Tinh Hồng nhúc nhích, vui vẻ nhìn về phía Tinh Nguyệt, dặn dò: “Đừng quấy rối, ở nhà trông nhà, ta ra ngoài dạo một chút, nghe chưa?”
Tinh Nguyệt ngơ ngác nhìn đối phương.
Tinh Hồng mặc kệ nàng, thân ảnh đột ngột biến mất.
Ta đi chơi đây... Khụ khụ, ta ra ngoài thăm bạn cũ đây.
Thật nhẹ nhàng!
Hoàn toàn không còn tử khí, không biết tên điên Tô Vũ kia đang làm gì, nhưng chính nhờ hắn điên cuồng hấp thu tử khí nên bây giờ y mới có thể rời khỏi cổ thành mà không cảm nhận được chút tử khí nào tràn ra.
Kì quái!
Tinh Hồng chợt lóe lên rồi biến mất, không bao lâu sau, y xuất hiện trên không trung một tòa cổ thành.
Trong Thiên Diệt cổ thành.
Thiên Diệt dại ra, nó muốn dụi mắt, ta gặp quỷ à?
Nó xoa mắt, trên không, Tinh Hồng đang hớn hở tươi cười: “Thiên Diệt, bên ngoài thay đổi nhiều lắm, rất đẹp, ta đi xem đây, ngươi... Tiếp tục ở đây nhé! Ha ha ha ha.”
“Tinh Hồng...”
Lời còn chưa dứt, người đã đi rồi.
Tinh Hồng đi rồi.
Thiên Diệt mở to hai mắt để nhìn, má nó.
Y tới đây?
Chân thân tới đây!
Cái quỷ gì, tử khí đâu?
Không có ai gánh vác tử khí thì tượng đá không thể đi, bằng không thông đạo sẽ bị cưỡng ép phá vỡ, nhưng tử khí bên chỗ Tinh Hồng đâu hết rồi?
Những tượng đá như bọn họ chỉ có thể rời đi trong nháy mắt, trong lúc đó có thể để thành chủ và cư dân gánh hộ, nhưng tử khí quá mãnh liệt, có lẽ chỉ cần vài giây là toàn thành đã chết hết!
Nhưng Tinh Hồng từ bên kia đi đến bên này cũng cần một đoạn thời gian đúng không?
Vậy mà y còn muốn đi đến nơi khác nữa!
“Không... Tô Vũ... Đúng rồi, là nhờ Tô Vũ...”
Giờ khắc này, Thiên Diệt phát điên, đột nhiên đánh ra một quyền, ầm một tiếng, tiền điện, Thiên Hà bị đánh trúng ót, đơ cả người!
“Ta... Má!”
Làm sao vậy?
Thiên Hà lập tức té xỉu!
Trước khi té xuống, ý thức duy nhất của hắn chính là kẻ có thể đột nhiên đánh ngất hắn ta ở ngay trong thành thì chỉ có tượng đá kia thôi chứ không còn ai khác!
Làm sao?
Chuyện lạ có thật, ta là vị thành chủ duy nhất bị tượng đá đánh ngất, phải không?
Thiên Diệt thì trợn mắt trừng Thiên Hà đã té xỉu, vô cùng phẫn nộ mắng: “Vì sao ngươi không phân chức cho Tô Vũ?”
“...”
Thiên Hà mơ hồ nghe được câu này.
Hắn ta choáng váng, triệt để ngất đi.
Chuyện gì thế?
Ta trêu ai, chọc ai?
. . .
Hôm nay, trong tình huống không ai phát hiện, một tượng đá đang đắc ý lưu lạc thiên nhai.
Trong Tinh Thần Hải.
Tinh Hồng bước vào tòa cổ thành Tô Vũ suýt gặp trước đây, tươi cười hớn hở chào hỏi: “Lão ca, vẫn đang ngủ à?”
Trong thành, tôn tượng đá khi trước từng nhắc nhở Tô Vũ không nên nghịch chuyển tử khí lung tung, chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tinh Hồng một hồi rồi lại nhắm mắt, tang thương hỏi: “Đổi thành chủ rồi à? Đừng xằng bậy, tử khí quá nặng, có thể là người lần trước ta từng nhìn thấy. Nghịch chuyển tử khí, cẩn thận tử khí quá nặng lại mở thông đạo!”
Tinh Hồng chấn động, khẽ gật đầu: “Ta biết!”
