Vạn Thiên Thánh gật đầu, mỉm cười, "Nói không sai, Đại Chu vương là kẻ âm hiểm nhất."
Ừm, không kém cạnh gì ngài đâu.
Tô Vũ yên lặng nói thầm, vạn tộc đều không rõ lắm về thực lực của hai người này.
Đại Chu vương. . . Đây là Văn minh sư đệ nhất Nhân cảnh, thế mà lại kín tiếng dọa người, cũng may nhờ cái danh treo ở đó, bằng không thì ai cũng không biết vị này mạnh bao nhiêu.
"Phủ trưởng, Đại Chu vương có thể là phản đồ không? Dù sao ông ấy hết sức âm hiểm, mà khi ông ấy xuất thủ lại không có cảm giác nguy hiểm gì, ngài và Ngũ đại mạnh như vậy, ta cảm thấy kẻ có thể đánh lén hai người hẳn là Đại Chu vương, ngài cảm thấy thế nào?"
Đây cũng là vấn đề Tô Vũ đang tự hỏi, có thể đánh lén Diệp Bá Thiên thì đại biểu khi xuất thủ vị kia che giấu rất tốt.
Mà năng lực của Đại Chu vương có lẽ chính là ở phương diện này.
Vạn Thiên Thánh cẩn thận đáp: "Khó mà nói, ai cũng có thể! Nói câu khó nghe một chút thì ngay cả Đại Hạ vương cũng có khả năng này."
"Hả?"
"Hả cái gì!"
Vạn Thiên Thánh cười nhạt, "Khi chưa biết là ai thì hết thảy đều có khả năng! Nếu Diệp Bá Thiên chứng đạo thành công, có lẽ sẽ xâm chiếm Đại Hạ phủ, chẳng lẽ Đại Hạ vương không kiêng kị sao? Vậy cũng chưa chắc! Huống chi, nếu nói kẻ hiểu rõ ta và Diệp Bá Thiên nhất, kỳ thật chính là Đại Hạ vương! Ông ấy muốn đánh lén cũng sẽ rất thuận tiện!"
"Không có khả năng!" Tô Vũ phản bác: "Làm sao Đại Hạ vương có thể làm những việc này, nếu là thật thì ông ấy sớm đã giết ngài!"
"Có lẽ thế!"
Vạn Thiên Thánh cười cười, "Ta chỉ là muốn ngươi biết, không nên tùy tiện tin tưởng người nào, còn nữa. . . Thứ ta cho ngươi xem chỉ là cái ta muốn ngươi xem, thứ ngươi thấy chưa chắc đã là chân thực. Ta cho ngươi thấy Diệp Bá Thiên bị đánh lén, mà kẻ đánh lén vì sao không thể là ta?"
". . ."
Tô Vũ sững sờ, nửa ngày sau mới thầm hỏi: "Đáng giá sao?"
Vạn Thiên Thánh đạm mạc đáp: "Hết thảy đều có khả năng! Ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, phàm là cường giả dung nhập tam thế thân đều có thể biến vị, ngươi sẽ không còn là ngươi, hoặc là nói, ngươi không còn là ngươi bây giờ! Ngươi có thể bị tương lai thân hoặc quá khứ thân chiếm cứ vị trí chủ đạo!"
"Nếu quá khứ của ngươi là kẻ nhu nhược, đưa lên làm chủ đạo, thì dù bây giờ ngươi đã rất mạnh mẽ, nhưng ngươi hoàn toàn có thể biến thành một tên nhu nhược! Ngược lại, nếu tương lai hung hăng càn quấy của ngươi lên làm chủ đạo, thì dù bây giờ ngươi là kẻ kín tiếng nhưng ngươi cũng sẽ biến thành kẻ càn rỡ không ai sánh nổi.”
"Tam thế thân không mang theo trí nhớ, thế nhưng sẽ mang theo tính cách tương lai hay quá khứ mà ngươi có thể sẽ có, nó sẽ vô tri vô giác cải biến ngươi, đây cũng là điều rất nhiều vô địch cần phải thận trọng. Khi ngươi không còn là ngươi của bây giờ thì ngươi hoàn toàn có thể làm ra những điều khiến ngươi hối hận, hoặc là hành vi không hợp với tính cách của ngươi bây giờ."
"Vị vô địch Nhân tộc phản bội kia cũng có thể là một vị vô địch mà ngươi nhận biết bây giờ, trong ấn tượng của ngươi đó là người hòa ái, là người có thể đầu rơi máu chảy vì Nhân tộc, nhưng hắn lại bị tính cách chủ đạo của tam thế thân biến đổi, có khả năng làm ra sự tình khiến ngươi không thể tin được!"
Tô Vũ ngưng trọng, cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng thở hắt ra, thoải mái đáp: "Ta hiểu rồi, phủ trưởng yên tâm!"
Ngươi hiểu rồi? Hiểu cái gì?
Vạn Thiên Thánh thật sự tò mò muốn hỏi!
Bởi vì đầu óc Tô Vũ vận hành rất kỳ lạ, hắn luôn hiểu rõ một vài hàm nghĩa đặc thù, nhưng mà có đôi khi đó lại không phải lời ông muốn nói, cũng không phải ý đồ của ông.
Chẳng hạn như lần trước.
Cho nên lần này ông muốn biết rốt cuộc Tô Vũ lại hiểu được cái gì rồi?
Mà Tô Vũ thật sự đã hiểu rõ!
Rất rõ ràng!
Vô luận quá khứ, tương lai hay là hiện tại, hắn đều phải nhất mực kiên định bảo trì tâm tính.
Phàm là kẻ chọc ta thì chỉ cần có khả năng, ta đều đánh chết, cứ như vậy, tùy tiện là tính cách nào lên làm chủ đạo thì cũng sẽ luôn là tính cách này, thủy chung như một, vạn cổ không thay đổi, quản tính cách nào chủ đạo chính mình làm gì.
Không phải đều là một kết quả sao?
Lão Vạn suy tính rất nhiều, không cần thiết, lòng ta vĩnh hằng, phàm là kẻ không chọc ta, ta sẽ không chọc hắn, kẻ chọc ta, ta đều đánh chết, xong xuôi mọi chuyện!
Bản tâm không thay đổi thì sẽ không phải lo bị ảnh hưởng!
Tô Vũ tự tán thưởng bản thân, quả nhiên ta đã hiểu rõ chân lý tu luyện.
Bảo trì bản tâm!
Bản tâm duy nhất!
Lúc này, ý chí lực của hắn quay cuồng, sau một khắc, ý chí lực bị hắn đè nén xuống Lăng Vân bát trọng sôi trào lên, trong chớp mắt, ầm ầm một tiếng, ý chí lực phát sinh một chút thuế biến, tiến nhập Lăng Vân cửu trọng!
Mà Tô Vũ rất nhanh lại dùng chùy gõ.
Quả nhiên, ta minh ngộ mới là chân lý, đều đã tấn cấp, thấy rõ bản tâm, phải nhanh nén lại một thoáng, gần đây sao ta luôn động một chút lại minh ngộ nhỉ?
Phiền toái!
Lại là phác họa thần văn, lại là tấn cấp.
. . .
Mà lúc này Vạn Thiên Thánh thật sự đã ngốc trệ.
Ngươi minh bạch cái gì vậy?
Cứ như vậy mà tấn cấp?
Tấn cấp đơn giản thế à?
Tấn cấp thì thôi đi, tiểu tử này lại đè nén như thể chẳng muốn sống, cứ tiếp tục nén thành dạng này, ngươi còn có thể tấn cấp Sơn Hải sao?
Ngươi muốn cả một đời dừng lại ở Lăng Vân à?
Còn nữa, tiểu tử này nói hắn thiên phú dị bẩm, trước đó Vạn Thiên Thánh cảm thấy hắn nói đùa, hiện tại. . . ông cũng mờ mịt luôn rồi.
Ta chỉ tùy tiện nói một câu, tiểu tử này nói hắn đã hiểu được, sau đó. . . hắn có vẻ thật sự hiểu rõ cái gì đấy, minh ngộ rồi đột ngột tấn cấp, mẹ nó, cũng quá mơ hồ rồi đi!
Chẳng lẽ Tô Vũ thật sự không có di tích gì cả mà chỉ toàn dựa vào thiên phú?
Cũng đúng, một hồi lĩnh ngộ thần văn, một hồi lĩnh ngộ chân lý tu luyện, trực tiếp tấn cấp, việc này ở thời đại thượng cổ cũng từng có truyền thuyết tương tự, loại người như hắn quả thật tồn tại, thế nhưng... Tô Vũ là cái quỷ gì a?
Vạn Thiên Thánh muốn phát điên!
Chưa bao giờ ông cảm thấy mình có thể lý giải rõ tâm tình Bạch Phong như lúc này.
Muộn phiền ghê người!
Thật muốn phát điên, thật muốn bổ đầu Tô Vũ ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì?
Vạn Thiên Thánh cảm giác đạo tâm của ông sắp vỡ nát, khó chịu nói: "Đi, tới Nam Nguyên thôi, đừng đè nén quá, nén nhiều như vậy thì ngươi còn tấn cấp Sơn Hải được nữa không?"
"Không quan trọng, không tấn cấp thì ta liền cường hóa khiếu huyệt, một mực cường hóa đến mức độ có thể đánh vô địch là xong!"
Tô Vũ cũng không quá để ý chuyện này, ta mới không sợ mấy thứ ấy.
Nói cũng đơn giản quá!
Vạn Thiên Thánh thầm chửi bậy, mẹ nó, ở cùng tiểu tử này thì kỳ tài ngút trời như ông cũng phải thấy áp lực, cái quỷ gì chứ.
Vạn Thiên Thánh ta là người mà cả Diệp Bá Thiên cũng phải sùng bái đó!