Bây giờ đã lộ ra di tích giả, tiếp theo cũng nên dụ tên vô địch phản bội xuất hiện.
Cho nên, kế hoạch vẫn chưa thành công.
Tất cả những thứ này còn cần vị vô địch kia cảm nhận được cảm giác nguy hiểm. Kỷ Hồng, Hồng Đàm đều là những nhân vật trọng yếu, mà tin tức về Kỷ Hồng không thể do Đại Hạ phủ truyền ra ngoài, tốt nhất vẫn là do Liệp Thiên các.
. . .
Tô Vũ mang Huyền Giáp cùng đi tới Đại Hạ phủ.
Kẻ tài cao thì gan cũng lớn.
Không, nên gọi là không biết sợ hãi.
Tô Vũ cùng Huyền Giáp tùy ý mặc áo choàng thâm nhập vào Đại Hạ phủ giữa ban ngày, một chút cũng không nghiêm cẩn.
Huyền Giáp nhịn không được mắng: "Có phải ngươi qua loa quá rồi không?"
Tô Vũ cũng không để ý cái này, giải thích: "Lần này thật đúng là không lừa gạt, càng quang minh chính đại thì càng không ai hoài nghi, trưởng lão có tin không, Hạ gia vẫn không biết chúng ta đã vào."
Dưới đĩa đèn là nơi tối nhất, ngài không biết à?
Hạ gia tám chín phần mười là không phát hiện bọn hắn, chúng ta quang minh chính đại như thế, nào có ai nghĩ tới thám tử nhà ai dám to gan như vậy.
Huyền Giáp im lặng!
Ngươi là ỷ vào việc dù Hạ gia phát hiện thì cũng sẽ không làm gì ngươi nên mới to gan như vậy thôi.
Rất nhanh, hai người đã tới Dục Cường thự.
Nhìn phủ đệ của Dục Cường thự, Huyền Giáp truyền âm nói: "Trực tiếp đi gặp Kỷ Hồng à? Y không biết thân phận của ngươi, nếu y tìm Hạ gia tới bắt ngươi thì sẽ hết sức phiền toái!"
Tô Vũ lắc đầu, "Không trực tiếp đi gặp, câu thông trước đã, lưu lại Liệp Thiên điểm bảng."
Sau đó hắn lại bảo: "Thuận đường cũng nói cho lão sư của ta tới Nam Nguyên đột phá cảnh giới, chúng ta sẽ âm thầm theo dõi đề phòng có kẻ nửa đường chặn giết bọn họ!"
"Ngươi thật sự coi ta như chân sai vặt nhỉ!"
Huyền Giáp chửi bậy.
"Liệp Thiên các bảo vệ bọn họ là điều rất bình thường mà."
Tô Vũ không để tâm, trực tiếp đưa tin cho Bát trưởng lão, "Bát trưởng lão, Hồng Đàm bọn họ cố ý đi tới Nam Nguyên dò xét di tích, ta xin Huyền Giáp trưởng lão theo ta hộ tống mấy người này, để bọn họ an toàn đến nơi, chứng minh di tích thật sự tồn tại, chứng minh Văn Mộ bia là thật!"
"Có thể!"
Bát trưởng lão suy nghĩ một chút, điều này rất cần thiết. Không bao lâu sau, Huyền Giáp thu vào nhiệm vụ phát từ bên trên xuống.
Huyền Giáp vô lực.
Má nó, thế này mà cũng được?
Tô Vũ căn bản không thèm để ý bị người khác biết, hắn muốn hộ tống Hồng Đàm thì trực tiếp xin Liệp Thiên các ra nhiệm vụ, ngươi có phục hay không?
"Ngươi lợi hại!"
Huyền Giáp im lặng một thoáng, rất nhanh lại hỏi: "Ngươi cảm thấy sẽ có người ám sát họ sao?"
"Nhất định là có!"
Tô Vũ khẳng định: "Quá bình thường, hiện tại mọi người đều biết Văn Mộ bia và đa thần văn khả năng là có quan hệ, chẳng lẽ chúng không sợ họ trực tiếp đi kế thừa di tích? Trên thực tế, ta cảm thấy kẻ ngăn trở còn chưa hẳn là vạn tộc, từ trước tới giờ ta đều không đánh giá cao lòng người!"
Huyền Giáp hiểu ý tứ của hắn.
Ý của Tô Vũ là đa thần văn hệ ở các đại phủ khác đều có khả năng sẽ ra tay với Hồng Đàm.
Huyền Giáp chần chờ: "Không đến mức ác liệt như vậy chứ?"
Tô Vũ buồn bã nói: "Có lẽ lâu lắm rồi Huyền Giáp trưởng lão không về Nhân cảnh. Nhân tộc. . . chính là ác liệt như vậy. Trước kia ta cũng không cực đoan thế này đâu, ta cảm thấy Nhân tộc có không ít người tốt, thế nhưng số lượng người xấu mà ta gặp phải cũng chẳng ít!"
Huyền Giáp yên lặng.
Hai người không nói tiếp nữa, rất nhanh, Tô Vũ đã thấy được một người đang chuẩn bị đi vào Dục Cường thự, Tô Vũ tiện tay quăng ra một phần liệp thiên sách họa trôi dạt đến sau lưng đối phương.
