Vạn Thiên Thánh dứt khoát, khẽ quát một tiếng, khí tức bùng nổ tại phạm vi nhỏ, bóp cho viên long châu không ngừng rạn nứt, thế nhưng vật gánh chịu vốn rất kiên cố, dù là Vạn Thiên Thánh thì giờ phút này cũng không thể không toàn lực ứng phó.
Sau một khắc, khí tức mạnh hơn ba phần!
Phải biết, vật gánh chịu còn không bị hư hỏng sau khi vô địch bị đánh bạo, nên có thể thấy mức độ kiên cố của nó ở tầm cỡ nào.
Một lát sau, ầm ầm vang dội, một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn bùng nổ, Vạn Thiên Thánh không ngừng điều khiển những lực lượng kia dung nhập vào trong không gian, một không gian thật lớn thành hình trong bàn tay ông.
Sau một khắc, một cái Nhật Nguyệt Huyền Hoàng đầm xuất hiện, ông đặt vào đó số lượng Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch còn lại của Tô Vũ, tụ hợp thành dòng nước, nhét vào trong đầm.
Lại một lát sau, hàng loạt Thiên Nguyên khí bị nhét vào, còn có một số trân bảo, đồ vật thượng cổ khác.
Bao gồm hàng loạt thư tịch, có vài thứ là do Tô Vũ vừa mới làm ra.
Đợi đến cuối cùng, khối ngọc bội cũng bị ông bỏ vào.
Vạn Thiên Thánh không ngừng dùng thời không trường hà cọ rửa toàn bộ không gian, dần dần, đồ đạc vừa rồi còn mới tinh đã nhanh chóng biến cũ kỹ, phảng phất như đã trải qua vô số tuế nguyệt.
"Ngươi tiến vào xem hiệu quả đi!"
Tô Vũ bước vào, tiến nhập một không gian hoàn toàn mới.
Tang thương, xưa cũ!
Một tòa đình viện to lớn xuất hiện trước mắt hắn.
Nơi này rất rộng, nồng đậm Thiên Nguyên khí.
Tô Vũ nghĩ tới một chuyện, hắn nhận xét: "Còn thiếu chút đồ vật! Di tích bình thường đều có người từng ở phải không? Ta nghĩ có thể thêm đài luận võ hoặc là có thể lưu lại một chút dấu vết đã dùng qua, những thứ này trông cũ kỹ thì cũ kỹ thật, nhưng vẫn thiếu cảm giác từng bị người dùng rồi."
Chu toàn!
Vạn Thiên Thánh gật đầu, sau đó ông liền nhanh chóng an bài.
Tô Vũ tiếp tục đi dạo trong thành thị nho nhỏ, phảng phất như hắn đã thật sự về tới thời đại thượng cổ, có chút cảm giác thương hải tang điền.
"Phủ trưởng, không có thi thể cũng được chứ?"
"Không cần, bởi vì di tích cổ cơ hồ đều không có thi thể, có thể là đều bốc hơi rồi."
"Bị người ta làm vỡ nát toàn bộ trong nháy mắt sao?"
"Có khả năng này."
Tô Vũ gật đầu, tiếp tục bước đi, một lát sau hắn lại nói: "Ta chưa từng đi qua di tích cổ, không thể xác định thật giả. . ."
"Hả?"
Vạn Thiên Thánh sững sờ nhìn về phía hắn, "Ngươi chưa từng đi qua?"
Tô Vũ hỏi ngược lại: "Chưa từng thì thế nào?"
". . ."
Vạn Thiên Thánh ngốc trệ không nói gì, không có khả năng, ngươi không có khả năng chưa từng tới di tích!
Mẹ nó, hiện tại ta thật sự rất muốn quay lại quá khứ của ngươi!
Làm sao ngươi có thể chưa từng đi qua di tích?
"Vậy những công pháp của ngươi. . ."
"Ta là thiên tài, ta tự suy luận, đáng tiếc không ai tin, ta không thể làm gì khác hơn là nói ta có di tích."
Tô Vũ buồn bực nói: "Không đúng, ta còn không hề nói, là do mọi người tự suy diễn, bọn họ nói nhiều mà ta không phản bác, riết rồi trở thành thật."
