Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1715 - Chương 1715: Bí Mật Trong Lòng

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1715: Bí Mật Trong Lòng
 

"Kỷ Hồng biết vô địch Nhân tộc phản bội là ai!"

Lời này vừa dứt, mấy người trong phòng đều chấn động.

"Thật ư?"

Lần trước Huyền Cửu không tiết lộ tin tức này, bọn họ cũng không ép hỏi, lúc bấy giờ nghe thấy thì ai ai cũng chấn kinh.

Tô Vũ gật đầu, "Cho nên ta muốn thám thính chút tin tức, nếu nắm giữ tin tức này thì một khi bán cho cường giả Nhân tộc, hoặc là bán cho vị vô địch phản bội kia, ha ha, tiền tài vô số, không chừng thu mua được cả chí bảo gánh chịu. Thậm chí... Có thể lôi kéo một vị Nhân tộc vô địch về cho Liệp Thiên các ta!"

Tô Vũ trầm giọng nói: "Dùng bí mật này hù dọa đối phương, Liệp Thiên các cũng không quan tâm xuất thân! Vị vô địch kia nếu thức thời thì gia nhập với chúng ta, có lẽ sẽ được làm cấp trên của chúng ta, từ đó, thực lực của Các chắc chắn sẽ phóng đại!"

Ba vị trưởng lão đều chấn động, "Việc này. . . Trước đó chúng ta không biết, phải bàn bạc với bên trên cái đã. Huyền Cửu, sao ngươi không nói sớm, một khi tên phản đồ Hoàng Cửu kia tiết lộ ra ngoài thì... Kỷ Hồng là nhân vật mấu chốt, ngươi xác định ông ta nắm giữ tin tức cụ thể sao?"

"Ông ta nói rất chắc chắn, ta không xác định, thế nhưng ta muốn thăm dò một thoáng, tiếp xúc thử xem sao. Ta đoán Kỷ Hồng cũng chưa chắc đã yên tâm về Hạ gia. Ngược lại Liệp Thiên các chỉ bán tình báo, nên chúng ta có thể giúp ông ấy!"

"Lời này có lý!"

Mấy vị trưởng lão hài lòng tán thưởng, cảm thấy Huyền Cửu quá tài giỏi!

Thật sự là chuyện gì đều có thể xử lý, bí mật gì cũng biết, có Huyền Cửu ở đây, Liệp Thiên các sẽ mò được lợi ích lớn nhất.

"Huyền Cửu, cửa vào di tích kia..."

Tô Vũ lơ đễnh ngắt ngang: "Ngay ở trong nhà Tô Vũ, cũng không phải bí mật gì cả, hai vị trưởng lão có thể đi xem một chút, thế nhưng ta cảm thấy hiện tại đừng cưỡng ép mở ra, một khi mở ra, Liệp Thiên các sẽ trở thành mục tiêu công kích của vạn tộc, không đáng giá! Đại Minh vương còn chưa đi, một khi bị Đại Minh vương cướp đoạt trước thì sẽ mất sạch! Tối thiểu là phải chờ Đại Minh vương rời đi, hoặc là bị người cuốn lấy, Liệp Thiên các mới có thể nhân cơ hội nhúng tay vào."

Hiện tại, Đại Minh vương vẫn còn ở đây.

Tối thiểu sẽ uy hiếp thêm một quãng thời gian!

Uy hiếp bốn phương, khiến mọi người không dám nhắc tới việc mở ra di tích, nếu di tích mở ra, thời gian tốt nhất là khi là tất cả mọi người đều đã tới, vô địch không còn nữa, khi đó mới là cơ hội tuyệt đỉnh!

"Đúng đúng đúng..."

Hai vị trưởng lão gật đầu, có lý, Huyền Cửu suy tính rất hoàn mỹ, hết sức chu toàn.

Quả là nên thế!

Bọn họ tuy mạnh, nhưng nếu nói có thể đối kháng lại Đại Minh vương thì vẫn là chuyện không có khả năng.

Chỉ có thể chờ đợi Đại Minh vương rời đi thì mới có thể mở ra.

"Một khi Đại Minh vương tới dò xét, phát hiện ra vị trí của di tích..."

