Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1704 - Chương 1704: Phát Hiện Của Huyền Cửu

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1704: Phát Hiện Của Huyền Cửu
 

Một ngày này, tên của Huyền Cửu lại một lần nữa truyền ra.

Thần bí, mạnh mẽ, hung hăng càn quấy!

Mà trong một thôn trấn nhỏ cách Nam Nguyên không xa, đám Tô Vũ hạ xuống, tiến nhập một gian đại viện.

Bạch Nhất cảm khái: "Ngươi to gan quá, nội thành rất nhiều Nhật Nguyệt mà ngươi cũng dám chui vào, còn dám khoa trương rời đi như vậy."

Tô Vũ cười nhạt, "Không sao, huống chi không làm thế thì sao có thể mở ra nghiệp vụ? Hiện tại thì hay rồi, những người kia trực tiếp thành lập liên hệ với chúng ta, rất nhanh thôi Liệp Thiên các sẽ biến thành hạch tâm giao dịch của bọn họ!"

"Vạn Tộc giáo chỉ là trò trẻ con, mà Liệp Thiên các ta là thế lực có vô địch trấn giữ, muốn huy hoàng đại khí, há có thể lại như trộm vặt móc túi, muốn giao dịch thì tự nhiên cũng phải quang minh chính đại!"

Mấy người Bạch Nhất gật gật đầu, lời này nghe thực dễ chịu.

Bạch Nhất vội hỏi: "Huyền Cửu, ngươi thật sự tra xét được tin tức di tích hả?"

Không chỉ y mà mấy vị bạch diện khác cũng dồn dập nhìn về phía Tô Vũ.

Tô Vũ không vội trả lời, mà là lấy ra Liệp Thiên đồ, không ít người đã bắt đầu hỏi ý.

Tô Vũ cười cười, mở miệng nói: "Kéo những người này vào cùng một kênh nói chuyện đi, nói cho bọn hắn rằng một người gia nhập phải giao một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt hoặc là bảo vật tương đương, ta sẽ nói cho bọn hắn biết cùng lúc, miễn cho có người biết sớm, tiết lộ ra ngoài trước chúng ta."

"Một giọt tinh huyết Nhật Nguyệt. . ."

Thứ này ở Chư Thiên chiến trường cũng không tính quá đắt, nhưng tại Nhân cảnh thì cái giá này lại hơi cao.

Tô Vũ xem thường, "Đều là đại gia tộc, không thiếu chút tiền ấy. Huống chi lần này vì dò xét di tích mà ta ở Nam Nguyên ẩn núp ba ngày, mức độ nguy hiểm cực đại. . ."

Bạch Nhất gật đầu, "Vậy bên chỗ Bát trưởng lão. . ."

"Ta sẽ nói với trưởng lão."

"Được, vậy chúng ta sẽ lập tức thông tri, đúng rồi, việc thu lệ phí thì phải đến Nam Nguyên thu à?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Việc này cũng cần dũng cảm cùng thực lực, nói cho mọi người, Liệp Thiên các có năng lực đi thu phí như thế. Ta sẽ nói với trưởng lão, loại thu phí quy mô lớn lần đầu tiên này phải để cho cường giả đi, để Hạ gia cũng sợ ném chuột vỡ bình, không dám tùy tiện hành động!"

Bạch Nhất không nói gì thêm, bây giờ Huyền Cửu đã không còn do y lãnh đạo, cứ nghe theo lời hắn phân phó là được.

. . .

Một lát sau, đám Bạch Nhất đã đem tin tức truyền ra ngoài.

Mà Tô Vũ cũng nhanh chóng liên lạc với Chấp pháp trưởng lão.

"Huyền Cửu, ngươi thật sự đã dò xét được tin tức về di tích à?"

"Đúng, thế nhưng ta không dám xâm nhập quá sâu, sợ gây ra động tĩnh lớn thì sẽ dẫn tới mọi người quan tâm, chỉ là thông qua thủ đoạn đặc thù nhìn trộm một thoáng."

"Ngươi tìm ra di tích rồi?"

Bát trưởng lão chấn động, ngươi tìm được thật ư?

"Tìm được!"

"Thật?"

