Liên quan tới chuyện thượng tầng Liệp Thiên các thảo luận, trước mắt thì Tô Vũ còn chưa biết được.
Bất quá, không bao lâu sau Tô Vũ đã thu vào tình báo.
Lần này giá cả thu phí không hề thấp mà là cực cao, xem ra Tô Vũ chỉ thu 1 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt là việc quá xem thường Liệp Thiên các. Liệp Thiên các quả là dùng tâm đen mà trứ danh, Tô Vũ đã từng mắng rất nhiều lần.
Tình báo quan trọng như thế há có thể bán ít tiền?
Thu phí vào cửa, đây cũng không phải do Tô Vũ sáng tạo, đây là truyền thống của Liệp Thiên các!
Lần trước, bởi vì chuyện này mà bọn họ chọc giận Tô Vũ, Tô Vũ cự tuyệt tham dự đàm phán, Liệp Thiên các vì muốn hắn tham gia mà phải trả lại cho Ngưu Bách Đạo 200 sợi thiên địa huyền quang.
Khi ấy chẳng qua chỉ đóng vai trò trung gian đàm phán mà Liệp Thiên các đã dám ra giá 1 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt.
Lần này là do bọn họ buôn bán tin tức, vả lại còn là tin tức cực kỳ trân quý, thế nên đương nhiên phải thu giá đắt đỏ hơn nhiều.
. . .
Tô Vũ bắt đầu thực hiện mệnh lệnh của Liệp Thiên các.
Người sở hữu Liệp Thiên điểm bảng đều thu được một dòng tin nhắn đến từ Liệp Thiên các, bọn họ sẽ công khai tin tức về di tích chỉ ở trong phạm vi nhỏ, người gia nhập phải nộp 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt, chê đắt thì ngươi cứ việc đợi thông tin từ những người khác.
Đương nhiên, về phần ngươi có tin tưởng tin tức mà đối phương thuật lại cho ngươi hay không thì đây không phải là việc mà bọn ta bận tâm.
Không có tình báo gì đáng tin cây hơn so với tình báo trực tiếp.
Những người khác truyền bá cho ngươi, ngươi dám tin sao?
Tín nhiệm giữa người và người vốn dĩ là mong manh như vậy đấy.
Mọi người bị hố nhiều, nào dám tin tưởng người ngoài nữa.
Tuy quả thật phí tổn cực kỳ đắt đỏ, nhưng xưa nay Liệp Thiên các bán tình báo vẫn luôn rất đáng tin, dưới tình huống bình thường, trừ phi xác thực không biết, bằng không ngươi trả được giá thì đối phương liền có thể cho ngươi tình báo chuẩn xác.
. . .
"10 giọt?"
Giờ phút này, ở Nam Nguyên có không ít người chửi đổng!
Trong đại viện, có người nhìn về phía Nguyên Khánh Đông, nhịn không được chất vấn: "Đây là do tên Huyền Cửu kia bán tình báo à? Sao lần trước ngươi không đánh chết hắn đi?"
Nguyên Khánh Đông im lặng.
Cút đi!
Ta kém chút bị hắn đánh chết thì có!
Đương nhiên, gã không dám nói thật, dựa theo lời Nguyên Khánh Đông kể lại thì gã bị đám Thải Nhất Nhật Nguyệt trung kỳ đánh lén bất ngờ nên mới trọng thương, gã không nói chính mình kém chút đã bị Huyền Cửu lấy mạng.
Nguyên Khánh Đông cũng vừa mới tới, suy nghĩ một chút bèn bảo: "Giá cả bán càng cao thì tin tình báo càng trọng yếu, càng chuẩn xác!"
Rất có lý!
Liệp Thiên các không có khả năng vô duyên vô cớ ra cái giá cao như thế, khẳng định là có một vài thứ trọng yếu, bằng không họ không có tự tin dám thốt lên cái giá này.
"Vậy chúng ta mua một phần là được rồi! Để một người gia nhập vào trong đó thôi, quá mắc!"
Đám vô địch nhị đại này đều thấy đắt, 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt quả thật là cái giá rất cao.
Tương đương với việc thủ tiêu một vị Nhật Nguyệt, lột sạch máu tươi của hắn.
Mà đây chỉ là mua tình báo mà thôi!
Giống như Tô Vũ lần trước vậy, quyết đấu sinh tử nửa ngày, lừa hết vạn tộc, kết quả chưa chắc đã kiếm nhiều bằng Liệp Thiên các, bất cứ lúc nào buôn bán tin tức tình báo đều là giao dịch kiếm lợi nhiều nhất.