Rồi y lại chần chờ hỏi: “Ta có thể đến Nhân cảnh không?”
“Không được, đừng mang thông đạo tử khí đến Nhân cảnh!”
“Nhưng thành chủ của ta đang ở Nhân cảnh!”
Tượng đá cổ xưa trầm mặc một hồi, cuối cùng lên tiếng: “Nhanh lôi về, ngươi cũng đừng chạy loạn!”
“Vâng!”
Tinh Hồng gật đầu, nháy mắt biến mất.
Tượng đá cổ xưa nhìn thoáng qua phương hướng y rời đi, lắc đầu, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ say.
Tinh Hồng rảnh rỗi, ngươi cứ chạy đi, cẩn thận kẻo thông đạo tử khí mở ra ở Nhân cảnh, ngươi làm thành chủ liên thông chi trấn thủ... Ngươi đi trấn thủ thông đạo Nhân cảnh đi!
Nếu thật sự mở ra thông đạo Nhân cảnh, Nhân cảnh thượng cổ có Hoàng... Ha hả, ở trong Tử Linh giới Nhân cảnh, các ngươi ngày ngày bị đánh chết khiếp đi!
Tinh Hồng ngu ngốc!
Vậy mà ngươi để thành chủ chạy tới Nhân cảnh, không biết có gây ra phiền toái lớn gì hay không.
Thôi ngủ, mặc kệ y!
. . .
“Huyền Cửu, ngươi không sao chứ?”
Hôm sau.
Mấy người Huyền Giáp vừa thấy Tô Vũ thì đều vô cùng kinh ngạc, làm sao vậy?
Huyền Giáp vội hỏi: “Dùng hết Thiên Nguyên khí rồi à?”
Tử khí quanh hắn quá nồng đậm!
Trước kia không cảm ứng được, hiện tại lại rõ ràng.
Tô Vũ trầm giọng đáp: “Không sao, sắp chết rồi nên thử liều một phen! Rời khỏi cổ thành quá lâu thì vậy đó, tử khí áp chế thực lực của ta, nếu không... Hừ, Nhật Nguyệt tam trọng cũng chỉ có chết!”
“...”
Huyền Giáp dại ra, ngươi sắp chết thật hay là muốn chết giả?
Giọng điệu này, thái độ này, rõ ràng là đang có kế hoạch lớn gì đó.
Ngươi bị tử khí áp chế!
Cho nên, kỳ thật ngươi không phải Nhật Nguyệt sơ kỳ, ngươi là Nhật Nguyệt tam tứ trọng, ngũ lục trọng, thất bát trọng, đúng không?
Gia hỏa này giỏi viện cớ thật.
Tô Vũ lại nói: “Chư vị, Liễu Văn Ngạn đã vào thành, di tích sắp mở! Tử khí trên người ta quá nồng đậm, thế nên ta cảm thụ rất rõ rằng Thiên Nguyên khí đang tràn ra nhiều hơn, chắc chắn di tích sắp mở ra rồi!”
Nghe vậy, những người khác liền thấy phấn chấn.
Sắp mở à?
Cuối cùng cũng mở rồi.
Gần đây áp lực nặng quá!
Cự Lực giáo chủ vội hỏi: “Khi nào mới mở? Còn nữa, Hạ gia đang ở trong thành, phải giải quyết thế nào? Mọi người đều biết để dụ tên vô địch kia ra nên Hạ gia mới cho người bảo vệ di tích này, có lẽ Hạ gia có thể đối phó với vô địch!”
Tô Vũ bình thản đáp: “Liên quan gì đến chúng ta, cường giả giao cho cường giả, nhiệm vụ của chúng ta là đánh chết đám gia hỏa đục nước béo cò, thứ như vận may khó nói trước lắm, vì sao lần này có nhiều thiên tài tiến vào Nhân cảnh như vậy? Bởi vì các tộc đều tin rằng thiên tài có nhiều may mắn hơn, cho nên dù có nguy hiểm, đám thiên tài kia cũng không rời đi! Bởi vì bọn họ tin rằng, cuối cùng kẻ cướp được chỗ tốt chưa chắc đã là cường giả, mà là thiên tài!”
Cự Lực hiểu ra, “Thì ra là thế!”
Ngu ngốc, giờ mới hiểu sao?
Mọi người đều chửi thầm!
Đây không phải là chuyện rất rõ ràng à?
