"Ma Đa Na! Bọn chúng tập kích ta, lấy nhiều khi ít, ngươi cũng mặc kệ sao?"
Ma Đa Na đã đi rất xa, nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ, gã không nhiều lời, chỉ đưa tay đấm ra một quyền!
Oanh!
Cách hơn ngàn mét đấm ra một quyền vẫn khiến nguyên khí nổ tung, một cái lồng lớn trong nháy mắt hiển hiện, ầm ầm tanh bành!
Bốn người Thương Minh ở trong đó, lúc này thần văn nổ tung, bốn người dồn dập thổ huyết. Sắc mặt Thương Minh tái nhợt, không nói hai lời liền cho hiển hiện một viên thần văn, kéo mấy người kia mau chóng tan biến tại chỗ.
Đều là Lăng Vân cửu trọng!
Ma Đa Na cũng thế!
Mà lúc này bốn phương lại chấn động, đây chính là đệ nhất Thiên bảng ư?
Cách hơn ngàn mét đấm ra một quyền mà vẫn đủ sức khiến mấy người Thương Minh trọng thương, bốn người đều bị thương nặng, có khả năng thần văn đã nổ tung mất một hai cái.
Ma Đa Na không có hứng thú truy sát, gã quay đầu nhìn về phía những người kia, bình tĩnh nói: "Ta không phải Hộ Đạo giả của các ngươi, không chịu trách nhiệm bảo hộ các ngươi, ta có chuyện của ta, các ngươi làm việc của các ngươi! Bị người đả thương, bị người đánh giết thì đó cũng là chuyện của các ngươi! Hôm nay ta đang ở đây, cho nên thay ngươi ra mặt một lần, sẽ không có lần sau."
Gã nhìn về phía Nhân tộc, chậm rãi nói: "Đừng tới trêu chọc ta, các ngươi không đáng để ta chú ý, hoặc là nói. . . chỉ có sát lục mới có thể khiến các ngươi nhớ kỹ giáo huấn, ngay bây giờ ta cũng không ngại giết sạch các ngươi!"
Bầu không khí nhất thời tột độ an tĩnh!
Ma Đa Na khinh miệt nhìn một vòng, tóc dài bay lượn, rất nhanh đã rời đi, thanh âm của gã lại lần nữa truyền đến: "Nếu Tô Vũ nguyện ý ra khỏi thành, thật ra ta còn vui vẻ chiến với hắn một rận, không ra khỏi thành thì thôi đi, ăn mấy lần thua thiệt, ta sẽ không nhập thành nữa!"
Trong giọng nói mang theo ý cười, Tô Vũ thì gã còn có thể chiến.
Bất quá, nếu là ở trong thành thì thôi đi, tên kia không phải người thành thật, sẽ lừa giết gã.
Vẫn là ra khỏi thành mới tốt.
Đám Chiến Vô Song cũng mang thái độ hờ hững, không nhìn những cường giả Nhân tộc kia mà cũng không nhìn thiên tài vạn tộc, mấy người này đều kiêu ngạo vô cùng, căn bản khinh thường giao thủ với những kẻ ở đây.
Trong nháy mắt, họ đều dồn dập rời đi, biến mất không thấy gì nữa.
Không thú vị gì hết.
Dù cho trong số thiên tài Nhân tộc cũng có Nhật Nguyệt thì họ vẫn cảm thấy không thú vị.
Nhật Nguyệt?
Đâu phải chưa từng giết!
Toàn bộ Chư Thiên phủ đều yên lặng một thoáng.
Trong đám thiên tài Nhân tộc có người cất tiếng tự giễu: "Hình như chúng ta không được để vào mắt, bị xem thường rồi, thiên tài Liệp Thiên bảng có vẻ như không coi trọng chúng ta."
Đây là sự thật.
Dù cho trước đó đám Thương Minh đã cho thiên tài Ma tộc một bài học, nhưng vẫn không thể dẫn dụ được sự chú ý của vạn tộc.
Có người bình tĩnh nói: "Chuyện tốt mà, chướng mắt thì cứ chướng mắt đi! Tăng thêm chút kiến thức cũng tốt!"
Tiểu giới làm gì có nhiều cường giả như vậy.
Từng tôn Nhật Nguyệt khí tức lay trời, dĩ nhiên, hiện tại không phải đại chiến nên cảm thụ không lộ rõ ra, một khi giao chiến có lẽ sẽ là dáng vẻ hùng vĩ mà bọn hắn chưa từng thấy qua.