Bát trưởng lão xúc động, "Ở đâu? Nam Nguyên thật sự có di tích? Thật hay là giả thế? Có phải do Hạ gia bố trí không?"

"Về việc thật hay giả. . . Đại khái là thật, chỉ có thể nói như vậy, trưởng lão, ngài giúp ta tra một chút đi, ta chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng ta thấy được mấy thứ then chốt. . ."

"Ngươi nói đi!"

Tô Vũ do dự một hồi, cuối cùng dè dặt bảo: "Bát trưởng lão, không phải ta không tín nhiệm ngài, thế nhưng ta lo lắng xảy ra sự cố, ngài xem có thể kéo thêm một vị trưởng lão hoặc là cường giả khác trong các tiến vào được không, bằng không ta sợ tin tức của ta lại không truyền đến tổng bộ!"

Bát trưởng lão im lặng, hồi lâu sau mới cất tiếng: "Lo lắng của ngươi cũng có lý, ngươi sợ ta biết rồi sẽ giết ngươi diệt khẩu, độc chiếm tin tức đúng không? Cảnh giác là việc nên làm, nhưng cũng không cần hoài nghi tất cả mọi người như vậy."

Ông tán thành chuyện Huyền Cửu cảnh giác, thế nhưng việc Huyền Cửu hoài nghi ông khiến ông rất khó chịu.

Tô Vũ kiên trì lặp lại: "Bát trưởng lão, tin tức này rất trọng yếu!"

"Được rồi, bên chỗ chấp pháp bộ có Tam trưởng lão đã âm thầm tiềm nhập Nhân cảnh, bảo Tam trưởng lão gia nhập thì thế nào? Không đến mức chấp pháp bộ đều là phản đồ chứ?"

"Không dám!"

Tô Vũ ngoài ý muốn, lại tới thêm một vị Chấp pháp trưởng lão sao, Liệp Thiên các thật đúng là bỏ hết cả tiền vốn.

Tổng cộng cũng chỉ có 9 vị Chấp pháp trưởng lão.

Không bao lâu sau, cả ba người đều tiến nhập một kênh trò chuyện mới, kênh của Tam trưởng lão truyền ra lời của ông: "Huyền Cửu, nói đi, ngươi phát hiện cái gì?"

"Thuộc hạ bái kiến Tam trưởng lão!"

"Không cần khách khí!"

Tô Vũ nói ra phát hiện của mình: "Ta cảm ứng thông qua tử khí, tại Nam Nguyên phát hiện một vệt Thiên Nguyên khí gợn sóng nhỏ bé rất khó nhận ra, nhờ vậy mà tìm được một vết nứt không gian nhỏ tới mức làm cho không người nào có thể phát giác, ở đó có Thiên Nguyên khí tiết ra ngoài, có điều hết sức mỏng manh!"

"Ta không dám đi sâu dò xét vết nứt không gian đó, thế nhưng thông qua chút nguyên khí thẩm thấu, ta miễn cưỡng phát hiện một ít thứ."

"Cái gì vậy?"

Hai vị trưởng lão giờ phút này cũng rất khẩn trương, ngươi phát hiện cái gì?

Vết nứt không gian?

Bên trong có cái gì?

"Ta chưa từng thấy di tích cho nên không biết rốt cuộc có phải hay không, thế nhưng ở bên trong đó có không gian độc lập, ta mơ hồ thấy được rất nhiều công trình kiến trúc, ta còn chứng kiến mấy chữ viết đồng dạng với chữ ở cổ thành, trên môn lầu ở trong không gian đó hình như có hai văn tự cổ đại —— Văn Minh!"

"Văn Minh?"

Hai vị trưởng lão chấn động, khẩu khí thật lớn, đây là nói, di tích tên là di tích Văn Minh sao?

"Đúng vậy, Văn Minh! Trừ thứ đó ra, bên trong di tích này rốt cuộc có vật gì khác không thì ta không rõ, cũng không dám cảm ứng quá lộ liễu, sợ vết nứt không gian xảy ra vấn đề. À, ta còn chứng kiến một khối bạch ngọc bia lơ lửng giữa không trung."

"Bạch ngọc bia?"

"Đúng thế!"

"Có đặc thù gì không?"

"Cái này. . . Không dễ hình dung lắm, thế nhưng phía trên cũng có hai chữ —— Văn Mộ!"