Không thì đám thiên tài kia tham gia vào làm gì, bởi vì đôi khi thiên tài rất kì lạ, khí vận cường đại, có thể lấy hạt dẻ từ trong lò lửa, chưa chắc cường giả đã có thể cướp được cơ duyên, nhưng thiên tài lại có thể vô tình nhận được.
Đây là tác dụng của thiên tài.
Tô Vũ cất cao giọng nói: “Mục tiêu chủ yếu của chúng ta chính là những người này! Giết hay ngăn cản đều được, chỉ cần không cho bọn chúng lấy được bảo vật, còn vấn đề giữa Hạ gia và vị vô địch Nhân tộc kia thì giao cho tam thế thân vô địch các tộc khác, không liên quan gì đến chúng ta!”
“Hiểu rồi!”
Mọi người sôi nổi đáp lời, ánh mắt nhìn Tô Vũ đều có chút đồng tình.
Thật ra Huyền Cửu cũng là thiên tài!
Dù không biết hắn bao nhiêu tuổi, nhưng hẳn là không lớn, thực lực lại cực kì cường đại, đáng tiếc hiện tại hắn đã bị tử khí bao vây, có vẻ không còn sống được bao lâu nữa.
Mới mấy ngày mà đến cả Thiên Nguyên khí cũng không thể áp chế nổi.
Chuyện này không phải do Tô Vũ cố ý, mà là có lão tượng già nào đó đã trốn rồi, Tô Vũ tức muốn hộc máu, hắn phát hiện bây giờ mình có đóng Dương khiếu lại cũng vô dụng, tử khí vẫn không ngừng sôi trào, bởi vì lão đại nhà hắn không chịu an phận ở nhà trấn áp cổ thành, mà đã chạy mất rồi,
Nên hiện tại tử khí trên người hắn cực kỳ nồng đậm, muốn giấu cũng không thể, cuộc sống này... thật khó sống. Tử khi tượng đá rời đi thì tất cả tử khí đều do Tô Vũ gánh vác, vả lại còn là số lượng gấp đôi, bởi vì hắn đang ở Nhân cảnh, không phải ở cổ thành.
Tô Vũ không tức hộc máu mới là lạ!
Không có biện pháp nào khác, hắn đành phải tiếp tục mở Dương khiếu để hấp thu tử khí.
Nếu không, hắn thật sự có thể bị tượng đá chơi chết.
Tô Vũ cạn lời, ngài nghiện thiệt rồi hả?
Lúc trước còn có chừng mực, giờ thì quá đáng rồi đấy, không thèm quay về luôn à? Chắc chắn giờ này y đang ở ngoài thành, bởi vì tử khí trên người hắn không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Hắn cực kỳ bất đắc dĩ, hy vọng tượng đá đừng chạy loạn, ở thời khắc mấu chốt, hắn còn phải đến chiến trường Chư Thiên nhờ y cứu đây.
Chạy xa quá thì ta làm sao bây giờ?
Không nghĩ vấn đề này nữa, Tô Vũ quát: “Đi thôi, tới thủ ngoài Nam Nguyên, trong mấy ngày tới có lẽ vô địch phản bội Nhân tộc sẽ làm chuyện gì đó để thử Hạ gia, chúng ta cũng đến xem náo nhiệt đi, phụ cận Nam Nguyên, chỉ cho vào chứ không cho ra!”
“Rõ!”
Một đám Nhật Nguyệt nhanh chóng xuất động, phong tỏa Nam Nguyên.
Ngay ở Đại Hạ phủ, phong tỏa Hạ gia ở Nam Nguyên, cảm giác này thật sảng khoái, đám người Cự Lực giáo chủ làm không biết mệt, dù có thể có nguy hiểm, dù sẽ xung đột cùng Thần Ma thì vẫn thực sảng khoái.
Trước kia Hạ gia điên cuồng giết Vạn Tộc giáo, bọn họ không còn dám tới gần Đại Hạ phủ, hiện tại... Ha ha, chẳng những chúng ta đến gần, chúng ta còn dám phong tỏa thành trì nhà các ngươi, thế nào?
Không phục à?
Chúng ta là Liệp Thiên các!
Với suy nghĩ này, đám Nhật Nguyệt Vạn Tộc giáo đều hăng hái ra sức làm việc, phong tỏa Nam Nguyên không phải việc vui bình thường đâu.