Mà vào lúc này, có người cười bảo: "Chư vị thiên tài Nhân tộc, chớ để bọn hắn hù dọa, đều là cố ý mà thôi."
Giờ phút này, một sinh linh hình người tóc vàng xám đi ra, tươi cười giới thiệu: "Ta là Ngũ Hành tộc, là hảo hữu với Nhân tộc, ta tên Phù Thổ Linh, mọi người kết giao bằng hữu đi. Ta mới đến Nhân cảnh, tất cả mọi người thân thiện một chút, đừng có chém chém giết giết mãi. . ."
Một đám người yên lặng nhìn gã, Phù Thổ Linh. . . hình như đã từng nghe nói qua.
Có người chuẩn bị tiếp xúc một chút, còn chưa kịp tiến lên thì sau lưng Phù Thổ Linh bỗng có một tòa núi lớn đập tới.
"Đệt!"
Phù Thổ Linh mắng to một tiếng: "Thạch Tôn, ngươi muốn làm gì?"
Oanh!
Đại sơn đập xuống, một tôn thạch nhân đi ra, "Đã sớm nhìn ngươi ngứa mắt, đến Nhân cảnh cũng tốt, ta làm thịt ngươi ở đây!"
Ầm ầm!
Đại chiến lập tức bùng nổ, mặt đất rung chuyển rạn nứt, Phù Thổ Linh nhanh chóng dung nhập vào trong đại địa, cấp tốc trốn chạy, mà Thạch Tôn ở trên không vận chuyển một tòa tòa núi lớn oanh kích gã, không bao lâu sau đại chiến giữa hai người đã đi xa.
Những người khác nhìn mà ngây ngẩn!
Hai tên kia… có vẻ cũng rất mạnh.
Cảm giác đều có thể đánh được cả Sơn Hải, hai vị này thuộc Địa bảng sao?
Địa bảng mạnh như vậy ư?
Đều là Lăng Vân cảnh mà chênh lệch lại quá xa, có người tầm cỡ Ma Đa Na, Phù Thổ Linh, cũng có người giống như Thương Minh bọn hắn. . .
Chỉ vỏn vẹn chưa tới vài phút mà các thiên tài đa thần văn hệ mới vào Nhân cảnh đều biến sắc.
Bọn họ không yếu, nhưng vì sao yêu nghiệt lại có thể nhiều như vậy?
Đan Hùng một mình quét ngang thiên tài đa thần văn hệ các nơi, nhưng ở trên Liệp Thiên bảng, Đan Hùng cũng chỉ là Hoàng bảng, gần đây mới tiến nhập Huyền bảng mà thôi.
Đan Hùng một mực quét ngang khắp chốn, mãi đến khi gặp Tô Vũ thì mới bại.
Số lượng thiên tài Nhân tộc cùng cảnh giới có thể địch nổi Đan Hùng rất ít, so với Địa bảng, Thiên bảng thì tự nhiên khoảng cách sẽ càng thêm lớn.
Nhân cảnh lớn như vậy mà kẻ có thể vào Thiên bảng hiện tại chẳng có một ai, trước đó cũng chỉ Tô Vũ cùng Tần Phóng từng tiến vào mà thôi.
Sau khi Tô Vũ rời khỏi, kẻ tiến vào Thiên bảng tiếp theo chính là Thiên Uyên tộc Chú Hồn.
Nhân cảnh có không ít đại gia tộc muốn bồi dưỡng thiên tài nhưng không thể. Những người từ tiểu giới đi ra mặc dù mạnh mẽ, nhưng muốn so với yêu nghiệt thì cực khó, nếu nghĩ vậy thì đã đánh giá cao các đại gia tộc rồi.
Lông gà đầy đất!
Phù Thổ Linh cùng Thạch Tôn đại chiến, tan biến tại Chư Thiên phủ, chỉ vài giây nhưng đã đủ làm cho không ít người cảm thấy uể oải, nản chí.
Cường giả Nhân cảnh bao gồm cả vạn tộc Hộ Đạo giả đều yên lặng mà xem, không ai xen vào.
Nếu cửa này cũng không qua được, vậy thì mau cút đi.
Coi như tự điều chỉnh bản thân.
Vô số thiên tài lên Chư Thiên chiến trường đều cảm nhận được sự vô lực, trong số cùng giai vĩnh viễn không thiếu cường giả, không thiếu người một quyền đấm chết ngươi, nếu như đều tuyệt vọng thì sẽ chẳng có cách nào tiếp tục tu luyện.