"Bá đạo thì bá đạo, lại muốn như nào?"
Một lát sau, khí tức từng tôn Nhật Nguyệt hậu kỳ bốc lên, Hồ tổng quản xuất hiện, mang theo vài vị Nhật Nguyệt hậu kỳ đỉnh cấp cùng đi, đều là những cường giả ngày xưa tọa trấn các tiểu giới.
"Hồ Đức Hạo!"
"Vương Khải Bình!"
"Lam Bình Nguyệt!"
". . ."
Mọi người nhận ra tất cả những vị vừa xuất hiện, có người rung động, có người ngưng trọng.
Đại Hạ phủ, đây là được ăn cả ngã về không, nhất định phải giữ vững di tích này sao?
Lần này nếu như bị đả diệt, mấy trăm năm gầy dựng của Hạ gia liền bị hủy sạch, đây cũng là nội tình của Hạ gia và cũng là nội tình của cường phủ đứng đầu Nhân cảnh.
Có rất nhiều Nhật Nguyệt hậu kỳ!
Chỉ riêng giờ phút này, Hạ Hầu gia, Triệu Duệ, Hồ Đức Hạo cộng thêm 3 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ trấn thủ tiểu giới thì đã có trọn vẹn 6 vị Nhật Nguyệt hậu kỳ tới, lại thêm 6 vị Nhật Nguyệt thống lĩnh, thành ra bây giờ có tới 12 tôn Nhật Nguyệt, khí tức bao trùm hư không.
Mấy ngàn quân Long Võ vệ kết thành đại trận, cũng đang cố thủ bốn phía.
Sát khí chấn thiên!
Đội hình như vậy cũng làm cho cường giả các tộc ngưng trọng, Hạ gia. . . thật đúng là điên rồi.
Cường giả Đại Hạ phủ nhiều đến dọa người.
Bây giờ mới chỉ là 12 tôn Nhật Nguyệt, Đại Hạ phủ còn không ít cường giả chưa tới, tiểu giới có năm tòa do năm vị Nhật Nguyệt hậu kỳ tọa trấn, hiện chỉ có ba vị, còn hai vị chưa ra mặt.
Mặt khác, trấn thủ Chư Thiên phủ cũng là một vị Nhật Nguyệt hậu kỳ.
Tướng chủ Trấn Ma quân cũng là Nhật Nguyệt hậu kỳ.
Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng có một tôn Nhật Nguyệt hậu kỳ Bạch Long.
Nhật Nguyệt hậu kỳ chưa xuất hiện mà vạn tộc biết đến, vẫn còn tận 5 vị!
Mặt khác vẫn phải tính thêm Hạ Long Võ, ở Đại Hạ phủ, Nhật Nguyệt hậu kỳ hiện tại được biết đến có hơn 12 vị, có thể so với số lượng trưởng lão Liệp Thiên các nhập cảnh lần này.
Nhiều Nhật Nguyệt hậu kỳ như thế khiến Đại Hạ phủ vững vàng ở ba vị trí đầu.
Vững vàng chinh chiến chư thiên, quét ngang chư thiên.
Đây là kết quả do nhiều đời cường giả ngã xuống.
Chỉ riêng Đại Hạ Văn Minh học phủ đã vẫn lạc năm đời phủ trưởng, họ đều là Nhật Nguyệt hậu kỳ!
Giờ phút này, nhiều Nhật Nguyệt hậu kỳ ra mặt cũng làm cho bốn phương sợ hãi cùng rung động, điên thật sự, Đại Hạ phủ đều phát điên theo cái chết của Hạ Tân Y rồi.
Đây là không muốn sống qua ngày nữa sao?
Trong đám đông, mấy người đã rút lui về phía sau.
Vừa rồi Hạ Hầu gia liên tiếp giết Nhật Nguyệt cùng Sơn Hải, lại đều là Nhân tộc, rõ ràng, vị này đã cho thấy thái độ của mình, y không còn quan tâm gì nữa.
Hạ Hầu gia lạnh mặt, cũng không nhiều lời.
Quả nhiên, có đôi khi nhẫn nhịn quá lâu, mọi người cho là ngươi dễ bị khinh khi, đều có thể tới cắn một cái, Hạ gia lúc nào đến phiên những người này bức bách cơ chứ?
Vạn tộc còn chưa mở miệng, kẻ bức bách Hạ gia đầu tiên lại là Nhân tộc.
Mọi người đều âm thầm cảm khái.
Nào ai biết. . .
Kỳ thật Hạ Hầu gia chẳng tức giận chút nào.
Thực ra y còn đang rất vui vẻ.
Vốn dĩ y không quá đồng tình với vài chủ trương của Vạn Thiên Thánh, thế nhưng Vạn Thiên Thánh có ý nghĩ của riêng mình.
Mà bây giờ. . . Y cảm thấy không quan trọng.
Có lẽ, Vạn Thiên Thánh mới là người đúng.
Dù cho sau lần này y và Vạn Thiên Thánh sẽ để lại tiếng xấu muôn đời thì cũng đáng.
Ngay giữa thời khắc đang căng thẳng ấy, bỗng nhiên, một tiếng sấm rền vang lên.
Ầm ầm!
Trên không trung, một vầng bán nguyệt cấp tốc lớn mạnh.
Sau một khắc, nương theo tiếng quát to, một đạo thân ảnh từ trong nhà Tô Vũ phù không phóng ra, khí tức của Hồng Đàm lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đang mau chóng cường đại lên, trong chớp mắt, ầm ầm rung chuyển, nửa vầng trăng đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Khí tức chấn động bốn phương!
Nhật Nguyệt nhị trọng!
