Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1700 - Chương 1700: Đặc Tính Lợi Hại Của Thần Văn Mới

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1700: Đặc Tính Lợi Hại Của Thần Văn Mới
 

"Văn. . ."

Đây cũng là thần văn đầu tiên không thuộc Nhân tộc, Tô Vũ nhịn không được hỏi: "Phủ trưởng, đây là chữ viết gì?"

"Ý chí chi văn."

"Ta biết là ý chí chi văn, ta muốn hỏi chủng tộc gì ấy."

Vạn Thiên Thánh giải thích cho hắn hiểu: "Cái này chính là ý chí chi văn, chữ viết của Văn Minh sư! Chữ viết của Nhân tộc cũng được, Thần tộc cũng thế mà Ma tộc cũng không khác gì, những chữ viết đó cũng là vì để cho mọi người nhận biết, trao đổi, học tập, không phải người nào cũng là Văn Minh sư. Mà loại chữ viết này thì chính là chữ thông dụng của cường giả thời thượng cổ, ý chí chi văn! Có ý chí lực liền nhận biết, đây mới thật sự là ý chí chi văn. Ý chí chi văn mà bây giờ mọi người nói tới phân chủng tộc, phân loại đủ thứ, thế nhưng đều là loại ý chí chi văn này kéo dài, rõ chưa?"

Tô Vũ hiểu rõ, hắn lại có thêm kiến thức!

"Vậy chẳng lẽ cường giả thời thượng cổ đều phác họa loại chữ viết này sao? Nếu là như vậy, tại sao chữ của Nhân tộc lại gạt bỏ các loại văn tự khác?"

Vạn Thiên Thánh giải đáp: "Hiện tại chữ viết các tộc đều là một loại ý chí chi văn kéo dài, càng thích hợp với bản tộc hơn. Nói trực tiếp hơn chút thì loại thượng cổ ý chí chi văn này vốn là văn tự cổ đại thông dụng, không phải ngươi học được hô hấp pháp sao? Ngươi có thể làm thành hô hấp pháp thì nó sẽ là cái loại không hạn chế chủng tộc!"

Tô Vũ bừng tỉnh đại ngộ!

Đã hiểu!

Chữ viết Nhân tộc cũng tốt mà chữ viết các tộc khác cũng vậy, chúng đều có hạn chế của chủng tộc mình, tỉ như Tô Vũ, hắn biết chữ viết Nhân tộc, hắn cảm thấy rất mạnh nhưng những ai không phải Nhân tộc thì sẽ không nghĩ thế.

Nói trắng ra đây là thẻ vạn năng!

Ngươi cần nó là chữ viết của chủng tộc gì thì nó liền là chữ của chủng tộc đó.

Rất nhanh Tô Vũ đã thí nghiệm đặc tính một thoáng, hắn khẽ nhíu mày.

Chữ viết hung hãn như vậy lại không có chỗ đặc thù gì.

Hắn trực tiếp cụ hiện chữ “Văn” mới phác họa ra, nghi ngờ nói: "Phủ trưởng, làm sao lại không có đặc tính gì hết, ta cảm thấy nó là phế vật."

Vạn Thiên Thánh nhìn thoáng qua chữ “Văn”, thở dài đáp: "Có đặc tính của ta mà, tên ngốc này. . ."

"Ngài ư?"

Tô Vũ giật mình, đúng rồi, thứ này có quan hệ lớn với chủ nhân, bất quá Vạn phủ trưởng am hiểu thứ gì?

Sao ta không phát hiện nhỉ?

Am hiểu mở ra thời không trường hà, động một chút lại mở, cái này có tính không?

Cảm giác không thực dụng bằng lão rùa Đại Chu vương!

Chữ “Tĩnh” của Đại Chu vương thật sự rất hữu dụng, Tô Vũ yêu thích không buông tay, hiện tại nó đã lên tới cấp bốn, có lẽ sẽ trở thành thần văn Nhật Nguyệt đầu tiên của hắn, dĩ nhiên bây giờ nói chuyện này thì còn hơi sớm.

Vạn Thiên Thánh lại nhìn một hồi, cười nhạt: "Đúng, có chút đặc tính của ta ở bên trong, không phải ngươi có một viên thần văn văn minh chi hỏa sao? Ngươi thử cưỡng ép dung hợp hai thần văn này thử xem, rồi sau đó lại mở ra!"

Tô Vũ sửng sốt, cưỡng ép dung hợp?

Kỳ thật trước kia hắn đã từng làm qua việc này, sau này thì hắn rất hạn chế, bởi vì cưỡng ép dung hợp sẽ dễ dẫn đến thần văn sụp đổ.

Hắn nghe theo lời Vạn Thiên Thánh, đem miếng thần văn chữ “Văn” ấy dung hợp vào trong chữ “Hỏa”.

Đột nhiên, ánh lửa đại thịnh!

Đầu óc Tô Vũ lúc bấy giờ hết sức thư thái, cảm thấy trên thế giới không có chuyện gì có khả năng làm khó được hắn, không gì mà hắn lại không làm được, không gì không biết!

Từng suy nghĩ bay lên, trong nháy mắt lại tan biến, trong nháy mắt lại dâng lên.

Ý chí lực đang cảm ngộ, tăng lên, từng viên thần văn bị tịnh hóa.

Chữ “Phong” trước đó lĩnh ngộ không lâu giờ phút này bỗng nhiên tấn cấp, dường như Tô Vũ vừa lĩnh ngộ được chân lý phong ấn.