Lúc này Vạn Thiên Thánh chỉ có một ý niệm trong đầu.
Ta không tin!
Không có khả năng!
Ngươi đùa ta chắc? Tự học thành tài, ngươi có thể khai khiếu 360 cái?
Tự học thành tài, ngươi đúc thân mấy chục lần còn chưa đúc xong?
Ngươi lừa dối ai chứ?
Vạn Thiên Thánh cau mày nói: "Không thích hợp, nếu ngươi thật sự không có di tích, vậy thì ở Nam Nguyên thật sự là có khả năng tồn tại di tích, ta vẫn cho là bị ngươi cầm đi rồi, ngươi không nguyện ý công khai thì cũng chẳng sao, nhưng ngươi lại nói không phải, vậy thì Nam Nguyên. . . khả năng là thật sự tồn tại di tích!"
Đúng vậy, ông tưởng là di tích đã bị Tô Vũ cầm đi.
Cho nên ông mới không quá để ý việc này, Tô Vũ giữ kín cũng tốt, bao gồm cả Liễu Văn Ngạn, Hạ Long Võ kỳ thật đều nghĩ rằng đã bị Tô Vũ cầm đi. Thật lâu trước đó Liễu Văn Ngạn đã nói có khả năng Nam Nguyên có một tòa di tích bị Tô Vũ mở ra.
Khi Tô Vũ còn bé, ông đã nhận ra Tô Vũ có điểm dị thường.
Nhưng ngày hôm nay, Tô Vũ lại nói cho Vạn Thiên Thánh biết rằng hắn chưa từng thấy di tích.
Lúc bấy giờ, ánh mắt Vạn Thiên Thánh khẽ biến, nhìn về phía Tô Vũ, chẳng lẽ tiểu tử này đã tiến vào nhưng chính hắn không biết?
Cổ quái!
. . .
Vạn Thiên Thánh vẫn thấy không tin.
Nhưng mà nói thật, bây giờ Tô Vũ chẳng hề để tâm những bảo vật này, toàn bộ đều ném ra thì hắn cần phải giấu diếm sao?
Nói như vậy, có khả năng Tô Vũ thật sự chưa từng tới di tích.
Ông bất đắc dĩ, lắc đầu.
Tùy ý đi!
Không có thì không có, có thì càng tốt thôi.
Ông tiếp tục hoàn thiện không gian di tích giả, nhìn đi… chính ông cũng muốn cướp.
Aiiiz!
Có tiền thích ghê!
Hai kiện chí bảo gánh chịu, không, ba kiện!
Chư thiên vạn tộc vì kiện gánh chịu mà không ít lần phát sinh thảm án Nhật Nguyệt cửu trọng chém giết lẫn nhau, lần này thì hay rồi, di tích này ngoại trừ không thể che lấp chứng đạo chi quang thì chẳng khác nào di tích thật.
Còn về chứng đạo chi quang, ngươi không chứng đạo thì làm sao ngươi biết không thể che lấp, có lẽ có đại trận mà ngươi không biết, chưa thể phát hiện thì sao?
Vạn Thiên Thánh cẩn thận rèn luyện.
Mà Tô Vũ hiện tại vẫn còn đang trao đổi thông qua mặt nạ, hắn trực tiếp táo bạo mắng: "Bạch Nhất chấp pháp khách khí với bầy chó kia làm cái gì? Nói cho chúng mau mau trực tiếp giao ra hệ thống tình báo, tất cả danh sách nhân viên! Không phải là chúng ta muốn tình báo, rồi thông qua bọn họ trung chuyển mà là trực tiếp chưởng khống!"
"Bọn họ không đáp ứng. . ."
"Không đáp ứng thì thôi, Vạn Tộc giáo tính là cái gì chứ? Bạch Nhất chấp pháp, ta cảm thấy Liệp Thiên các phải lập uy ở Nhân tộc mới được! Mà Vạn Tộc giáo, nói thật, nghiệp vụ của họ với chúng ta có chút xung đột, không thức thời thì diệt sạch chúng! Chúng cũng cung cấp tình báo, ám sát các loại! Đây chính là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, vô phương hợp nhất thì phải xử lý."
Nếu không thể thu mua thì phải đánh ngã!