Nguyên Khánh Đông không phản bác, nhóm bọn họ đều là đại gia tộc, đều là Nhật Nguyệt cảnh, tốn 10 giọt tinh huyết Nhật Nguyệt thì một người bỏ ra một giọt cũng đủ.
Tính ra thì cũng không coi là nhiều.
"Ta không có ý kiến gì!"
Nguyên Khánh Đông gật đầu, suy nghĩ rồi lại nói: "Bất quá dù có biết tình báo thì tốt nhất chúng ta cũng phải khiêm tốn một chút, đừng ngoi đầu lên, gần đây Đại Hạ phủ có nhiều cường giả, tình hình không hề yên ổn."
"Chúng ta sợ cái gì chứ?"
Có người xem thường cười nói: "Khánh Đông, ngươi ở Đại Hạ phủ có phải càng ngày càng nhát gan rồi không? Lần này chỉ bị thương nhẹ, đâu có gì đáng ngại, ngươi sống ở Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng không tệ, Hạ gia không cho ngươi mấy phần mặt mũi à?"
Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới chuyện gã nói khoác.
Đương nhiên Nguyên Khánh Đông không dám tiết lộ chuyện mình sống cực kỳ thê thảm, ai ai cũng dám coi thường gã.
Dưới tình huống bình thường, gã về Cầu Tác cảnh báo cáo thì đều khoa trương lên một ít, khiến tất cả mọi người nghĩ rằng gã sống vẫn rất được.
Cho rằng tại Đại Hạ phủ gã cũng có mấy phần mặt mũi.
Bằng không, lần này vì sao Kỷ Hồng và Hồ Đức Hạo lại đi cứu gã?
Nếu gã sống tệ thì còn không tìm cách giết chết gã luôn cho rồi?
Hiểu lầm!
Nguyên Khánh Đông cũng không giải thích, nếu gã nói là do ta kéo các ngươi tới làm ô dù, đại khái những người này có thể giết chết chết gã, gã đâu dám nói như thế.
Ngoại trừ Nguyên Khánh Đông, kỳ thật Đại Hạ phủ còn có một vị Nhật Nguyệt đến từ Cầu Tác cảnh, là người Trịnh gia.
Sau khi Kim Vũ Huy chết, Cửu Thiên học phủ không có phủ trưởng, Cầu Tác cảnh cử tới một vị phủ trưởng mới, Trịnh Vân Hạc, điều nhiệm cùng lúc với Nguyên Khánh Đông.
Đương nhiên, còn có một vị được điều nhiệm tới Đại Minh Văn Minh học phủ, bất quá người còn chưa tới cổng thì đã “bị thương”, buộc lòng phải trở về.
Giờ phút này, Trịnh Vân Hạc cũng có mặt trong đám người, y liếc qua Nguyên Khánh Đông, không nói gì.
Sống rất tốt sao?
Vô nghĩa!
Bởi vì Trịnh Vân Hạc sống không tốt chút nào, chắc chắn Nguyên Khánh Đông không khác y là mấy, có lẽ còn thảm hại hơn.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều có lòng tự tôn.
Sống thảm hại ở Đại Hạ phủ vốn chẳng phải chuyện vẻ vang gì, đương nhiên không thể kể lể với những người khác, hai người tự hiểu trong lòng là được, bóc mẽ nhau có ích gì?
Bọn gia hỏa này không trải qua ngày tháng gian nan ở đây thì sao có thể hiểu biết, tại Đại Hạ phủ, tùy thời đều phải cẩn thận bị mất mạng.
Rất nguy hiểm có được hay không?
Lần này kéo đến nhiều người như vậy là để gia tăng thanh thế, cả Trịnh Vân Hạ lẫn Nguyên Khánh Đông đều thấy yên tâm hơn nhiều.
"Vậy thì trả tiền mua sắm tình báo đi, chờ xem Liệp Thiên các tuyên bố tin tức gì về di tích!"
Rất nhanh, bọn họ đã thống nhất xong.
Trả tiền mua tình báo.
Về chuyện những người khác có mua hay không thì họ không xen vào, lúc này có tiền thì tự mua, không có tiền liền kết bạn mà mua, dẫu sao cũng không mua tình báo qua tay là được rồi, qua tay thì ai biết kẻ nào sẽ lừa gạt ngươi.
. . .
Một màn này phát sinh ở toàn bộ Nam Nguyên, toàn bộ Đại Hạ phủ.
Không chỉ như vậy, lúc bấy giờ, ở Nhân cảnh, sau khi Tô Vũ khai thông thêm quyền hạn khác, loại hành vi công khai đem bán tình báo đã có thể lan tràn đến cả Nhân cảnh, ai cũng có thể mua, ai cũng có thể gia nhập.