Sau một khắc, Tô Vũ thoát khỏi loại trạng thái bay bổng này.

Vẫn còn rất mờ mịt!

Hắn nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, viên thần văn chữ “Văn” rốt cuộc có tác dụng gì?

Mở rộng sao?

Vạn Thiên Thánh chậm rãi nói: "Văn minh chi văn có liên quan tới trí tuệ!"

Tô Vũ chớp mắt, "Phủ trưởng, tăng trí tuệ lên à?"

"Không phải."

Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Không có đồ vật gì có thể tăng trí tuệ lên, chỉ có không ngừng học tập, không ngừng tìm hiểu thì mới có thể tăng cường trí tuệ!"

Vậy ngài nói gì thế, nói nhảm sao?

Vạn Thiên Thánh bình tĩnh giải thích: "Tăng lên cường độ thần văn, chính là hiệu quả mở rộng mà ngươi tưởng tượng, bởi vì trí tuệ con người sẽ khiến cho chúng ta dưới tình huống thực lực ngang nhau phát huy ra thực lực càng mạnh hơn!"

Tô Vũ không nói gì!

Không ngờ là tăng lên trí tuệ kiểu như thế?

"Chính là. . . khuếch đại uy lực thần văn?"

"Đúng!"

Đã hiểu!

Lòng Tô Vũ hơi động, sau một khắc, một viên thần văn. . . Không, hai thần văn dung hợp, trong nháy mắt lại tan biến.

Mà lúc này, Vạn Thiên Thánh giương tay vồ một cái, đem hai thần văn vô hình tóm vào trong tay, cười nói: "Ngươi muốn thăm dò ta thì vẫn còn thiếu một chút, bất quá. . . cũng đã rất bí mật rồi!"

Một là “m”, một là “Văn”.

Tiểu đệ chữ “m” dung hợp cùng chữ “Văn”, có vẻ như chữ “Văn” này có thể dung hợp cùng bất luận thần văn gì, rất đơn giản, dung hợp xong thì Tô Vũ có cảm giác thần văn chữ “m” trông lại càng âm hiểm hơn.

Tô Vũ không để ý, thu hồi thần văn, suy nghĩ một chút lại lôi chữ “Văn” ra, dung nhập vào tiểu tử hung hăng chữ “Lôi”.

Ầm ầm!

Lôi đình xoẹt ngang, uy lực đại tăng.

Chữ “Lôi” của Tô Vũ là tứ giai thần văn, ý chí lực và biển ý chí của hắn kỳ thật đều đạt đến tiêu chuẩn Sơn Hải, trước đó, hắn đơn độc bùng nổ một viên thần văn tứ giai cũng đã có thực lực Sơn Hải sơ kỳ.

Giờ phút này, lực lượng sấm sét tăng trưởng không ít.

Lôi đình bạo phát, cảm giác cường độ tăng lên chừng 20%, lực phá hoại đã sắp sửa có thể so với Sơn Hải trung kỳ.

Mà thần văn chữ "Văn" mới chỉ là nhị giai đỉnh phong mà thôi.

Tô Vũ choáng váng!

Đột nhiên hắn nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, nois nó có đặc tính tương tự lão Vạn là có ý gì?

Chẳng lẽ Vạn Thiên Thánh. . . cũng có thể làm như thế?

Có loại tính chất đặc thù này thì có thể tăng cường thực lực của chính mình?

Cho nên, tam thế thân của ông năm xưa mới có thể cùng vô địch đối chiến, thậm chí là có thể giết vô địch?

Là như thế phải không?

Vạn Thiên Thánh nheo mắt nhìn hắn, "Nhìn cái gì vậy? Ta cũng không nghĩ tới ta tùy ý viết hai chữ mà ngươi cũng có thể lĩnh ngộ. Rất kỳ quái, mấy năm nay ta viết qua không ít ý chí chi văn, thế nhưng cơ hồ không ai có thể lĩnh ngộ."

Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt, "Phủ trưởng, ngài có thể đem uy lực thần văn phóng to nhất giai sao?"

Nhất giai này nói không chừng có thể là nguyên một đại giai a.

Nhật Nguyệt thần văn có thể dùng như vô địch thần văn sao?

Nếu là như vậy thì cũng quá đáng sợ rồi đi!

Dù sao mình vừa phác họa nên thần văn còn quá yếu, một khi chữ "Văn" cũng đến tứ giai thì sao?

Nó sẽ làm tăng lên bao nhiêu uy lực?

Vạn Thiên Thánh lạnh nhạt nói: "Đợi ngươi đến mức độ này tự khắc ngươi sẽ biết! Dĩ nhiên, ngươi và ta có thần văn khác biệt, ngươi phác họa ra không có nghĩa là ta cũng phác họa, chỉ có thể nói, ngươi phác họa thần văn có đặc tính cơ sở của ta mà thôi."

Tô Vũ gật đầu, "Cái này thì ta hiểu, tỉ như Đại Chu vương, thần văn ngài ấy phác họa và ta phác họa đại khái không giống nhau, nhưng có chút năng lực tương đồng. Có lẽ ông ấy hết sức âm hiểm, đối với người nào cũng tạo cảm giác không có uy hiếp, thế nhưng loại người này lại là nguy hiểm nhất, tùy thời tùy lúc cũng có thể cho ngươi nhất kích. Phủ trưởng, ngài nói đúng không?"

"Phải!"

Vạn Thiên Thánh gật đầu, mỉm cười, "Nói không sai, Đại Chu vương là kẻ âm hiểm nhất."

Bình Luận (0)
Comment