Thế lực lớn vượt vạn giới thì phải làm như vậy, cái này gọi lũng đoạn.
Nhìn Hạ Hầu gia đi liền biết, lũng đoạn nghiệp vụ của Đại Hạ phủ, mở Hạ thị thương hội, một năm kiếm được không ít.
"Bọn chúng che giấu hành tung, vả lại còn có không ít cường giả, rất khó diệt sát. . ."
"Giết một chút lập uy là đủ rồi! Không nhất định phải giết chết toàn bộ, giết một chút xong, còn lại thì có khả năng tiếp tục hợp tác, không hợp tác thì lại giết!"
Tô Vũ không kiên nhẫn được nữa, Bạch Nhất đúng là đồ ngu.
Hắn không muốn nói chuyện với tên này nữa.
Chuyện này còn cần ta dạy à?
Tuy ta cũng không giỏi giang gì, nhưng nhìn nhiều cũng hiểu được mà. Thời gian ở Đại Hạ phủ, Tô Vũ đã học xong mấy việc như cò kè mặc cả, hãm hại lừa gạt, không biết xấu hổ này.
Chọc nổi thì phải thật mạnh tay, không chọc nổi thì tuyệt đối đừng chọc.
Tổng kết lại, hiếp yếu sợ mạnh.
Những đạo lý này Bạch Nhất thế mà không hiểu, uổng công y có thực lực mạnh như vậy.
Bạch Nhất bị Tô Vũ nói mà bó tay, không thể làm gì khác hơn đành bảo: "Huyền Cửu, như vậy đi, ta đưa ngươi gia nhập tần số truyền tin của Bát trưởng lão, có tình huống gì thì ngươi có thể trực tiếp liên hệ với Bát trưởng lão!"
Thăng cấp!
Đương nhiên, còn chưa chính thức trở thành trưởng lão, thế nhưng địa vị của hắn đã thăng cấp.
Trước đó, Tô Vũ phải thông qua Bạch Nhất mới có thể liên hệ với Chấp pháp trưởng lão, hiện tại hắn có khả năng trực tiếp trao đổi cùng đối phương.
Chấp pháp trưởng lão cũng là đại nhân vật!
Đại nhân vật đỉnh cấp!
Chuẩn vô địch tương đương với mấy vị Phủ chủ, mà bây giờ Tô Vũ ở Liệp Thiên các rất nhanh đã khuếch tán đến trình độ này.
Ở trên nữa liền là những bộ trưởng kia.
Tô Vũ có hơi khẩn trương, có điều hắn tự trấn an mình, thế này thì có tính là gì, làm như chưa từng thấy qua việc đời ấy, đại nhân vật mà ta gặp còn ít à?
Vô địch hắn cũng đã gặp một nắm lớn!
Chuẩn vô địch. . . lão đầu đang ở cạnh ta là người có thể giết vô địch hoặc chuẩn vô địch, ngươi có sợ hay không?
Lão đầu này ta còn không sợ, ta lại sợ một vị Chấp pháp trưởng lão ở xa xôi như ngươi à?
Vạn Thiên Thánh đang dựng di tích khẽ liếc qua Tô Vũ, ông luôn cảm thấy tiểu tử này vừa mới chửi mình, được rồi, không để ý tới hắn, tiểu tử này có khả năng đã nhớ ra rồi, lúc nãy ta chưa đóng dấu lên giấy ghi nợ kia.
Khi Tô Vũ đòi đóng mộc thì ông đã chạy đi phá toái vật gánh chịu.
Khoản nợ kếch xù ấy cứ lưu lại cho Đại Hạ phủ đi.
Vạn Thiên Thánh ông một nghèo hai trắng, ngoại trừ chút tiền nhỏ phòng thân thì cái gì cũng không có, ông trả không nổi, có bán ông đi cũng trả không nổi.
. . .
Tô Vũ dĩ nhiên không nhớ rõ vụ đóng mộc, lúc bấy giờ hắn đang quan tâm tới chuyện tần số của mình vừa gia nhập vào một kênh trò chuyện mới.
"Thuộc hạ Huyền Cửu, Huyền Bộ bạch diện bái kiến Chấp pháp trưởng lão!"