Lười nhiều lời với Tô Vũ, Chu Thiên Đạo đơn giản nói: "Còn có chuyện nhắc nhở ngươi, lần này cường giả đa thần văn hệ tới không ít."
"Hả?"
"Là người do các đại phủ bí mật bồi dưỡng ra!"
"Ồ!"
"Phản ứng bình tĩnh như vậy à?"
Chu Thiên Đạo ngoài ý muốn, Tô Vũ bật cười, trả lời ông: "Không có quan hệ gì với bọn họ, ta lại không giận chó đánh mèo lên những người đó, họ cứ tu luyện của họ là được. Phủ chủ, ngài cũng quá coi thường ta, nói câu khó nghe chút. . . Mọi người không phải người chung đường, gặp cũng không nhận ra, các đại phủ chịu dùng tiền bồi dưỡng vậy thì cứ bồi dưỡng đi, ta đâu để ý. Ta chỉ để ý duy nhất một điểm, đừng bắt chúng ta làm bia ngắm, mặt khác thì không liên quan gì tới ta hết."
Hắn thật sự không để ý việc này, đây là lời thật lòng, những vị thiên tài ẩn giấu kia mạnh cũng tốt, yếu cũng được, đó là chuyện của riêng bọn họ.
Liên can gì tới ta đâu?
Lại không ăn một xu tiền nào của ta!
Không chọc ta thì ta mới lười tìm họ gây sự, có bệnh à? Nếu có thời gian thì để yên ta bế quan đúc thân còn tốt hơn.
Chu Thiên Đạo hơi ngạc nhiên trước thái độ của hắn, đó giờ Tô Vũ mang đến cho ông cảm giác hận thiên hận địa, nhưng lần này trở về, đừng nhìn Tô Vũ tạo ra sát nghiệt khôn cùng mà lầm, nếu nói về tâm tình thì có vẻ như hắn đã sáng sủa hơn trước rất nhiều.
Xem ra tiểu tử này đã có chút biến hóa, có điều chính hắn lại không phát giác được.
Nếu là trước đây, đề cập tới việc này thì có lẽ tiểu tử Tô Vũ sẽ xù lông, nhưng bây giờ thì quả thực hắn có vẻ khá thờ ơ.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là rất tốt, những người kia cũng là Nhân tộc, cũng có người ra sức vì Nhân tộc, dĩ nhiên, không trêu chọc ngươi thì thôi, trêu chọc ngươi, ngươi cứ xem tình huống mà xử lý. . . dù sao Đại Minh phủ cũng không có ai trong số ấy."
". . ."
Lời này rất thực tế.
Thực tế đến mức Tô Vũ phải bó tay, không ngờ ngài lại muốn khích bác ta chơi đùa đám kia?
Nhàn phát hoảng rồi à?
"Được, ta biết rồi, Phủ chủ, không tán gẫu nữa, ta còn nhiều chuyện phải làm lắm, ta đi làm việc đây!"
Phi!
Ở Đại Minh phủ, Chu Thiên Đạo xì một tiếng khinh miệt, giả trang cái gì, tiểu tử ngươi còn bận rộn hơn Phủ chủ như ta sao?
Mao đầu tiểu tử, ỷ có chút lực lượng liền đắc ý.
Không ưa nhất chính là người như ngươi!
Có giỏi thì đừng trở lại Đại Minh phủ, trở về, lão tử cũng không chào đón ngươi. Ngươi chỉ biết giúp Hạ gia làm việc, sao không thấy ngươi kiếm chút gì về cho Chu gia ta?
Lão Chu ăn chanh rồi.
Huyền Cửu giết Hạ Tân Y, vừa nhìn liền biết là làm công cho Hạ gia, tiểu tử này quên mất Hạ gia đáng giận thế nào rồi sao?
Là ta đón ngươi từ Đại Hạ phủ trở về, tay phân tay nước tiểu mà nuôi ngươi lớn.
Aiiiz!
Lão Chu thở dài một tiếng, được rồi được rồi, trước hết lão tử phải nghĩ biện pháp chứng đạo. . . Không đúng, trước hết phải nghĩ biện pháp tiến vào Nhật Nguyệt đỉnh phong, ta chỉ là tu giả mới vào Nhật Nguyệt cửu trọng, không thể mơ tưởng xa vời!
. . .
Có vài người hung ác đến nỗi chính mình cũng lừa gạt.
Tỉ như Tô Vũ.
Giờ phút này hắn đang chào tạm biệt đám bằng hữu, dáng vẻ không nỡ rời xa mà nói: "Ta phải đi đây, Đại Hạ phủ quá loạn, ca ta nhiều việc nên không thể chiếu cố ta, ta phải trở lại Đại Minh phủ rồi!"
"Bạch huynh, từ biệt lần này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau!"
