không hả? Ta căn bản không cần ẩn núp vào Vạn Tộc giáo rồi leo từ tầng dưới chót lên.
Ta muốn làm là kéo đến tận cao tầng, trực tiếp đối thoại cùng đỉnh cấp cường giả của bọn họ.
Bạch Nhất lại hỏi: "Chúng ta sẽ mau chóng liên hệ Vạn Tộc giáo. Có điều ngươi chắc chắn ngươi có khả năng trốn khỏi Đại Hạ phủ an toàn sao?"
"Dĩ nhiên! Bất quá. . . Tốt nhất nên gây ra một chút áp lực, ta lo là phong thành quá lâu thì ta sẽ bại lộ, thân phận bây giờ của ta đang che giấu, thế nhưng ta dùng bí pháp duy trì không được lâu, một khi bại lộ chân thân thì coi như xong đời."
"Tốt, ta sẽ mau chóng tạo ra áp lực cho Đại Hạ phủ!"
". . ."
Hai người hàn huyên một hồi, Tô Vũ đóng lại kênh thông tin.