Hồng Đàm say đắm trong đột phá, lại sau một lúc lâu, trong hư không mơ hồ hiện ra một tôn bạch ngọc bia, trên đó rõ ràng khắc hai chữ "Văn Mộ".
"Văn Mộ bia!"
Có người kinh hô!
Các cường giả vừa mới yên tĩnh lại dồn dập tiến lên, một vài cường giả vạn tộc cũng khó mà kìm nén được.
Có người lớn tiếng quát: "Văn Mộ bia! Là Văn Mộ bia!"
Quả nhiên, thật sự là có liên hệ với đa thần văn hệ.
Hồng Đàm mới vừa tiến vào đó không bao lâu, thế mà đã đột phá?
Càng có cường giả đồng tử thần quang bắn mạnh nhìn về phía trong tiểu khu, thấy từng vị đa thần văn hệ đều đang ngồi xếp bằng, không tiến vào trong di tích, thế nhưng bọn hắn thấy được một ít gì đó. Họ thấy được trong phòng Tô Vũ lăng không toát ra rất nhiều khí tức, Thiên Nguyên khí, Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch cùng với một cỗ khí tức thần văn đặc thù đang dao động.
"Di tích. . . Chẳng qua mới chỉ là bên ngoài di tích mà thôi!"
"Lại có hiệu quả mạnh mẽ như thế sao?"
Lúc này, đám cường giả xung quanh đều cực kỳ rung động, di tích còn chưa mở ra đâu!
Thiên Nguyên khí và Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch nồng đậm đều đang nói cho bọn hắn rằng di tích này tuyệt đối không thể coi thường, cực kỳ rung động lòng người.
Từng tôn cường giả hưng phấn điên cuồng.
Có cường giả cấp tốc bí mật truyền âm: "Đừng nóng vội, di tích còn chưa mở ra, ta không phát hiện ra vị trí di tích, chờ đi, chờ đa thần văn hệ tiếp tục dẫn dắt, di tích sẽ sớm mở ra thôi."
"Không nên vọng động, hiện tại chỉ là trò đùa trẻ con, đây không phải then chốt, then chốt nhất nằm ở đằng sau khi di tích mở ra!"
"Cứ để Đại Hạ phủ trông coi, chờ cường giả tộc ta chạy đến đã!"
". . ."
Các cường giả nghị luận, cố gắng kiềm nén bản thân, cố gắng không tỏ ra quá xúc động, hiện tại coi như đả diệt Hạ gia thì cũng không có tác dụng quá lớn, có lẽ di tích còn chưa tới lúc xuất thế.
Mà lúc này, có người hô lên: "Tam Nhãn Ma tộc, mở ma nhãn ra nhìn thử đi!"
"Thiên Nhãn Thần tộc, mở Thiên Nhãn nhìn xem!"
"Người của Ma đồng tộc tới chưa? Nhìn thử coi di tích có ở đó hay không!"
". . ."
Đám cường giả không nhìn thấy đều sắp vội muốn chết, dồn dập đòi những cường giả kia mở thiên nhãn.
Rất nhanh, một vị cường giả Ma tộc từ trong hư không đi ra, cười ha hả nói: "Hạ gia không cho xem, chúng ta cũng chỉ muốn nhìn di tích này rốt cuộc là như thế nào! Đa tạ đa thần văn nhất hệ, vì chúng ta mà tìm được điểm đột phá!"
Dứt lời, một đạo ma quang bắn về phía bên kia.
Oanh!
Hạ Hầu gia tung một quyền đánh nổ ma quang, trong nháy mắt, mấy đạo khí tức Nhật Nguyệt cửu trọng bốc lên.
"Hạ Tiểu Nhị, chớ quá mức, chúng ta cũng đâu xông vào, chẳng qua chỉ nhìn một chút, không lẽ làm vậy mà các ngươi cũng muốn ngăn cản?"
"Không nên ép chúng ta chém giết đến cùng với Hạ gia ngươi."
"Hạ gia có thể uy hiếp những người khác, vậy thì bọn ta cũng có thể."
". . ."
Từng tôn cường giả quát ầm lên, muốn uy hiếp Hạ gia.
Vẻ mặt Hạ Hầu gia tái xanh!
Vào lúc này, mấy vị cường giả dồn dập mở ra Thiên Nhãn, nhìn về phía bên kia.
Oanh!
Trong hư không, bỗng nhiên chiếu rọi ra một đạo hình ảnh.
Đó là một cái thành nhỏ, thành nhỏ cực kỳ cổ kính.
Bên ngoài cổng thành lạc ấn hai chữ rất to —— Văn Minh!
Như là thời gian xuyên qua, tuế nguyệt lưu chuyển, thậm chí mơ hồ trong đó còn có thể thấy thân ảnh nhân vật thượng cổ, bọn họ đang đi lại, chuyện trò vui vẻ, rất nhanh, những thân ảnh này mờ dần rồi tan biến.
Phảng phất như đã trải qua ngàn vạn năm, không bao lâu sau, thành nhỏ bỗng chốc trở nên tiêu điều.
Một đám người xoay quanh cùng một chỗ, không thấy rõ diện mạo, không nhìn thấy cái gì, chỉ thấy đám người này rất nhanh tan biến, mà nơi đó chỉ lưu lại một khối bạch ngọc bia!
Văn Mộ!
Lúc này, ngay cả Hạ Hầu gia đều há to miệng!
Má nó.
Tình huống gì đây?
Đây rốt cuộc thật hay giả?
Sao ta cứ có cảm giác là thật nhỉ?
Y mà còn nghĩ như vậy, có thể thấy lúc này, bốn phía, vô số người rung động, toàn trường im ắng!