"Trước tiên đem đa thần văn chiến kỹ bia hòa tan vào. . ."
Tô Vũ không vội vã đặt tên, hắn nói: "Phủ trưởng, bia chiến kỹ vốn là thượng cổ truyền thừa xuống, ta nghĩ biện pháp đem một vài thần văn chiến kỹ trực tiếp dẫn dắt khuếch tán ra ngoài để ngụy trang một chút, biến thành một loại chí bảo thượng cổ của đa thần văn hệ. . ."
"Không cần ngụy trang!"
Vạn Thiên Thánh nhìn hắn lấy ra bia thần văn chiến kỹ, nói khẽ: "Đây chính là thượng cổ chí bảo, hình dáng có khả năng biến hóa theo ý. Thứ này. . . thôi được rồi, aiiiz, sau này nếu có thể cầm về thì nhớ bảo tồn cho thật tốt! Đây mới là căn nguyên của đa thần văn hệ, có nó đa thần văn sẽ vĩnh viễn bất diệt!"
Ông lại lắc đầu, nói: "Kỳ thật vạn tộc vẫn luôn muốn hủy diệt tấm bia đá ấy, bất quá trước đó chúng không dám giết vào Đại Hạ phủ, về sau truy sát ngươi kỳ thật cũng có liên quan tới tấm bia này, không có nó liền không có đa thần văn hệ!"
Tô Vũ gật đầu, hắn hiểu rõ, trong đây truyền thừa vô số thần văn chiến kỹ!
Thứ này lại phối hợp với thần văn chia tách pháp, nói thật người người đều có thể tu luyện theo đa thần văn.
Bia bất diệt, đa thần văn sẽ bất diệt!
Kỳ thật Vạn Thiên Thánh không muốn Tô Vũ bỏ tấm bia ấy vào, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, được rồi, người chết như đèn tắt, thật sự chết rồi rồi thì đa thần văn cũng chẳng thể truyền thừa nữa. . .
Ông nhanh chóng đem tấm bia đặt vào trong hư không di tích.
Suy nghĩ một lát, ông bỗng nhiên đấm một quyền về phía tấm bia đá.
Bia đá chấn động!
Một lát sau, thời không trường hà cọ rửa tấm bia, lại qua một hồi, trên tấm bia bỗng nhiên tỏa ra hào quang lấp lánh, lộ ra mấy chữ lớn giống với nét chữ ở cổng cổ thành.
"Văn Mộ!"
Vạn Thiên Thánh nhìn hai chữ trước mặt, không suy nghĩ gì nhiều, mà Tô Vũ thì khiếp sợ.
Bia đá biến đổi rồi.
Không còn là màu đen trước đó mà đã chuyển thành bạch ngọc sắc, phía trên còn điêu khắc một ít hoa văn cùng với hai chữ thật to.
Văn Mộ!
Tô Vũ ngoài ý muốn, nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh bình tĩnh giải đáp: "Thứ này vốn gọi là văn mộ, có lẽ là Văn Minh sư chi mộ, đây là thứ năm xưa Hạ Thần phủ trưởng phát hiện, sau này ông ấy cảm thấy danh tự không may mắn cho nên mới ẩn giấu đi, ngoại trừ một số người thì không có ai biết rõ nó gọi là gì. Đều xưng là bia thần văn chiến kỹ!"
"Kỳ thật, đây là một khối mộ bia, có lẽ là vì tế điện những Văn Minh sư lưu lại truyền thừa."
Vạn Thiên Thánh thở dài, "Văn mộ bia. . . Thứ này còn trân quý hơn nhiều vật gánh chịu, kỳ thật ta cũng không nghĩ tới Trần Vĩnh sẽ đem nó giao cho ngươi."
Tô Vũ nhìn ngọc bia, nửa ngày sau mới chần chờ hỏi: "Thứ này mà mất đi. . . Sư bá sẽ bị ta làm cho tức chết phải không?"
"Không có việc gì, mất thì mất thôi, có lẽ chúng ta chết rồi, Văn Minh sư vẫn còn có thể truyền thừa tiếp mà!"
Vạn Thiên Thánh cười nhẹ, "Văn mộ bia tại đây, di tích này. . . liền gọi là Văn Minh phủ đệ đi!"
