Vạn Thiên Thánh không nói gì thêm, trong nháy mắt đã rời đi.
Mà Tô Vũ chờ ông đi rồi mới nghĩ tới một chuyện, thật cạn lời, sao ngài không mang theo ta ra khỏi thành?
Bỏ lại ta trong thành làm gì?
Nguy hiểm biết bao!
Hơn 30 vị Nhật Nguyệt đều ở trong thành đó!
Thôi vậy, không sao, ở lại trong thành cũng tốt.
Thần văn chữ "m" cùng chữ "Văn" dung hợp lại, Tô Vũ thu hồi khí tức, cộng thêm tác dụng của mặt nạ, lúc này thân phận Tô Vũ càng thêm khó điều tra, khí tức càng thêm khó phân biệt.
Thần văn chữ "Tĩnh" phát động xong thì không ai có thể cảm nhận được mối nguy.
Tô Vũ hóa thành một giọt nước sương mù, sau đó cấp tốc lủi ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, vẫn có Long Võ vệ phòng thủ như trước, tuy nhiên không ai phát hiện bất kỳ dị thường gì.
Tô Vũ không chút hoang mang, tiềm nhập lòng đất, bắt đầu dò xét từng tấc, từng tấc về thực lực và sự phân bố của toàn bộ cường giả ở Nam Nguyên, có ngọc cảm ứng ở đây nên chỉ cần là ở trong phạm vi ngàn mét, không người nào có thể ngăn cản hắn dò xét.
Dưới mặt đất kỳ thật cũng có cường giả.
Những người này có rất nhiều kẻ đang tìm kiếm di tích, có kẻ thì không khác Tô Vũ lắm, cũng làm nghề dò xét tình báo để kiếm sống, chỉ là họ không ẩn giấu tốt như Tô Vũ mà thôi.
Tô Vũ dò xét một hồi, rất nhanh đã có quyết định.
"Bạch Nhất chấp pháp, mang vài vị Nhật Nguyệt bạch diện đến bắc môn chờ ta, tiếp ứng ta rời đi!"
Tô Vũ phát ra một câu.
Bạch Nhất khẽ giật mình, rất mau đã đáp lại: "Ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, bất quá ra khỏi thành thì dễ bị người phát hiện, mà ta lại có việc muốn tuyên bố với đám gia hỏa trong toàn thành!"
"Cái gì vậy?"
"Không nên hỏi nhiều, tiếp ứng ta là được, ta sẽ lập tức rời đi!"
"Được!"
Bạch Nhất không hỏi thêm nữa, y hơi ngoài ý muốn, Huyền Cửu thật đúng là đã lặn vào trong thành, cũng không biết tên kia phát hiện cái gì.
Lá gan của đối phương quả thật rất lớn.
Qua nửa giờ, Bạch Nhất đưa tin báo y đã đến, đang chờ cách ngàn mét ở bên ngoài Bắc môn, không dám tới quá gần.
. . .
Nam Nguyên thành gần đây vẫn coi như an tĩnh.
Di tích chưa lộ diện, đến bây giờ đều không có tiến triển gì lớn, mọi người cũng không nóng nảy, chậm rãi tìm là được.
Mà vào lúc này.
Nam Nguyên, ở bên phía bắc môn.
Một tiếng nổ vang rền chấn động.
Trên tường thành Bắc môn, sau lưng một vị Nhật nguyệt Long Võ vệ đột nhiên toát ra một cái tay mạnh mẽ đấm ra một quyền, đánh bay vị thống lĩnh này, khiến hắn không chỉ thổ huyết mà còn ngã ào xuống đất.
Trong chớp nhoáng ấy, nội thành lập tức có mấy chục đạo khí tức xuất hiện.
Mà trên tường thành, Tô Vũ đeo mặt nạ trắng, mặc áo trắng, hết sức tiêu sái cũng hết sức càn rỡ.
Hắn nhìn từng bóng người đang lần lượt chạy về phía mình, mỉm cười hô lớn: "Liệp Thiên các Huyền Cửu bái kiến chư vị!"