"Đúng vậy Bạch huynh, lần này vừa vặn gặp biến cố, bằng không thì nhiều ít gì cũng nên uống mấy chén mới được!"
". . ."
Vài vị thanh niên nam nữ lưu luyến không rời, trong đó có một nữ sinh tỏ vẻ da diết không nỡ, dọa cho Tô Vũ lạnh cả sống lưng, làm gì thế, ta và ngươi không quen, làm gì mà một bộ sinh ly tử biệt thế này?
Tạm biệt một hồi, Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Tu Tâm các xa xa.
Rất nhanh, hắn lại nhìn về phía nơi nào đó.
Đúc Binh học viện.
Lần này trở về, hắn không định đi gặp Triệu lão sư. Dĩ nhiên lấy thân phận Bạch Tuấn Sinh đi gặp Triệu Lập thì cũng có lý do, bất quá. . . thôi được rồi, lần trước vì chuyện của Thôi Lãng mà đã khiến Triệu Lập bị không ít người quan tâm.
Về sau mọi người đều đã biết chuyện Thôi Lãng là Tô Vũ.
Cho nên cũng hiểu được việc Triệu Lập tự mình dạy dỗ Thôi Lãng là việc rất bình thường.
Nhưng bây giờ hắn lại dùng thân phận khác đi gặp Triệu Lập thì không tốt, rất dễ dẫn tới người khác chú ý, nhất là khi Bạch Tuấn Sinh cũng tới từ Đại Minh phủ, dễ khiến mọi người liên tưởng nhiều.
Dẫu sao lần này hắn cũng không định đi xa, cũng không lo không có cơ hội gặp lại.
. . .
Rời khỏi phủ thành Đại Hạ phủ, lần này, Tô Vũ không lên đường một mình.
Hạ gia vừa vặn có một nhánh Long Võ vệ muốn tới Nam Nguyên nên thuận tiện mang theo “Bạch Tuấn Sinh”, dẫu sao Nam Nguyên cách Đại Minh phủ không xa.
Vả lại gần đây Liệp Thiên các không có động tĩnh gì, không có nguy hiểm gì lớn.
Long Võ vệ!
Tô Vũ đi theo Long Võ vệ, trong lòng hắn có chút cảm khái, lúc trước hắn cảm thấy Long Võ vệ không gì không làm được, cường giả vô số, bây giờ nhìn lại thì cũng chỉ như vậy.
Một đám Đằng Không cảnh, ở thời điểm này tác dụng không quá lớn.
Đương nhiên, vào lúc quân trận đối chiến thì binh lực của Hạ gia vẫn rất mạnh.
Không biết họ sẽ hợp kích trận pháp loại hình gì, đại khái là đối phó với các tiểu nhân vật thì vẫn có thể.
Trên đường đi, chi Long Võ vệ này không nói lời nào, Tô Vũ cũng yên lặng không nói gì.
Hết cách, không ai để ý đến hắn, mọi người chỉ thuận tiện mang hắn theo mà thôi.
Gần đây Hạ gia xảy ra chuyện, Long Võ vệ không thể bắt được hung thủ nên tâm trạng rất tệ, làm gì có tâm tư nhiều lời cùng người ngoài.
Cứ như vậy một đường bay nhanh, buổi sáng xuất phát, ngày thứ hai trời chưa sáng thì họ đã tới Nam Nguyên.
Nam Nguyên vốn có nguyên khí yếu kém, nhưng bây giờ ở vùng trời Nam Nguyên lại có nguyên khí gợn sóng cực kỳ lợi hại.
Lần này, cường giả tới rất nhiều.
Tô Vũ không dò xét mà chỉ quan sát đơn giản, Nam Nguyên thành nho nhỏ lại có tối thiểu bảy tám vị Nhật Nguyệt, từng cột sáng nguyên khí thô to đã chứng minh bọn gia hỏa này không có chút ý che giấu nào.
Lá gan không nhỏ.
Đây là những gì hắn có thể nhìn ra được, thứ không nhìn ra thì có lẽ càng nhiều.
"Đến Nam Nguyên rồi!"
Vị Vạn phu trưởng dẫn đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, đoạn nói: "Ngươi là người Bạch gia, ở Nam Nguyên có người hộ tống ngươi trở về không? Nếu như không có thì ở lại Nam Nguyên mấy ngày, miễn gặp phải phiền phức."
"Không cần đâu!" Tô Vũ lơ đễnh đáp: "Tự ta sẽ trở về, Đại Minh phủ có bằng hữu tới đón ta."
"Vậy được!"
Vị Long Võ vệ nọ cũng không nhiều lời, đã như vậy thì tự ngươi trở về đi.
Vị này đang vội vàng nên không có tâm tư phản ứng Tô Vũ.