Kỷ Tiểu Mộng hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục bước đi.
Dục Cường thự người tới người lui kinh ngạc mà nhìn nàng, nữ nhi của thự trưởng cầm điểm bảng khoa trương như thế làm gì?
Còn cố ý vác ở sau lưng.
Hơi quá rồi!
Kỷ Tiểu Mộng không cảm nhận được sau lưng có điểm bảng, nàng cứ tiếp tục bước đi, thấy tất cả mọi người nhìn mình liền nở nụ cười ngọt ngào đáp lại, thỉnh thoảng ân cần thăm hỏi một thoáng, nàng chỉ là thấy kỳ quái, ánh mắt những người này nhìn mình có chút không bình thường.
. . .
Huyền Giáp buồn cười hỏi: "Ngươi biết nàng ta?"
"Biết, nữ nhi của Kỷ Hồng!"
Tô Vũ cười cười, "Đi thôi, rất nhanh Kỷ Hồng sẽ cầm tới điểm bảng, lúc đó câu thông với y cũng không muộn, rút lui trước đã, đa thần văn hệ có thể muốn động thân, ta đã cảm nhận được động tĩnh rồi!"
Hai người lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh đã tan biến khỏi cửa Dục Cường thự.
. . .
Trong đại điện Dục Cường thự.
Kỷ Hồng thấy nữ nhi, cũng nhìn thấy Liệp Thiên điểm bảng sau lưng nàng, y giương tay vồ một cái, không nói hai lời trong nháy mắt đã lao ra khỏi Dục Cường thự.
Y dò xét bốn phía một phen, thoáng thấy chấn động.
Người Liệp Thiên các tới đây?
Thật to gan!
Đại Hạ phủ đang toàn diện đuổi giết bọn chúng, thế mà đám gia hỏa này còn dám mò tới.
Y dò xét một vòng, không tìm được người, Kỷ Hồng cấp tốc về lại trong đại điện, Kỷ Tiểu Mộng mờ mịt hỏi: "Cha, làm sao vậy?"
"Không có việc gì!"
Kỷ Hồng chần chờ một chút, vẫn mở miệng dặn dò: "Gần đây không nên chạy loạn, tốt nhất con hãy ở lại trong học phủ, bên chỗ ta rất bận rộn, không có nhiều thời gian lo cho con."
"Vâng!"
Kỷ Tiểu Mộng dè dặt hỏi: "Cha, con đến Nam Nguyên được không?"
"Không được!"
Kỷ Hồng nghiêm túc nói: "Bây giờ tuyệt đối không thể đi Nam Nguyên, bên kia đang rất loạn, con thì mới là thực lực gì? Nhớ kỹ, tốt nhất hãy ở yên trong học phủ, nếu học phủ cũng xuất hiện hỗn loạn. . . Con hãy nghĩ biện pháp mau chóng chạy tới Đại Tần phủ."
Kỷ Tiểu Mộng trừng mắt nhìn thoáng qua phụ thân, suy nghĩ một chút bèn gật gật đầu, không nói thêm gì.
Kỷ Hồng dặn dò nàng vài câu, rồi y khoát tay một cái, đoạn bảo: "Đi thôi, gần nhất không có việc gì thì cũng không cần trở lại Dục Cường thự."
"Cha, vậy. . . Con đi Chư Thiên chiến trường được chứ?"
"Chư Thiên chiến trường?"
Kỷ Hồng khẽ nhíu mày, rất lâu sau mới mở miệng đáp: "Xem tình hình đi! Thật sự đến vạn bất đắc dĩ thì có thể thử xem, ở đại bản doanh vẫn coi như khá an toàn."
"Không phải, con muốn đi tìm Tô Vũ, con và hắn là đồng học mà, nhìn một chút xem hắn có thể báo thù cho cha hay không."
Kỷ Tiểu Mộng nói cực kỳ ngây thơ, Kỷ Hồng nhướng mày, "Báo thù cái gì?"
Kỷ Tiểu Mộng cười cười chứ không đáp, hoạt bát rời đi, không nói thêm nữa.
Rõ ràng trong lòng nàng hiểu rất rõ.
Kỷ Hồng đợi nàng đi rồi mới than nhẹ một tiếng, cũng không nói gì.
Trong tay y cầm Liệp Thiên điểm bảng, do dự một hồi mới nhập vào một hàng chữ, "Ta là Kỷ Hồng, ngươi là ai?"
"Huyền Cửu!"
Kỷ Hồng đã đoán được, thời điểm nhạy cảm như vậy, nếu có thành viên Liệp Thiên các nào dám tới tìm y thì đại khái sẽ là tên này.
"Ngươi có mục đích gì?"
"Tin tức lần trước Kỷ thự trưởng nói, ta cảm thấy rất hứng thú, Kỷ thự trưởng cứ ra giá là được! Bao gồm cả con gái của ngươi Kỷ Tiểu Mộng, tuổi trẻ như thế chẳng lẽ Kỷ thự trưởng muốn dẫn nàng tới Hoàng Tuyền chung à?"