Hai người lại bắt đầu lo lắng!

Tô Vũ cười khẽ: "Các ngài không hiểu. Đây là điều không chỉ chúng ta lo lắng mà vạn tộc đều đang lo lắng, yên tâm đi, rất nhanh thôi các tộc đều sẽ nghĩ biện pháp bức Đại Minh vương rời khỏi. Mà Đại Minh vương cũng không dám tới dò xét vào lúc này, để tránh Đại Minh phủ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người."

Hai vị Chấp pháp trưởng lão một lần nữa coi trọng mà nhìn Tô Vũ.

Huyền Giáp thì tức giận mắng: "Ngươi dám nói chúng ta không hiểu? Lại khoe khoang! Chuyện gì cũng đều là nhờ ngươi!"

"Huyền Giáp, ngươi đừng quá hà khắc đối với Huyền Cửu, hắn còn trẻ, tuổi trẻ có chí hướng là chuyện tốt, không giống chúng ta, đều già rồi."

Huyền Giáp trầm giọng nói: "Ta sợ hắn quá mức rêu rao, khó thoát một kiếp!"

Tô Vũ tỏ vẻ hiểu chuyện: "Trưởng lão nói đúng lắm, là ta càn rỡ!"

Huyền Giáp thản nhiên đáp: "Biết sai là tốt, đừng có ra vẻ sự tình gì thiếu ngươi liền không làm được! Liệp Thiên bảng dừng chân vạn giới vô số năm, ngươi thật sự cho rằng chỉ ngươi mới có thể làm? Chỉ là có người điệu thấp, có người không thấy lợi ích nên không nhảy ra thôi! Có thể đem Liệp Thiên các phát triển thành tổ chức lớn nhất chư thiên vạn giới, chẳng lẽ dựa vào Huyền Cửu ngươi làm được? Bây giờ, hai vị Chấp pháp trưởng lão và ta còn có thể bảo hộ ngươi, về sau ngươi thành trưởng lão chấp chưởng một phương, nếu còn càn rỡ thế kia thì chắc chắn ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!"

Lời này, có thật có giả.

Thế nhưng, ý trong lời nói cũng đang nhắc nhở Tô Vũ không nên cảm thấy ngươi muốn cái gì cũng được, Liệp Thiên các bên này là một vũng nước rất sâu, chẳng qua có vài gia hỏa cố ý che giấu bản thân mà thôi.

Tô Vũ bỗng tỏ ra nghiêm nghị.

Hắn hiểu được.

Hắn cúi đầu, trầm giọng nói: "Huyền Cửu hiểu rõ! Chuyện của vô địch không phải chỗ ta có khả năng xen vào, sự tình bên chỗ Đại Minh vương chắc hẳn sẽ có các đại tộc trung hòa khác có kết luận, là ta vượt quá giới hạn!"

Lần này, Tam trưởng lão cũng mỉm cười, "Huyền Giáp quả thực thấu triệt hơn ngươi, Huyền Cửu, hãy học hỏi Huyền Giáp nhiều hơn đi. Đại Minh vương... Sẽ có người nhắm vào, hư không vô tận chỉ sợ đã có vô địch đang kích động chuẩn bị phá giới, Đại Minh vương sẽ không có thời gian để ý tới chuyện bên này."

Lòng Tô Vũ hơi động, phải không?

Chuyện này ta phải hỏi lão Chu mới được!

Đại Minh vương bị người dụ đi rồi sao?

Hay là không thể rời đi?

Được rồi, hỏi lão Chu liền biết ngay thôi.

. . .

Một lúc sau, Tô Vũ và Huyền Giáp cùng đi ra khỏi nơi này.

Tô Vũ thở hắt ra, truyền âm nói: "Trưởng lão, thật nguy hiểm, ngài đúng là làm liều!"

"Thì sao, ta mà sợ bọn họ à?"

Huyền Giáp bất động thanh sắc, đưa tin nói tiếp: "Thực lực hai vị này mạnh hơn ta một chút, mặt khác thì không cần quá để ý! Người của Chấp pháp bộ đầu óc đều rất rắn, còn không nguy hiểm bằng trưởng lão các bộ khác, bất quá trưởng lão chấp pháp bộ mạnh mẽ là sự thật."