Tô Vũ gật đầu, "Vậy liền gọi Văn Minh phủ đệ đi! Phủ đệ của Văn Minh sư, nơi mai táng và truyền thừa văn minh."
Có khối mộ bia này trấn thủ thì nơi đây cũng đủ danh xứng với thực.
"Phủ trưởng, Nhất Đại phủ trưởng tìm ra nó từ trong di tích sao?"
"Ừ."
Vạn Thiên Thánh đáp: "Cũng là một tòa di tích vô địch, thế nhưng ngoại trừ thứ này thì không có bất kỳ cái gì khác! Cho nên Hạ Thần không thể chứng đạo, bất quá di tích kia đích thật là có tiêu chuẩn cùng quy cách vô địch. Tô Vũ, sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi nhất định phải tìm tấm bia này về, có lẽ tương lai khi ngươi gánh chịu tam thế thân có thể cần dùng đến!"
"Hả?"
"Ngươi rất mạnh, ngươi đến Nhật Nguyệt cửu trọng có lẽ sẽ càng mạnh mẽ đáng sợ, khi đó tam thế thân của ngươi cũng mạnh, không phải bất kỳ vật gì đều có thể gánh chịu, nhưng lấy văn mộ để gánh chịu tam thế thân của ngươi thì hẳn là có thể. Văn mộ bia rất cường đại, ngay cả ta cũng chưa chắc có thể phá hư. Nó chảy xuôi trong thời không trường hà rất nhiều năm mà vẫn không có chuyện gì! Kỳ thật ngươi có thể tìm cơ hội thăm dò một thoáng, hỏi thông tin từ Liệp Thiên các xem họ có biết văn mộ bia hay không, chúng ta không dám hỏi cũng không thể hỏi, ta không có cơ hội đi thăm dò lai lịch của nó nhưng ngươi thì có thể thử một chút!"
Tô Vũ nghiêm mặt gật đầu, "Ta biết rồi!"
Thứ này là vật trọng yếu, hết sức trân quý.
Dựa theo lời Vạn Thiên Thánh nói thì có thể lấy nó ra gánh chịu tam thế thân.
Tô Vũ thầm nhủ, văn mộ làm được, vậy thì sách họa cũng có thể chứ?
Nếu đều có thể thì dùng cả hai làm vật gánh chịu tam thế thân có phải sẽ rất lợi hại hay không?
. . .
Vạn Thiên Thánh cẩn thận điêu khắc hai chữ to bên ngoài cổng di tích —— Văn Minh!
Chiếu rọi lấp lánh!
Rất nhanh nó lại bị thời không trường hà cọ rửa, trở nên tràn đầy ý vị cổ xưa.
Tô Vũ nhìn hai chữ Văn Minh ấy, ánh mắt có chút mê man, hắn nhìn ra ngoài một hồi, trong đầu hắn bỗng có một viên thần văn dần dần thành hình.
Văn!
“Văn” trong văn minh!
“Văn” trong văn mộ!
Thế mà không phải thần văn Nhân tộc, mà là loại chữ giống phía trên tòa thành cổ, hoặc nên nói là văn tự cổ đại.
Không nghĩ tới sách họa lại để yên cho hắn phác họa thành công.
Tô Vũ há hốc miệng, vì sao vậy?
Mà một bên, Vạn Thiên Thánh cũng muốn há to mồm chửi má nó!
Lão tử tùy tiện viết hai chữ, ngươi còn tùy tiện hơn, liền vẽ ra thần văn?
Tình huống gì thế này?
Mà Tô Vũ thì nháy mắt mấy cái, đây là thần văn thứ 27 mà hắn đã phác họa, nếu trước đó không bạo mất một viên thì bây giờ hắn đã có 28 miếng.
"Văn?"
Tô Vũ nghi hoặc, có tác dụng hay đặc tính gì?
Đây chính là chữ do Vạn Thiên Thánh viết, không hiểu sao Tô Vũ lại có cảm giác chữ do Vạn Thiên Thánh viết còn có ý vị hơn so với mấy bản ý chí chi văn mà vô địch viết. Có lẽ vô địch chẳng qua là tùy ý hạ bút, mà Vạn Thiên Thánh thì lại là vì ngụy trang nên viết rất cẩn thận, rất chân thành.
Thần văn vừa thành liền lên tới nhị giai đỉnh phong, Tô Vũ có cảm giác rất nhanh nó sẽ tiến vào tam giai.