"Rất tốt!"
"Huyền Cửu, ngươi không cần vội vã ban bố tin tức, chúng ta sẽ tra xét tư liệu cổ đã, tìm thử xem có đạt được tin tức chuẩn xác về di tích hay không. Còn nữa, dù ban bố tin tức nào thì cũng không thể công khai hoàn toàn, ngươi yên tâm, công lao của ngươi đáng nhận được gì thì tuyệt đối sẽ không thiếu!"
"Còn một chuyện, đừng tiết lộ tin tức ra ngoài. . ."
Tô Vũ trực tiếp ngắt lời: "Ta biết rồi, ta sẽ đem tin tức giao vào trong tay một người mà ta tin tưởng, nếu ta chết thì người kia sẽ lập tức công khai toàn bộ tin tức, hai vị trưởng lão, không phải ta đề phòng các ngài mà là ta đề phòng đột nhiên mình chết, không có người nào biết rõ, tin tức liền thành tuyệt mật!"
Đệch!
Rõ ràng là ngươi đang đề phòng chúng ta!
Hai vị trưởng lão khí tức đau gan, này mà còn không phải đề phòng chúng ta à?
Được thôi, đề phòng là đúng.
Nói thật, trong nháy mắt vừa rồi hai người bọn họ thật sự đã nảy sinh suy nghĩ tìm tới chỗ Tô Vũ ép hỏi tin tức rồi thủ tiêu hắn, độc chiếm di tích.
Suy nghĩ một chút, quên đi thôi!
Quá nguy hiểm!
Một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, Liệp Thiên các sẽ không bỏ qua cho bọn họ, huống chi cũng không cần thiết vì chuyện này mà bỏ xuống vị trí đã phấn đấu nhiều năm.
Rất nhanh, hai người ngắt kênh trò chuyện với Tô Vũ, mà chuyển sang kênh riêng tư chỉ có bọn họ.
"Lão Bát, ngươi đã thấy tin tức của Huyền Cửu rồi, hẳn là có vật gánh chịu ở trong đó!"
"Ừm, tối thiểu là hai kiện!"
Bát trưởng lão vội hỏi: "Tam trưởng lão, Văn Mộ bia kia là cái gì?"
Vừa nãy ông cảm nhận được Tam trưởng lão hết sức kích động, chắc chắn là có liên quan tới chuyện này.
"Chờ ta và ngươi hội hợp lại nói, việc này. . . ta sẽ lập tức thông tri tổng bộ, có lẽ sẽ có vô địch tự mình tới Nhân cảnh."
"Vô địch?" Bát trưởng lão rung động, "Vô địch giáng lâm sẽ rất nguy hiểm!"
"Chưa chắc đã là chân thân, có thể là tam thế thân hoặc là thần văn phân thân, sẽ có vô địch tự mình đến chủ đạo hết thảy. Lão Bát, ngươi không hiểu đâu, Văn Mộ bia liên quan đến rất nhiều đồ vật, trước đó trong Các từng có suy đoán, bia thần văn chiến kỹ của Tô Vũ cùng Trần Vĩnh liệu có phải là Văn Mộ bia hay không, hiện tại xem ra không phải. Bia thần văn chiến kỹ của Đại Hạ phủ chỉ là bia truyền thừa thần văn thông thường, mặc dù cũng trân quý nhưng lại kém xa Văn Mộ bia!"
Bát trưởng lão chấn động, vô địch sẽ giáng lâm, tự mình đến chủ đạo hết thảy?
Mà tất cả những việc này chỉ là bởi vì Huyền Cửu đã dò xét được một vài tin tức.
"Huyền Cửu đang chuẩn bị bán những tin tức ấy ra ngoài, Tam trưởng lão, làm sao bây giờ?"
"Ta không biết, chờ vô địch chỉ thị đã!"
"Được rồi!"
". . ."
Hai người nhanh chóng báo tin cho vô địch, cách chư thiên, tuy rằng truyền tin tức sẽ có chút khó, thế nhưng đối với Liệp Thiên các thì không phải là vấn đề lớn. Liệp Thiên điểm bảng bao trùm Nhân cảnh là có thể câu thông cùng tổng bộ.
Rất nhanh, tin tức đã được truyền lên.
. . .
Mà trong nháy mắt khi tin tức lưu truyền.
Trong hư không vô tận.
Tổng bộ Liệp Thiên các, từng thân ảnh đeo mặt nạ vàng kim hiển hiện.
"Mọi người biết Văn Mộ bia không?"
"Biết!"
"Di tích văn minh. . . Văn Mộ bia. . . vật gánh chịu. . . Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì di tích này có thể là phủ đệ của một vị Văn Minh sư Vĩnh Hằng đa thần văn hệ."
"Trong thượng cổ có ghi chép nào về phủ đệ này không?"
"Đang tìm kiếm, có những tư liệu chúng ta vẫn chưa xem xong."
". . ."
Vài vị kim diện cấp tốc thẩm tra tư liệu, Liệp Thiên các có rất nhiều ghi chép, dù là bọn họ thì cũng không nhất định đã xem qua toàn bộ.
