Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1696 - Chương 1696: Cùng Đóng Dấu Đi

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1696: Cùng Đóng Dấu Đi
 

Mọi người đi rồi, Ngô Tịch mới thở dài một tiếng, "Cũng không tính là thất vọng, thế nhưng cũng không quá kinh diễm, ta còn tưởng rằng sẽ được thấy những màn so tài chấn động lòng người đến từ đám thiên tài yêu nghiệt vạn tộc ấy."

Nói đến đây, hắn thầm bảo: "Nếu nói về kinh diễm thì vẫn phải nhắc tới Tô Vũ, lần trước tiểu tử kia tới đã giả mạo Thôi Lãng, lão tử đã tiếp xúc với hắn mà vẫn không nhận ra. Đáng tiếc, lần này hắn không về được!"

Ngô Tịch có chút tiếc nuối.

Một bên, Diệp Hồng Nhạn thản nhiên đáp lời: "Không phải ai cũng có thể là Tô Vũ, không phải người nào cũng là Diệp Bá Thiên, yêu nghiệt quá mức thì sẽ chẳng có kết quả gì tốt. Ta thấy tên Ma Đa Na kia chưa chắc đã có kết cục tốt!"

Ma Đa Na cũng hết sức kinh diễm.

Lăng Vân cửu trọng mà thôi, nhưng nghe đồn cái tên này đã có khả năng chiến Nhật Nguyệt, dĩ nhiên, hình như Ma Đa Na chưa từng chân chính giao thủ với Nhật Nguyệt nên rất khó phân thật giả.

Nhưng kẻ như vậy đã cực kỳ đáng sợ.

Một mực bá chiếm đệ nhất Thiên bảng, ngoại trừ một lần bị Tô Vũ dồn xuống thì chưa có ai khác làm được.

Ngô Tịch nhìn thoáng qua những thiên tài dần dần đi xa, cắn răng nói: "Không thể động thủ với đám thiên tài này vậy liền giết những Hộ Đạo giả của bọn chúng, giết sạch đi thì vạn tộc cũng phải khóc!"

Diệp Hồng Nhạn cổ quái nhìn hắn, "Nói không ra tay với thiên tài chỉ là ở bề ngoài, âm thầm thì dĩ nhiên phải giết! Chỉ cần có thể một đòn giết chết thì ai biết là người nào giết? Chẳng lẽ vô địch vạn tộc đích thân đến giám thị ngươi hay sao?"

Vô địch đâu rảnh như thế chứ?

Ý trong lời kia ngươi không hiểu à?

Giết Hộ Đạo giả ở mặt ngoài thì không thành vấn đề, giết thiên tài. . . thì phải lén lút, cũng đâu có ai bảo không cho ngươi giết, đây là sân nhà của Nhân tộc kia mà.

Bản thân đám thiên tài cũng biết rõ, cho nên ai nấy vừa đến đều chạy rất nhanh.

Thật cho là bọn họ sẽ tin tưởng Nhân tộc không âm thầm phái người giết chúng à?

Nghĩ cái gì thế!

Đương nhiên, họ cũng đã quen rồi, tại Chư Thiên chiến trường cũng giống vậy, thiên tài các tộc có người nào mà không bị đánh lén?

Không chết mới là thiên tài, chết thì đều là phế vật.

Ngô Tịch chấn động, "Cũng phải, vậy... vậy bọn gia hỏa này sẽ không đánh giết thiên tài tộc ta chứ?"

"Khó mà nói, nhìn chằm chằm những Hộ Đạo giả đó là được, còn chuyện giữa các thiên tài thì tùy chúng đi."

Diệp Hồng Nhạn lãnh đạm nói: "Tại Chư Thiên chiến trường, dù là Tần Phóng, trừ phi có vô địch hay Nhật Nguyệt ra tay, bằng không Đại Tần phủ cũng sẽ không quản. Hậu duệ vô dịch như Tần Phóng đều có thể vượt qua, những người khác cũng sẽ vậy! Đừng có chút việc nhỏ liền tìm phụ huynh!"

Cùng giai đấu không lại người khác mà chỉ biết gọi phụ huynh thì đều cực kỳ mất mặt.

Ngô Tịch muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn không nói gì.

Nói đơn giản quá rồi, lần này tới đều là đỉnh cấp thiên tài, Nhân tộc nào có nhiều nhân vật cùng giai có khả năng chống lại như vậy.

. . .

Chư Thiên phủ phát sinh một màn này, Tô Vũ hiển nhiên không quản.

Theo thời gian trôi qua, Vạn Thiên Thánh đã dần dần chế tạo ra được rất nhiều đồ vật, lúc này, ông nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: "Đã mở được cái hộp chưa?"

"Sắp rồi!"

Không bao lâu sau, cái hộp trong tay Tô Vũ rung động, hắn mở ra xem, mặc dù sớm có suy đoán nhưng giờ phút này Tô Vũ vẫn uể oải không thôi, "Đệt, thật đúng là vật gánh chịu, ta còn tưởng rằng tên vô địch phản bội lưu lại đồ vật gì, hoặc là Thiên Nghệ giáo chủ giữ lại chứng cớ gì, kết quả đều không phải!"

Hắn vẫn còn có chút chờ mong rắng thứ bên trong là đồ mà hắn muốn.

Sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ nhiều.

Tô Vũ hết sức uể oải!

