Một đám người che mặt đột ngột xông về phía nhóm người Hồng Đàm.
Mạnh thì đã đến Sơn Hải, yếu thì chỉ có Đằng Không.
Tô Vũ nhíu mày, tới chịu chết sao?
Muốn giết Hồng Đàm thì đám ô hợp này chỉ là tới nộp mạng, có tác dụng gì chứ?
Quả nhiên, bên phía Hồng Đàm, những người khác không ra tay, Triệu Duệ quét ngang một thương, ầm ầm vang dội, hơn mười tên che mặt bị giết sạch trong nháy mắt.
Tô Vũ nhíu mày, đi chịu chết dứt khoát như thế ư?
Đằng Không thì có lẽ không biết tình huống, Sơn Hải còn có thể không rõ ràng à?
Muốn chết tập thể?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, Huyền Giáp khẽ truyền âm nói: "Tử sĩ, dùng thủ đoạn đặc thù, thủ pháp đặc biệt, tử sĩ cũng không phải là kẻ có thể tự chủ trên việc tu luyện!"
Tô Vũ nghi ngờ hỏi: "Vậy phái người đi chịu chết làm gì?"
Dù chỉ là tử sĩ thì muốn tu luyện tới Sơn Hải cũng không dễ dàng chút nào.
Cứ như vậy đi tìm cái chết uổng phí sao?
Dựa theo Tô Vũ nghĩ, muốn giết mấy người Hồng Đàm không phải nên phải tới cường giả đỉnh cấp, lôi đình một kích à?
Hắn không hiểu nổi tâm tư những kẻ phía sau màn kia.
Mà ngay khi hắn đang cau mày suy nghĩ, đám tử sĩ bị giết kia bỗng nhiên nổ tung từng khối máu thịt, hàng loạt khói mù bốc lên.
Nơi xa, Ngô Nguyệt Hoa vội quát: "Tránh đi, khốn nạn, là thi hủ độc!"
Tô Vũ không hiểu về độc, cũng không biết độc tính này sẽ ảnh hưởng như thế nào.
Bất quá Huyền Giáp lại rất rõ ràng, cấp tốc nói: "Tránh xa một chút, thứ này không khác tử khí lắm, năng lực ăn mòn cực cường, có thể ăn mòn nguyên khí thậm chí ăn mòn biển ý chí!"
Tô Vũ nhíu mày, Độc sư?
Hắn cũng biết Nhân cảnh có Độc sư, Ngô Nguyệt Hoa tuy là Thần Đan sư, nhưng thời khắc mấu chốt bà cũng có thể chuyển sang làm Độc sư.
Nhưng thứ độc này đáng sợ đến thế sao?
Hắn suy nghĩ một chút, thấy phía trước có một vệt khí độc mỏng manh tràn lan thì tùy ý giơ tay bắt lấy, rất ít.
Độc dược dù độc tới mấy nhưng cũng không đến mức trong nháy mắt có thể độc chết Nhật Nguyệt, bằng không thì tất cả mọi người còn tu luyện làm gì, cắm đầu đi rèn luyện kỹ năng bào chế độc dược là đủ.
Một sợi khí độc nho nhỏ này nhanh chóng xâm nhập vào thân thể Tô Vũ.
Nó chuyên môn xuyên thấu qua khiếu huyệt.
Tô Vũ ngưng lông mày, cảm ứng một thoáng thì hơi chấn động, hắn làm vỡ nát sợi khí độc ấy rồi nói: "Vẫn được, chỉ sợ có thể hạ độc chết Sơn Hải, xem như ta đã hiểu vì sao lại dùng tử sĩ rồi. Sơn Hải tử sĩ nổ tung, khí độc này có lực ăn mòn Sơn Hải, lợi dụng nguyên khí cùng sinh mệnh lực của đối phương."
Huyền Giáp truyền âm qua: "Không sai, có lẽ đối phương không có tử sĩ Nhật Nguyệt cảnh, bằng không cũng đã dùng Nhật Nguyệt thi hủ độc!"
Tô Vũ gật đầu, muốn bồi dưỡng ra Nhật Nguyệt tử sĩ nào có đơn giản như vậy.
Hắn không nói gì, trong đầu lại dặn dò Cục lông nhỏ: "Ngửi mùi vị khí độc này cho ta, có khả năng tên Độc sư kia đang ẩn núp ở phụ cận.”
Hiện tại bọn gia hỏa này cũng học được tinh túy rồi, không trực tiếp lộ diện.
Chúng chỉ trốn ở trong tối phóng độc.
Trong nhóm Hồng Đàm có không ít người vẫn là Sơn Hải cảnh đây.