Một lát sau, có một người lên tiếng: "Ta tìm được thông tin này, thời thượng cổ có cường giả ở văn minh chi phủ, thường mở rộng cửa mời khách khứa bốn phương, luận đạo trên trời dưới đất. . ."
"Văn Mộ bia thì sao?"
"Văn Mộ bia thì chỉ có vài dòng ghi chép đơn giản, mọi người đều biết văn minh mở ra, văn minh truyền thừa, huyền bí cùng chân lý của Văn Minh sư chân chính có lẽ còn ẩn giấu đi chút bảo tàng của Văn Minh sư thời thượng cổ. Trừ cái đó ra, những tư liệu khác đều không quá rõ ràng, thế nhưng bảo thứ này rất trọng yếu là điều không thể nghi ngờ!"
"Liên hợp Văn minh phủ đệ cùng Văn Mộ bia lại thì có thể xác định chủ nhân của di tích đó không?"
"Khó! Nhưng có thể xác định chủ nhân nơi đây hẳn là Văn minh sư thời thượng cổ, có lẽ còn là một trong các vị lãnh tụ, bằng không sẽ không có khả năng sở hữu Văn Mộ bia. Ta đề nghị nên thức tỉnh Các chủ Đông các và bộ trưởng Thiên bộ. Bọn họ là hai vị sống lâu nhất, có lẽ sẽ biết nhiều thông tin hơn."
"Không cần, các ngài ấy ngủ say, tùy tiện thức tỉnh bọn họ thì không nên."
"Vậy bây giờ chỉ biết được là nơi đó rất trọng yếu. Chư vị, bàn lại xem, nên bán tin tức ra ngoài hay là chúng ta tự mình đi đoạt?"
"Không khả thi, đây là Nhân cảnh! Đừng nói 6 người chúng ta, dù có thêm 10 người nữa tiến vào Nhân cảnh thì có khi cũng ngã xuống toàn bộ. Vả lại một khi chúng ta trực tiếp tiến vào, vạn tộc đều biết di tích này cực kỳ trọng yếu!"
"Chẳng lẽ từ bỏ à?"
"Không được thì công khai ra ngoài, thu lấy phí tổn kếch xù, tôn chỉ của Liệp Thiên các vẫn là tạo hỗn loạn làm chủ, nếu tin tức này lan ra thì chắc chắn vạn tộc sẽ chấn động, có lẽ có khả năng đục nước béo cò!"
"Tin tức chuẩn xác không?"
"Tương đối chuẩn xác, là do Huyền Cửu trước đó náo ra động tĩnh lớn ở Đại Hạ phủ đã đích thân đi điều tra, có điều hắn chỉ lấy tử khí dò xét mặt ngoài chứ không dám đi sâu, ở ngoại vi tra xét được tin tức này. Bất quá ta nghĩ độ tin cậy khá cao, bởi vì chẳng mấy ai biết chuyện về Văn Mộ bia, Huyền Cửu xuất thân tiểu tộc, chỉ vừa tiến vào Nhật Nguyệt, lại càng không có khả năng biết đến nó!"
". . ."
Mấy vị cường giả nghị luận một phen, rất nhanh họ đã có quyết định.
Liệp Thiên các khó có thể nuốt trôi di tích này.
Chi bằng lùi một bước, thuận thế đục nước béo cò thôi.
"Bảo phân bộ Nhân cảnh bán tin tức ra đi, tăng giá lên, lấy 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt làm đại giá. Mặt khác, rất nhanh sẽ có Vĩnh Hằng tự mình đi tới Nhân cảnh chủ trì đại cục."
Về chuyện là phân thân hay là tam thế thân thì không cần lộ ra.
Thế nhưng, hiện tại những Chấp pháp trưởng lão kia đã không có cách nào lãnh đạo nhiệm vụ ở Nhân cảnh được nữa.
"Huyền Cửu lập đại công! Trọng thưởng! Khi nào từ Nhân cảnh trở về, Liệp Thiên các sẽ hỗ trợ hắn bước vào Nhật Nguyệt hậu kỳ, thăng chức trưởng lão Huyền Bộ, nghĩ biện pháp giúp hắn giải thoát thân phận cư dân cổ thành."
Vài vị vô địch nhanh chóng đưa ra quyết định, Huyền Cửu phải được trọng thưởng.
Năng lực nghiệp vụ của đối phương rất mạnh.
Phân bộ Đại Hạ phủ đã thấy rõ cách hắn làm việc, nếu không phải thực lực không đủ thì hiện tại họ đã cho Huyền Cửu chưởng khống toàn Nhân cảnh.
Nhiều trưởng lão như vậy nhưng không một ai tài giỏi bằng Huyền Cửu.
"Bảo toàn bộ các trưởng lão hội tụ đến Đại Hạ phủ chờ đợi mệnh lệnh, từ bỏ nghiệp vụ ở các phủ khác đi, trọng điểm bây giờ đang đặt ở Đại Hạ phủ rồi, không cần phân tán tinh lực ra các phủ khác."
"Vâng!"
Các vị vô địch tiếp tục ra mệnh lệnh, hiện tại Đại Hạ phủ mới là then chốt cần quan tâm.