Trong hộp là một khối ngọc, hắn sờ soạng một thoáng, làm Địa Binh sư hiển nhiên hắn có năng lực phán đoán, thứ này vô cùng kiên cố, ít nhất phải là Thiên giai, khẳng định là chí bảo gánh chịu!

". . ."

Vạn Thiên Thánh thấy lòng thật mệt mỏi.

Đây không phải là chí bảo sao?

Vì sao ở trong miệng ngươi nó lại có vẻ không đáng một đồng thế?

"Đây là Thiên Khuyết ngọc, đích thật là vật gánh chịu, một loại bảo vật tương đối khó gặp."

Vạn Thiên Thánh cười bảo: "Chỉ một khối nhỏ này mà bán ra, đổi 300 đến 500 giọt Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch cũng có thể lập tức thành giao, ngươi tin không?"

Tô Vũ gật đầu, hắn hơi tò mò hỏi: "Thiên Nghệ giáo chủ lấy được cái này từ đâu chứ?"

Tên kia chỉ là Nhật Nguyệt thất trọng, chẳng lẽ Thiên Nghệ thần tộc lại đưa cái này cho gã?

Vậy cũng quá hào phóng rồi.

Vạn Thiên Thánh cầm lấy khối ngọc kiểm tra một hồi, ông sờ lên ngọc bội, Nhật Nguyệt trong mắt luân chuyển, một chút thân ảnh không ngừng hiển hiện.

Rất nhanh, Vạn Thiên Thánh nói: "Không liên quan tới vô địch, khả năng là can dự tới Tinh Vũ phủ đệ, có lẽ là vận khí tên này tốt, có lẽ là thiên tài do gã bồi dưỡng đã thu vào tay cho gã."

Ông nhìn một hồi, mơ hồ thấy được bóng dáng Tinh Vũ phủ đệ.

Tô Vũ nghi ngờ nói: "Vậy sao gã không mang theo ở trên người?"

"Đần!"

Vạn Thiên Thánh cười nói: "Điều này mà cũng không rõ? Gã đã chuẩn bị cho việc phá toái thân thể hoặc là trọng thương, mang ở trên người thì rất dễ bị kẻ địch cướp mất, cho nên giấu ở hang ổ mới là an toàn nhất! Đi giết Hạ Long Võ nào có đơn giản như vậy, mang ở trên người là lựa chọn của kẻ liều mạng, rõ ràng gã còn muốn sống."

Tô Vũ không cho là đúng, "Nhưng bảo bối của ta thì ta đều thích mang ở trên người mà."

Cho nên ngươi là dân liều mạng!

Ngươi là cái loại người ra cửa liền không nhất định nghĩ đến chuyện có thể trở về, bằng không, không mang theo mới là lựa chọn an toàn, làm thế thì không dễ dàng rơi mất, cũng không dễ dàng bị cướp, thân thể phá toái thì cũng có hi vọng chạy trốn, bảo vật sẽ không vỡ theo.

Lười nói nhiều, Vạn Thiên Thánh chỉ hỏi: "Ngươi thật sự muốn phá toái một kiện, còn lại thì nhét vào di tích giả à?"

Tô Vũ gật đầu, lúc này, hắn đã thấy một không gian thành hình, hắn hỏi: "Không cần thần văn sao?"

"Dùng vật gánh chịu thì không cần thần văn, miễn cho thần văn gợn sóng bị người ta cảm ứng được."

Vạn Thiên Thánh giải thích: "Có vật gánh chịu là đủ rồi, phá toái nó là được."

"Nhưng đây là không gian Nhân cảnh mà."

"Không phải, tùy tiện tạo ra sẽ rất yếu, cho nên cần vật gánh chịu chống đỡ, Tô Vũ, ngươi khẳng định muốn nhét những thứ này vào ư?"

Vạn Thiên Thánh thật sự có chút không nỡ!

Tô Vũ lại thoải mái nói: "Giờ ta cũng không dùng được, thắng thì vẫn là của ta, thua, các ngài chết rồi thì ta bỏ chạy, coi như ta dùng những bảo vật này hiếu kính, để chúng chôn cùng các ngài đi!"

". . ."

Miệng quạ đen!

Vạn Thiên Thánh muốn một tát đánh chết hắn, nhưng cuối cùng lại bật cười không nói gì, thực ra lời Tô Vũ nói vẫn có lý.

Tô Vũ lại vội bổ sung: "Nếu các ngài không chết nhưng lại để đồ vật mất đi, vậy thì các ngài phải bồi thường cho ta, Đại Hạ phủ cùng phủ trưởng đều phải bồi thường!"

Vạn Thiên Thánh cười đáp: "Được!"

"Nhớ phải ký sổ!"

Tô Vũ dứt lời liền cắm cúi viết giấy ghi nợ, hết thảy bảo vật đều được kê lên, "Phủ trưởng, ngài đóng cho ta cái dấu đi!"

". . ."

Vạn Thiên Thánh bất đắc dĩ, "Để Hạ gia đóng dấu đi!"

Tìm ta làm gì?

"Phủ trưởng, ngài và Hạ gia đều phải đóng dấu!"

". . ."

Vạn Thiên Thánh bất đắc dĩ đến cực điểm, ta đã giúp ngươi rồi mà còn phải cõng một khoản nợ kếch xù trên lưng ư?

Không có đạo lý!

Bình Luận (0)
Comment