Lam Thiên cười ha hả: "Mọi người không tin ta cũng chẳng sao, đừng tùy tiện tin tưởng Nguyên Thủy là được. Cái tên này. . . phiền toái lớn lắm. Đầu nhập vào thế lực khác còn có đường sống, nếu là hắn thì có thể sẽ điên cuồng tới chết, ta cũng không muốn chôn cùng hắn đâu!"
Cự Lực và Địa Hỏa không nói gì, nhưng trong lòng thì đang thầm lạnh run.
Nếu, họ chỉ nói là nếu!
Nếu Nguyên Thủy thật sự là Nam Vô Cương, ông ta ngủ đông nhiều năm như vậy là vì cái gì?
Không cần nói, khẳng định là muốn báo thù cho Diệp Bá Thiên.
Diệp Bá Thiên chứng đạo thất bại, khi đó đã có tin đồn là do tên vô địch phản bội Nhân tộc làm, có lẽ 50 năm trước Nam Vô Cương đã từng tham dự!
Ông ta đã sớm biết có người phản bội, cho nên mới một mực ngủ đông chờ đợi cơ hội.
Lần này, Đại Hạ phủ có biến động, có lẽ mục đích của Nam Vô Cương chính là vì dẫn xuất tên vô địch phản bội kia ra, chém giết gã, thậm chí đồng quy vu tận. . . Diệp Bá Thiên mạnh như vậy, Nam Vô Cương sẽ yếu sao?
Dù ông ta thụ thương thì có lẽ cũng sẽ mạnh mẽ đáng sợ!
Nếu thật sự như vậy thì mọi chuyện sẽ hết sức kinh rợn.
Nguyên Thủy giáo chủ thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: "Không nên suy nghĩ nhiều, chẳng qua Lam Thiên đang cố ý vu oan cho ta mà thôi."
"Vậy ngươi nói cho mọi người biết thân phận chân thật của ngươi là gì đi." Lam Thiên cười nhạ,: "Nhân cảnh không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện một vị Nhật Nguyệt cửu trọng, thậm chí là chuẩn vô địch. Quá khứ của ngươi, hết thảy về ngươi, hãy nói một chút thử xem."
"Ngẫm lại thì Lam Thiên ta có lai lịch trong sạch biết bao!"
Lam Thiên cười ha hả nói tiếp: "Mọi người hoài nghi ta có liên hệ với Đại Hạ phủ, cái này cũng là lẽ thường, ta chẳng ngại mọi người hoài nghi, không sợ người ta bóng gió!"
"Ồ!"
Nguyên Thủy giáo chủ khẽ cười một tiếng, thân ảnh tiêu tán.
Lam Thiên cười phá lên: "Nhìn đi, hắn chột dạ! Chạy rồi! Ta cảnh cáo các ngươi, cẩn thận một chút, tốt nhất đừng tìm hắn đến, hết sức phiền toái!"
Dứt lời, y cũng biến mất luôn.
Bọn họ vừa đi, những người khác ngây ra như phỗng.
Làm sao bây giờ?
Có người cắn răng nói: "Dựa vào người không bằng dựa vào mình. Lam Thiên giáo chủ khiến cho ta cực kỳ sợ hãi. Nếu thực như lời y nói, còn không bằng trực tiếp đầu nhập Liệp Thiên các."
Thật đáng sợ!
Nguyên Thủy giáo chủ rất có thể là Nam Vô Cương, thế mà ngươi còn không sợ ư?
Nhiều năm qua, may là người ta coi bọn họ thành công cụ che lấp thân phận, bằng không sớm đã xử lý họ rồi.
Quá nguy hiểm!
Cự Lực giáo chủ và Địa Hỏa giáo chủ không nói chuyện, nhìn thoáng qua ba vị giáo chủ khác rồi truyền âm: "Làm sao bây giờ?"
Hai đại cường giả không trông cậy được.
Không hố chết bọn hắn đã coi là chuyện tốt rồi.
Cự Lực thở dài một tiếng, truyền âm đáp: "Thật sự không được thì gia nhập Liệp Thiên các đi. Dù sao cũng hơn chết vô cớ. Nguyên Thủy. . . nếu Nguyên Thủy là Nam Vô Cương, vậy thì kế tiếp Nhân cảnh sẽ xảy ra chuyện lớn. Các ngươi nói xem, liệu vị kia có cài cắm quân cờ ở chỗ chúng ta không?"
Nếu có thì lời của Lam Thiên khẳng định sẽ truyền ra ngoài.