Dứt lời, vô số đạo bạch quang bay về hướng tất cả mọi người.
"Liệp Thiên điểm bảng, xin vui lòng nhận cho!"
"Ta đã dò xét Nam Nguyên ba ngày, cũng đã có không ít phát hiện, chư vị có hứng thú thì có thể liên hệ ta, bảo đảm tin tức là thật, chư vị chỉ cần tốn hao chút đại giới liền có thể nhận được thu hoạch vô cùng hài lòng!"
"Huyền Cửu!"
Trong thành, mấy vị Long Võ vệ khác điên cuồng gầm thét.
Tô Vũ cười nhạt, đạp không mà đi, vừa đi vừa nói: "Chút trả giá nhỏ thôi, Long Võ vệ còn dám nhắm vào bản tọa thì lần sau không chỉ là trọng thương! Hạ gia giết đồng liêu của ta, nghi ngờ nhiệm vụ của ta, Huyền Cửu nhớ kỹ!"
Giờ phút này, vô số Liệp Thiên điểm bảng vọt tới phía hết thảy Nhật Nguyệt ở nội thành, bao gồm cả hậu duệ của vô địch không phải Nhật Nguyệt cũng thấy một tấm điểm bảng trôi nổi ở trước mặt mình.
Ngay cả vài vị cường giả ẩn giấu không tồi, cùng với vài vị núp ở dưới mặt đất, thậm chí bao gồm cả các vị Long Võ vệ đang ẩn giấu bên này, toàn bộ đều lấy được điểm bảng.
Giống như Huyền Cửu sớm đã dò xét rõ ràng toàn bộ Nam Nguyên, tinh chuẩn vô cùng, lần này hắn đã trực tiếp phát ra trên trăm phần điểm bảng.
Chấn nhiếp!
Đúng vậy, Huyền Cửu chỉ đả thương một vị cường giả Long Võ vệ, nhưng mà cường giả toàn thành đều bị hắn chấn nhiếp rồi.
Chẳng rõ hắn đã tới đây bao lâu mà có đủ thời gian tra xét xong hết thảy cường giả ở nội thành và chỗ có hành tung của hậu duệ vô địch, từ đó, hắn mới có thể làm đến bước này.
Không những thế, giờ phút này mấy địa phương không có khí tức bùng nổ đều nhận được điểm bảng, lập tức dẫn tới vô số người quan tâm.
Có người thầm mắng, có người thì chấn động.
Một lát sau, mấy chỗ không có khí tức hiển lộ bỗng xuất hiện vài vị cường giả, có rất nhiều Nhật Nguyệt cảnh và Sơn Hải cảnh, có kẻ thì ngụy trang thành người bình thường.
Nhưng mà giờ phút này họ đều rất bất đắc dĩ.
Bị phát hiện rồi.
Tên Huyền Cửu kia đã phát hiện bọn họ, thật đáng sợ, nhất là khi ngẫm lại thì rất có thể trong thời gian qua, Huyền Cửu đã tùy thời ở sát ngay bên cạnh họ mà họ không hề phát giác.
"Liệp Thiên các!"
"Huyền Cửu!"
Không ít người hiện lên hai cái tên này ở trong lòng, thế lực đáng sợ, Huyền Cửu đáng sợ.
Vài vị thống lĩnh Long Võ vệ vừa định đuổi theo ra ngoài thành truy sát Huyền Cửu, nháy mắt, bên cạnh Huyền Cửu đã có thêm ba vị Nhật Nguyệt, tính cả Huyền Cửu thì trọn vẹn 4 vị Nhật Nguyệt cảnh, trong đó còn có một vị cường giả Nhật Nguyệt lục trọng.
Kỳ thật đám người Bạch Nhất không thấy bất ngờ lắm!
Huyền Cửu biến mất mấy ngày thế mà đã thăm dò rõ ràng toàn bộ tình hình Nam Nguyên, khó trách hắn muốn họ tới đón, Huyền Cửu có bản lĩnh tự rời đi, có lẽ còn có thể rời đi vô thanh vô tức.