"Cái gì?"

Bát trưởng lão còn chưa có phản ứng gì, Tam trưởng lão đột nhiên giật mình, giống như nhớ ra gì đó, vội vàng xác định lại: "Ngươi nói, ngươi nhìn thấy cái gì?"

"Một khối bạch ngọc bia, trên đó viết hai chữ Văn Mộ, ta không biết có phải là mộ bia hay không. . ."

"Văn Mộ bia?"

Ngữ khí Tam trưởng lão trong nháy mắt kích động hẳn lên, Tô Vũ không nghe giọng lão nhưng từ chữ viết cũng có thể cảm nhận được đối phương đang rất khẩn trương.

"Huyền Cửu! Những gì ngươi nói là sự thật chứ?"

"Vâng."

"Cửa vào di tích ở đâu?"

"Tam trưởng lão an tâm, chớ vội! Đây là Nhân cảnh, đây là Đại Hạ phủ, đây là nơi vô số Nhật Nguyệt hội tụ, chẳng lẽ Tam trưởng lão định độc chiếm di tích này? Liệp Thiên các ta đã chuẩn bị xong việc khai chiến cùng toàn bộ Nhân cảnh thậm chí là vạn tộc rồi sao?"

Tô Vũ cắt ngang ông, kích động như vậy làm gì?

Ngươi kích động như vậy chẳng lẽ còn muốn nuốt một mình?

Đừng có đùa!

Nơi ta cai quản, mọi tin tức đều là do ta cung cấp, ngươi độc chiếm cái rắm ấy.

"Phải rồi, thật có lỗi, là do ta thất thố!"

Tam trưởng lão rất nhanh đã khôi phục vẻ trấn định, thế nhưng vẫn vội vàng hỏi lại: "Huyền Cửu, ngươi xác định phía trên thật sự viết hai chữ Văn Mộ sao? Chính là loại chữ viết ý chí chi văn thượng cổ đúng không?"

"Ngài muốn nói tới chữ viết trên tòa thành cổ à?"

"Đúng! Có giống nhau không?"

"Giống."

"Vậy… vậy trên tấm bạch ngọc bia có vật gì khác không?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, rất nhanh bèn trả lời: "Ta không thấy rõ, nhưng có thoáng nhìn thấy một ít nhân ảnh lưu động."

"Đúng, chính là cái kia!"

Ngữ khí Tam trưởng lão lại trở nên cực kỳ kích động, mà Bát trưởng lão thì vẫn một mực yên lặng, dù cho không hiểu, không biết tình huống nhưng ông cũng đoán được đó có thể là đồ vật cực kỳ trọng yếu.

"Còn có cái gì khác không?"

Tô Vũ trả lời: "Ta chỉ dùng một tia nguyên khí dò xét, cái khác thì không rõ ràng, thế nhưng ta cảm nhận được khí tức Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, còn nữa, bên trong chỉ sợ là có hàng loạt Thiên Nguyên khí, ta cảm giác toàn bộ di tích đều bị phủ đầy."

"Đây là lẽ thường!"

Tam trưởng lão không để ý tới điều này, chỉ hỏi: "Vậy. . . Còn có gì khác không?"

"Cái khác?"

Kỳ thật Tô Vũ biết ông muốn nhắc đến cái gì, thế nhưng người bình thường thì sẽ không biết vật gánh chịu, cho nên ông ta mới không nói rõ ràng ra.

"Không rõ nữa, thế nhưng ở chỗ sâu mơ hồ có một khối sắt cùng một khối ngọc đang đánh nhau. . ."

"Đánh nhau?"

Bát trưởng lão cùng Tam trưởng lão đồng thời thốt lên, giống như bọn họ ý thức được cái gì, lúc này, ai nấy đều chấn động.

Chí bảo gánh chịu ở lâu trong di tích vô địch, có chút ít linh tính là chuyện rất bình thường.

Tô Vũ lại bổ sung thêm: "Ta cũng thấy kỳ lạ, nghĩ là mình nhìn lầm rồi, dù sao nó cũng ở chỗ quá sâu, ta xem không rõ lắm, lại sợ bị người khác phát hiện nên ta liền lui ra ngoài."

Bình Luận (0)
Comment