Mấy người không lên tiếng.
Có cài cắm hay không thì không rõ, dù sao kể cả Cự Lực tự lên tiếng nói chuyện thì cũng chưa hẳn đã đáng tin cậy, ai biết được có khi hắn đã sớm theo vị kia rồi.
Nếu là như vậy, không sớm thì muộn, tin tức cũng sẽ truyền ra ngoài.
Thở dài một tiếng, mấy người không nói tiếp, xem ra liên minh không thành, cùng lắm thì họ liền đầu nhập vào Liệp Thiên các. Ban nãy hai vị giáo chủ công kích lẫn nhau đã làm bọn hắn triệt để tuyệt vọng rồi.
Bằng không, có Nguyên Thủy giáo chủ mạnh mẽ dẫn đầu, ở Nhân cảnh, bọn họ không việc gì phải sợ Liệp Thiên các.
Nhưng mà rất có thể hai vị kia đều tồn tại vấn đề, ngươi nói làm sao bây giờ?
Đương nhiên, nếu Lam Thiên là gián điệp thì chẳng qua y đang muốn vu oan Nguyên Thủy.
Mà nếu Nguyên Thủy là Nam Vô Cương thì xác suất Lam Thiên là gián điệp lại gần như bằng không, bí mật kia quá khủng khiếp, có thể khiến Nguyên Thủy mất mạng, cho nên khả năng hai vị này đều là gián điệp không lớn.
. . .
Hội nghị tan rã.
Mới tan họp không bao lâu.
Ở nơi nào đó của Nhân cảnh, thân ảnh một tôn Vĩnh Hằng đột nhiên mở mắt, lẩm bẩm: "Nam Vô Cương? Nguyên Thủy?"
Nam Vô Cương!
Cường giả năm xưa xuất hiện bên cạnh Diệp Bá Thiên là Nam Vô Cương?
Nếu là vậy thì rất nhiều thứ liền có đáp án.
Nguyên Thủy, Nam Vô Cương. . . Là thế phải không?
Đó là tam thế thân của Nam Vô Cương sao?
Ông ta vẫn một mực bảo hộ Diệp Bá Thiên!
Nhưng vì sao Nam Vô Cương phải giả chết?
Chẳng lẽ. . . Cũng là vì để âm thầm chứng đạo?
Từng suy nghĩ hiển hiện, thân ảnh nọ khẽ lẩm bẩm: "Nam Vô Cương. . . bắt lấy tam thế thân, mấy chục năm qua đều đang dưỡng thương, tam thế thân phá toái, Đại Hạ phủ. . . Thế cục!"
Đây là một thế cục!
Để dụ mình?
Có lẽ là vậy!
Mà lực lượng chính là Nam Vô Cương?
50 năm trước Nam Vô Cương đã cường đại như vậy, tam thế thân có thể giết Vĩnh Hằng, có lẽ ông ta đã khôi phục, cũng có thể chưa khôi phục, nhưng bất kể thế nào, nếu Nam Vô Cương thật sự sống sót thì Đại Hạ phủ sẽ có nguy hiểm cực lớn đang chờ đợi mình.
"Lam Thiên. . ."
Bóng người nọ khẽ cười, Lam Thiên, thú vị lắm.
Là cố ý cũng tốt, là vu oan cũng được, suy đoán của Lam Thiên cũng không phải không có lý do, hết thảy đều quá trùng hợp.
Đương nhiên, trăm năm trước, Diệp Bá Thiên còn chưa triển lộ ra thiên phú yêu nghiệt như sau này, nếu Nam Vô Cương quả thật là Nguyên Thủy, vậy thì ông ta che giấu tung tích không phải là vì Diệp Bá Thiên, mà là vì để bản thân chứng đạo.
Năm đó, thời điểm Diệp Bá Thiên chứng đạo có lẽ không chỉ mỗi mình hắn, rất có thể Nam Vô Cương cũng ôm tâm tư này, mượn cơ hội để sư đồ đồng thời chứng đạo, hoặc là chờ Diệp Bá Thiên thành công rồi hộ đạo cho ông ta?
"Thì ra là thế!"
Trời đất quay cuồng trong mắt bóng người nọ, về tới nhiều năm trước, rất nhanh, lần lượt từng bóng người hiển hiện, một tôn thân ảnh bị đánh nổ phảng phất như trùng hợp lên hình dáng của Nam Vô Cương.
"Mối nguy. . . chính là ông ta sao?"
Bóng người khẽ cảm khái, có lẽ, đích thân ta vẫn phải đi thử một chút.