Dứt lời, lão ướm hỏi: "Chuyện Kỷ Hồng là thật?"

"Thật."

"Vậy y... sẽ nguy hiểm!"

"Ta không truyền ra ngoài!"

"Ngươi không truyền ra ngoài nhưng có lẽ chính y đã truyền ra ngoài rồi dẫn xuất tên vô địch kia, đó cũng không phải là chuyện không thể!"

Tô Vũ âm thầm kinh hãi, suy đoán của Huyền Giáp rất hợp lý.

Hắn cực kỳ hoài nghi lời mà Kỷ Hồng nói với Thải Nhất trước đó kỳ thật chỉ là cố ý muốn truyền ra ngoài.

Huyền Giáp lại hỏi: "Chuyện di tích là thật hay giả?"

"Thật, cái này còn có thể gạt người à?"

"Những người khác thì không bàn, ngươi là đệ nhất lừa gạt của vạn giới, khó nói!"

Huyền Giáp tiếp tục: "Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, Thiên Nguyên khí, ngươi còn thiếu à? Tượng đá thiếu chút đã giết chết vô địch, đánh nổ tam thế thân của đối phương, ngươi mà thiếu vật gánh chịu sao? Văn Mộ bia... Nghe đồn nó chính là bia đa thần văn chiến kỹ, ngươi cảm thấy ta không biết ngươi có hả? Đã như vậy, ngươi cảm thấy ta tin thật sự có di tích sao?"

"Trưởng lão, rốt cuộc ngài là ai vậy?"

Tô Vũ thật sự hiếu kỳ thân phận của đối phương.

"Gia gia ngươi!"

"Ta %&ER%..."

Tô Vũ đánh một chuỗi ký tự ra, Huyền Giáp đạm mạc đáp: "Ta biết 987 loại ngôn ngữ, ngươi dùng bảy loại ngôn ngữ mắng ta, ta đều xem hiểu hết!"

Đệt!

Tô Vũ thầm mắng, thế này mà cũng hiểu được, ngôn ngữ của vị này phải ghê gớm cỡ nào chứ?

"Trưởng lão, tính cách này của ngài khiến ta nghĩ đến một người!"

"Nói nghe thử."

"Liễu lão sư của ta, ngài ấy bình thường chững chạc đàng hoàng, trên thực tế là kiểu người cực kỳ tiện, tức chết người cũng không đền mạng..."

"Ngươi nói lão sư của ngươi như thế có thích hợp không?"

"Không thích hợp, thế nhưng đó là sự thật, ngài ấy nói với ta không nên tìm nữ nhân, thế mà chính mình lại dính vào một đống lớn. Ngài ấy còn dùng ý chí chi văn giả lừa gạt ta mà không có chút áp lực tâm lý nào. Trưởng lão, ngài cũng tiện y như Liễu lão sư của ta vậy!"

"Ngươi mắng lão sư ngươi như thế, quả nhiên ngươi chẳng phải thứ gì tốt lành!"

Tô Vũ tức giận đốp chát: "Ngài cũng thế!"

Ta mắng sao?

Nói sự thật mà thôi, Liễu lão sư ta chính là loại người biết cách nín nhịn, không phải hiền lành như vẻ ngoài, là do ngài không biết mà thôi.

Được rồi, không nói cũng được.

Nói ra mọi người sẽ biết Liễu lão sư của ta từng thông đồng với nữ chấp giáo ở học phủ, rồi bị người ta đánh một chầu.

Việc này không thể nói.

Truyền ra ngoài, hào quang hình tượng của Liễu lão sư ta sẽ mất sạch, bị mấy vị Ngô Nguyệt Hoa biết thì lão sư chết chắc.

Được rồi được rồi, cứ giấu ở trong lòng đi thôi.

Tô Vũ tự nhủ thầm, cũng chỉ có ta là giấu bí mật nát ở trong lòng.

Hi vọng Hạo Tử sẽ không nói lung tung ra ngoài, cậu ta cũng đã nhìn thấy rồi, đừng có làm bại hoại hình tượng của lão sư ta đấy.

Bình Luận (0)
Comment