Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1702 - Chương 1702: Cửa Vào Di Tích

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1702: Cửa Vào Di Tích
 

Không muốn nhìn Tô Vũ đắc ý thêm nữa, Vạn Thiên Thánh tóm hắn lên, trong nháy mắt đã tan biến khỏi Tu Tâm các.

Đi Nam Nguyên!

Mà Tô Vũ cũng một lần nữa thể nghiệm cái gì gọi là đi nhờ miễn phí.

Thật nhanh!

Hành tẩu ở trong hư không, hết thảy phía dưới đều lóe lên một cái rồi biến mất, không ai thấy họ, cũng không ai phát hiện ra bọn họ.

Tô Vũ nghiêm trọng hoài nghi Vạn Thiên Thánh không hề một mực ở trong Tu Tâm các mà là thường xuyên ra ngoài, dù sao cũng không ai dám tự tiện xông vào Tu Tâm các, ông có rời đi thì cũng chẳng ai biết được.

Đột phá vận tốc âm thanh, thế nhưng không có chút thanh âm nào, Vạn Thiên Thánh dường như rất nhẹ nhàng.

Lần này xem như Tô Vũ đã cảm nhận được sự cường đại của ông, kỳ thật ở từng phương diện thân thể của Tô Vũ đều đạt đến tiêu chuẩn Nhật Nguyệt chứ không phải chỉ đơn thuần là lực bộc phát. Trừ phi hắn thôn phệ tinh huyết, còn bình thường lực bộc phát cũng đi đến một tiêu chuẩn.

Đúc thân thật ra là đồng bộ tăng lên từng phương diện.

Tốc độ của Tô Vũ cũng không tệ, thế nhưng dù hắn toàn lực ứng phó, không cân nhắc giữ lại chiến lực, thì muốn đi tới Nam Nguyên cũng phải mất vài giờ.

Đương nhiên, so với lúc trước thì đã mạnh hơn nhiều, lúc trước hắn từ Nam Nguyên tới Đại Hạ phủ, đi theo đội ngũ phải bỏ ra hai ngày mới đến, chủ yếu là trên đường còn có một số nguy hiểm.

Bây giờ, yêu thú ở vùng hoang dã đối với Tô Vũ đã không còn được coi là thứ nguy hiểm.

Khi hắn đi đường, người hay yêu vật đều chưa hẳn có thể phát hiện hắn tồn tại.

Mà tốc độ đi đường của Vạn Thiên Thánh lại càng kinh người hơn.

Cũng không thấy ông tốn nhiều sức lực, đại khái khoảng 10 phút, Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên ngừng bước.

Tô Vũ cũng ngừng bước theo, liếc nhìn xuống dưới, hắn nhịn không được nhe răng trợn mắt, đến Nam Nguyên rồi!

Má nó, quá nhanh!

Nhanh như vậy đã vượt qua dự đoán của Tô Vũ.

Xem ra lúc trước, mặc kệ là cuộc chiến ở Tinh Lạc sơn hay là nơi khác, kỳ thật Vạn Thiên Thánh đều có cơ hội trực tiếp tham dự vào hết thảy mọi chuyện phát sinh tại Nam Nguyên.

Thế nhưng ông không hề hé lộ, vẫn luôn tỏ ra bản thân chỉ là Sơn Hải đỉnh phong.

Thật biết nhẫn nại!

Vạn Thiên Thánh không quản Tô Vũ, ông nhìn xuống phía dưới một hồi, mở miệng nói: "32 vị Nhật Nguyệt cảnh!"

Tô Vũ líu lưỡi, đây cũng chưa phải là toàn bộ.

Bởi vì thiên tài vạn tộc và Hộ Đạo giả hầu hết đều chưa tới, cường giả Liệp Thiên các cũng không thấy mặt, Vạn Tộc giáo cũng chưa hiện thân. Cường giả vạn tộc âm thầm ẩn nấp hẳn cũng chưa nhiều, hiện tại chủ yếu đều là Nhật Nguyệt của Nhân tộc.

Vậy đến cuối cùng, chẳng phải là sẽ có trên trăm vị Nhật Nguyệt?

Nhiều năm qua, từng có tình huống hơn trăm Nhật Nguyệt tụ tập như vậy chưa?

Vạn Thiên Thánh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Không tệ, bất quá. . . vẫn chưa đủ! Ngươi lại lợi dụng di tích làm ra chút động tĩnh lớn hấp dẫn càng nhiều người tới đi."

"Phủ trưởng, quá nhiều người đến thì bên chỗ ngài. . ."

"Không sao cả!"

Giờ phút này, Vạn Thiên Thánh thấy rất bình tĩnh, không nhiều lời.

Rất nhanh, ông mang theo Tô Vũ đi như chốn không người, trong nháy mắt tiến nhập Tô gia.

Thủ vệ bên ngoài không hề phát giác.

Nhật Nguyệt trong nội thành cũng không ai phát giác bất kỳ điều gì khác thường.

Vạn Thiên Thánh tiện tay phủi một thoáng, không gian bị xé nứt, trong không gian xé rách mơ hồ xuất hiện một tòa di tích do Hạ gia ngụy tạo, kiến trúc cổ cũng không phải ít, có chút Thiên Nguyên khí nhưng trừ cái đó ra thì chẳng còn gì khác.

Vạn Thiên Thánh không nói nhiều, ông giương tay vồ một cái, sau một khắc, một viên thần văn bị ông lôi ra.

Hạ gia chế tạo là dùng thần văn để ngụy tạo di tích.