Nhưng hắn không định làm vậy.
Hắn dùng loại phương thức này, tức khắc đã khiến vẻ thần bí của Liệp Thiên các tăng lên rất nhiều, hắn trực tiếp phát điểm bảng cho tất cả mọi người, cho hết thảy thế lực!
Giờ phút này, Tô Vũ trôi nổi ở trên không trung, cười vang: "Long Võ vệ không nên ngu xuẩn tự đi tìm cái chết, đi đến Nhật Nguyệt nào có dễ dàng! Bao gồm cả vấn đề về di tích Nam Nguyên thì ta cũng đã có phát hiện, chư vị có thể tới giao dịch hỏi thăm, Liệp Thiên các lúc nào hoan nghênh!"
"Liệp Thiên các hòa khí sinh tài, ta và chư vị không thù, mối thù với Hạ gia thì sau khi giết Hạ Tân Y đã tiêu trừ ân oán, hà tất cứ giữ mãi không buông."
"Huyền Cửu! Ngươi nhất định phải chết!"
Một tiếng gầm thét truyền đến, vài vị Long Võ vệ giận dữ, đây là khiêu khích, là trắng trợn khiêu khích!
Dù không địch lại thì mấy người cũng muốn liều mạng xông lên giết hắn.
Sau một khắc, mấy người bọn họ vọt tới.
Tô Vũ bật cười, “Đi thôi, không cần dây dưa với đám gia hỏa này, dễ dẫn tới kẻ mạnh hơn!"
Đám Bạch Nhất nghe vậy liền dồn dập đi theo Tô Vũ, nhanh chóng rút lui.
Bạch Nhất quét ra một kiếm, kiếm mang cản trở con đường phía trước của vài vị Long Võ vệ, sau một khắc, một đám bạch diện đã tan biến tại chỗ.
Thần bí, mạnh mẽ!
Lúc này, ở nội thành Nam Nguyên, từng vị cường giả cầm tới Liệp Thiên điểm bảng đều chấn động trong lòng.
Huyền Cửu. . . Lợi hại thật!
Ẩn núp trong thành mấy ngày, bọn họ lại không một ai phát hiện, ngược lại còn bị hắn dò ra toàn bộ vị trí.
Có người nhìn về phía những người ẩn giấu mới bị lộ kia, cười lạnh, "Nguyên lai là các ngươi, trốn cũng kĩ lắm, bất quá. . . xem ra không thể tránh thoát cảnh bị Huyền Cửu dò xét!"
Mấy vị cường giả bị phát hiện cũng không nói gì.
Nếu đã bị phát hiện thì không cần thiết ẩn giấu tiếp.
Có người sốt ruột hỏi: "Chẳng lẽ Huyền Cửu đã phát hiện ra chuyện gì rồi?"
Đổi thành trước đó, mọi người còn nửa tin nửa ngờ, Huyền Cửu ngươi lại lợi hại hơn chúng ta ư?
Nhưng mà hiện tại, người ta đều sờ đến tận cửa nhà ngươi, mò ra cả chỗ các ngươi ẩn núp, các ngươi lại còn hoàn toàn không biết gì cả, độ thần bí của Liệp Thiên các trong nháy mắt đã tăng vọt.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Có người thu Liệp Thiên điểm bảng vào, có người thì do dự không cầm.
Mà các tướng lĩnh Long Võ vệ thì hết sức biệt khuất trở về, mang theo vị thống lĩnh Nhật Nguyệt thụ thương, bọn họ cũng không để ý tới người khác, việc đoạt lại Liệp Thiên điểm bảng là không thực tế, hiện tại chúng đã ở trong tay các vị Nhật Nguyệt, chẳng lẽ ngươi còn muốn mọi người vứt đi?
Ngay cả Long Võ vệ còn thu vào mấy phần điểm bảng kia kìa.
----
8/3 mà hông có hoa, mị tủi thân, mị khoxxxx, ngủ ây (◕︵◕) (╥﹏╥)