Giờ phút này, trên thân Ngô Nguyệt Hoa bùng nổ từng vệt đan khí làm hao mòn đi đám khí độc, thế nhưng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, vẻ mặt Ngô Nguyệt Hoa dần dần tái nhợt đi, rõ ràng bà đã tiêu hao không nhỏ.
Đám Triệu Duệ không ngừng bùng nổ nguyên khí, chấn vỡ số khí độc ấy.
Bọn gia hỏa lén lút kia dự định tiêu hao sức lực của họ ư?
Tô Vũ không rõ ràng, cũng lười đoán mục đích của chúng.
Thả chó. . . Không, thả Cục lông!
Cục lông nhỏ hết sức nhạy cảm với những khí tức này, chỉ cần dùng ý chí lực thì Cục lông nhỏ có thể tìm ra đối phương.
Tô Vũ vừa dứt lời, Cục lông nhỏ liền bay ra khỏi đầu hắn.
Huyền Giáp hơi chấn động một chút, nhìn về phía dáng vẻ Cục lông không tồn tại, ánh mắt lóe sáng, "Phệ Thần Cổ tộc?"
"Trưởng lão cũng biết sao?"
"Biết, bộ tộc này rất ghê gớm, ngươi cẩn thận một chút, bộ tộc này năm đó có một vị vô địch, vừa ra tay đã giết chết một vị vô địch Thần tộc, có thể là Cổ Hoàng của bộ tộc này, ngươi đừng trêu chọc trúng vị kia."
"Trêu chọc rồi, cha của Cục lông nhỏ chính là vị đại năng kia!"
". . ."
Không nói gì.
Huyền Giáp im lặng, ngươi to gan thật.
Thật đúng là dám bắt huyết mạch nhà người ta về để mà sai sử?
"Ngươi quá to gan, ta cho ngươi biết, Liệp Thiên các có người từng phán đoán, có lẽ vị kia là thượng cổ vô địch, thượng cổ Bán Hoàng của Phệ Thần tộc, dĩ nhiên, không xác định có phải cùng một vị hay không, nếu đúng thì thực lực đối phương chưa hẳn đã yếu hơn so với Thần Ma Bán Hoàng, ngay cả Đại Tần vương cũng chưa chắc đã có thể thắng!"
"Không sợ, ta là thành chủ cổ thành, ta có khả năng hiệu lệnh ba mươi sáu tôn thượng cổ vô địch!"
". . ."
Đệch!
Huyền Giáp không phản bác được, giờ phút này, Cục lông nhỏ mau chóng độn không rời đi, vừa bay vừa truyền âm cho Tô Vũ: "Hương Hương, nhanh lên, phía trước có tên thối lắm, ta ngửi được!"
Ra sức!
Tô Vũ âm thầm tán thưởng, quả nhiên là tên tham ăn, thơm hay thối gì thì cũng ngửi được rõ ràng.
Độc sư, thối một chút cũng là lẽ thường.
Hắn và Huyền Giáp cấp tốc độn không rời đi, Triệu Duệ bên kia dường như cảm ứng được cái gì, y khẽ cau mày, cảnh giác nhìn về phía nơi bọn họ biến mất, trường thương nguyên khí nội uẩn chờ đợi tùy thời bùng nổ nhất kích.
. . .
Trong núi rừng cách chỗ đám người Triệu Duệ ngàn mét, ba vị cường giả yên lặng chờ đợi, nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía những người bị độc khí phong tỏa.
"Độc Tôn, khí độc Sơn Hải không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với bọn hắn. Ngô Nguyệt Hoa là đỉnh cấp Thần Đan sư, bà ta có thể hóa giải."
Trong ba người, một vị lão giả đầu đội áo choàng ở giữa cất giọng khô khốc: "Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu hao bọn hắn! Dò xét một chút xem liệu bên chúng có kẻ nào âm thầm ẩn giấu hay không, mặt khác thì không do chúng ta quản!"
Nói xong, gã quay sang nhìn người áo đen bên trái mình, khàn khàn nói: "Tiểu Thất, đợi chút nữa ngươi đi qua đó, dù giết không được Triệu Duệ thì cũng phải khiến hắn tổn thương nguyên khí nặng nề!"
"Vâng!"
Người áo đen bên trái căn bản không tính là người sống.
Đương nhiên khí tức gợn sóng lại chỉ mới vào Nhật Nguyệt, đây cũng là đòn sát thủ của Độc sư này, độc nhân Nhật Nguyệt cảnh.
Dù Triệu Duệ là cường giả đỉnh cấp thì gặp phải đối phương cũng sẽ khó mà giải quyết.
Còn về mấy người Hồng Đàm, phiền toái lại càng lớn hơn.