Vạn Thiên Thánh ném thần văn cho Tô Vũ, thản nhiên nói: "Đồ khá tốt, là thần văn Nhật Nguyệt cảnh, không phải Nhật Nguyệt bình thường mà là Nhật Nguyệt bát trọng, Hạ Long Võ giết một vị Thần tộc Nhật Nguyệt bát trọng mới lấy được đó."

Tô Vũ nhận thần văn vào tay, đây là một thần văn đã bị cải tạo thành bí cảnh.

Thứ này ở bên ngoài chính là chí bảo!

Bí cảnh cũng thể hiện ra nội tình.

Nguyên khí bí cảnh hay thức hải bí cảnh đều là nội tình của Đại Hạ phủ.

Lúc bấy giờ, cuối cùng Tô Vũ cũng lấy được bí cảnh đầu tiên thuộc về mình.

"Phủ trưởng, cái bí cảnh này có thể di chuyển không?"

"Có thể!"

Vạn Thiên Thánh đáp: "Không sao, đây không phải cắt chém không gian mà là Hạ gia tự mình bỏ thêm vào một ít gì đó để chế tạo ra bí cảnh, không liên quan gì tới không gian, di chuyển không khó! Kỳ thật chẳng có ích gì lắm, chỉ là không gian lớn một chút, ra ngoài dùng làm nhẫn trữ vật đi, thời khắc mấu chốt thì phá toái, bổ sung vào ý chí lực tiêu hao."

Ông nói hời hợt, trên thực tế bất luận thân văn gì có thể chế tạo thành bí cảnh đều có giá trị kinh người.

Trân quý hơn thần văn bình thường nhiều!

Huống chi, đó còn là thần văn Nhật Nguyệt bát trọng.

Đương nhiên, người nói chuyện với ông là Tô Vũ, Tô Vũ cũng bình tĩnh gật đầu, "Nhật Nguyệt bát trọng, nếu phá toái thì khẳng định sẽ có rất nhiều ý chí lực, có lẽ có thể giúp thần văn của ta tấn cấp."

Vạn Thiên Thánh thầm chửi bậy, ta chỉ giả bộ với ngươi một chút mà thôi, nó thật sự vô cùng trân quý đấy.

Mẹ nó! Ngươi thật sự muốn phá toái để tu luyện? Quá xa xỉ!

Lười để ý tới hắn, ông nhìn quanh căn phòng một lượt, đoạn hỏi: "Ngươi cảm thấy cửa vào di tích ở đâu thì phù hợp?"

"Trong bồn cầu nhà ta!"

". . ."

Vạn Thiên Thánh muốn chửi đậu đen rau muống, ác độc thú vị!

Tô Vũ cười đắc ý: "Lỗ hổng mở dưới mặt bồn cầu, từ bồn cầu đi vào liền có thể tiến vào di tích!"

Được lắm!

Vạn Thiên Thánh không thèm để ý, dù sao. . . ta cũng không đi vào.

Rất nhanh, ông bước vào phòng vệ sinh, tiến hành xé rách không gian.

Không gian có gợn sóng mỏng manh, bất quá đều bị ông cưỡng ép trấn áp.

Trong lòng bàn tay ông hiện ra một tiểu thế giới, di tích ngụy tạo trước đó nhanh chóng bị ông nhét vào trong không gian phá toái này.

Vạn Thiên Thánh xử lý một hồi, xoẹt một tiếng, phong tỏa hoàn toàn không gian.

"Ta chỉ mở ra một lỗ hổng nhỏ ngay dưới bồn cầu, gợn sóng mỏng manh, không phải chuẩn vô địch hoặc là vô địch thì sẽ rất khó phát giác."

Vạn Thiên Thánh giải thích một câu, chỉ cho Tô Vũ thấy vị trí.

Tô Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Phủ trưởng, lỗ hổng này có thể chậm rãi phóng to không?"

"Có thể."

Vậy thì tốt.

Tô Vũ lại cảm ứng một thoáng, chính xác là có một ít Thiên Nguyên khí mỏng manh đang thẩm thấu ra, hết sức mỏng manh, ra xa bồn cầu một chút liền tiêu tán, không tra xét rõ ràng, không cảm ứng tỉ mỉ thì dù là Tô Vũ cũng không phát hiện được.

Phải biết, hắn hết sức bén nhạy đối với Thiên Nguyên khí.

"Còn cần làm gì nữa không?"

Vạn Thiên Thánh nhìn về phía Tô Vũ, cười nhạt, "Không cần thì ta sẽ rời đi."

"Không cần, còn lại ta tự mình làm là được!"

Nói đến đây, như thể bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tô Vũ chần chờ hỏi: "Cái kia. . . Phủ trưởng, Hạ gia có biết việc chúng ta đổi di tích không?"

Hai người liếc nhìn nhau, nhất thời đều không nói chuyện.

Hạ gia. . . hình như không biết.

Tô Vũ âm thầm oán giận, nếu Hạ gia thấy được di tích mới, liệu có tưởng rằng là đồ thật hay không?

Dù Tô Vũ nói bọn họ làm giả không khả quan, nhưng Hạ gia đâu biết Tô Vũ còn có nhiều kiện chí bảo gánh chịu như vậy.

Chờ di tích này bại lộ, không chừng Hạ gia sẽ tưởng thật rồi gây ra rủi ro.

Vạn Thiên Thánh suy nghĩ một chút, cười bảo: "Không cần phải để ý, Hạ gia không biết có lẽ sẽ càng tốt hơn, không biết, nói không chừng có thể diễn chân thật hơn nữa!"

Tô Vũ im lặng, là ngài nói đấy nhé, ta vốn không hề định làm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment