Vạn Thiên Thánh cường đại vô biên, cứ tiến lên một bước lại có một thần văn hiện lên trấn áp tứ phương.
“Chiến!”
“Sát!”
“Nộ!”
“Văn minh!”
“...”
Từng thần văn hiện lên, rõ ràng Vạn Thiên Thánh chỉ là Nhật Nguyệt cửu trọng nhưng lại cường đại đến mức làm cho người ta sợ hãi, trong nháy mắt, ông tiếp cận hai vị vô địch, hư không bị xé rách, uy áp bao trùm khắp nơi.
Một mình ông đánh hai người, động tác nhanh đến mức mọi người đều không thấy rõ, chỉ biết ông đang đánh cho hai vị vô địch không ngừng lùi lại!
Đệ nhất nhân chân chính!
Ông áp chế hai vị vô địch, Huyền Giáp thì bị hai vị vô địch áp chế.
Thần văn của ông không hề yếu hơn thần văn của Diệp Bá Thiên, bên kia, Liễu Văn Ngạn nhìn đến ngây người!
Đây... là Vạn Thiên Thánh ư?
Đa thần văn hệ chúng ta rất mạnh!
Má nó!
Mạnh như vậy mà một đám người lại giả làm rùa đen, một đám không ló đầu ra, mặc kệ nhìn chúng ta chịu khổ, đó còn là con người sao?
Liễu Văn Ngạn không nhịn được hét lên: “Vạn phủ trưởng, ngươi giấu sâu quá rồi đấy!”
Vạn Thiên Thánh không có thời gian để ý đến ông, thần văn dung hợp khiến thực lực mạnh thêm ba phần, đánh ra một quyền, hư không tan vỡ!
Tay vẩy một cái, trong ánh mắt chấn động của mọi người, phủ thành Đại Hạ phủ như xuất hiện trước mắt bọn họ, đúng lúc này, Vạn Thiên Thánh bỗng tóm lấy Tu Tâm các, rút ra!
Không sai, là rút ra!
Đến tận lúc này, mọi người mới khiếp sợ phát hiện nguyên lai Tu Tâm các... Là một thanh kiếm!
Lúc bấy giờ, Đại Hạ Văn Minh học phủ như đang ở dưới chân ông.
Không chỉ mọi người, mà ngay cả Vạn Thiên Thánh bất giác cũng thấy hoảng hốt, một màn này... hình như ông đã từng nhìn thấy.
Tô Vũ cũng hơi mê man.
Hình như ta cũng từng nhìn thấy cảnh này, lúc trước hắn không để ý, bởi vì hắn thấy mấy người Hồng Đàm chiến đấu hăng hái, mình cũng giết chóc tứ phương, mà chuyện này lại xảy ra ở trong Văn Minh học phủ.
Nhưng Văn Minh học phủ không còn xứng để hắn chiến đấu.
Mãi đến giờ khắc này, Văn Minh học phủ hư ảo mà chân thật xuất hiện dưới chân hắn... Tô Vũ mới ngây ngẩn cả người.
Vạn Thiên Thánh cũng hơi hoảng hốt, cảnh tượng mà ta nhìn thấy đang xảy ra rồi sao?
Ông dở khóc dở cười, thì ra là thế!
Ta tưởng rằng đại chiến diễn ra ở gần Văn Minh học phủ, hóa ra... Là giờ khắc ta rút kiếm!
Tu Tâm các vốn là một thanh kiếm!
Vạn Thiên Thánh rút kiếm ra!
Ong một tiếng, ông chém xuống một kiếm!
Đối diện, hai vị vô địch cũng vận dụng thần thông, thời gian chảy ngược, hai thời gian trường hà xuất hiện vờn quanh Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh chém ra, thời gian trường hà liền rung động!
Lạp Đức Ma vương rống lên, quyền chấn tứ phương, ầm ầm ầm!
Hư không bị đánh bạo, thời gian bị đánh bạo.
. . .
Giờ phút này, Tô Vũ hơi thất thần, ngay sau đó, hắn phá ra cười lớn.
Mặt nạ tự động rơi ra.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt mọi người.
Tô Vũ bật cười: “Nếu ta nói mình đã nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, các ngươi có tin không?”
Không ai nói chuyện.
Tô Vũ!
Đúng là hắn rồi!
Tô Vũ vẫn điềm nhiên cười bảo: “Người ưu tú đúng là khó trốn thật! Các cường giả đang chơi với nhau rồi, chúng ta cũng không nên đứng ngoài cuộc, mọi người cùng gia nhập đi, ta chơi với các ngươi, được không?”
Hắn bước ra, cầm đao lao về hướng Đạo Thành.
Đạo Thành thở dài, “Quả nhiên là ngươi, Tô Vũ, ngươi trốn cũng giỏi thật!”
Ngay sau đó, trên người Đạo Thành phát ra khí tức vô cùng cường đại, một hư ảnh bao trùm toàn thân, khí huyết sôi trào, khí tức biến ảo, gã chỉ là Sơn Hải tam trọng, vậy mà trong nháy mắt lại tiến vào Nhật Nguyệt, sau đó khí tức còn đang không ngừng tăng lên!
Bốn phía, các thiên tài đều bùng nổ khí huyết, vài người có hư ảnh nhập thân.
Một đám khí tức cường đại vô biên, không hề kém hơn Nhật Nguyệt cao trọng tầm thường.
Tô Vũ cười lớn: “Đúng rồi, đều là thiên tài, sao có thể không có đòn sát thủ? Quả nhiên thiên tài các tộc đều bị cường giả bám vào người!”
Mà giờ khắc này, thiên tài Nhân tộc, thiên tài tiểu tộc đều trợn tròn mắt!
Má nó.
Đây mới là thiên tài đại chiến thật sự ư?
Bọn họ thì tính là cái gì?
Những người này dù bản chất chỉ là Sơn Hải, nhưng lại có khí tức Nhật Nguyệt bao quanh, cường đại dọa người, bọn họ thật sự chỉ là Sơn Hải Lăng Vân sao?
Mẹ nó.
Rõ ràng đây là một đám Nhật Nguyệt!
Lại còn không phải Nhật Nguyệt tầm thường!
Tô Vũ cười lớn: “Ta nhịn các ngươi đã lâu, Vạn phủ trưởng mãi không tới, ta cũng không dám đánh chết các ngươi, sợ các ngươi quá yếu ớt không đủ cho ta đánh! Gia hỏa phản bội kia, mở to mắt mà xem gia gia ngươi mạnh thế nào, nhìn xem thành quả tu luyện một năm của Tô Vũ ta đây!”
Ầm!
Dương khiếu toàn bộ khai hỏa!
Tử khí nghịch chuyển!
Giờ khắc này Tô Vũ hoàn toàn mở rộng Dương khiếu, ta muốn ngươi xem rốt cuộc ta mạnh như thế nào.
Bên kia, Vạn Thiên Thánh đau đầu, “Chỉ biết quấy rối! Lăng Vân chiến Sơn Hải... là chiến thế này sao?”
Mọe nhà ngươi!
Làm hại ta tưởng mình nhìn lầm, hóa ra không phải, thật sự là Lăng Vân chiến Sơn Hải, phục ngươi rồi.
Các ngươi mà là Lăng Vân Sơn Hải sao?
“Đừng gọi tên kia ra nữa. Thế này đã đủ làm ta đau đầu lắm rồi!”
Vạn Thiên Thánh cười khổ, “Không thấy đối thủ của ta là hai vị vô địch à?”
Tô Vũ cứng người, là sao, ngài không địch nổi hả?
Có điều Tô Vũ gạt đi: “Phủ trưởng, nếu kẻ kia xuất hiện thì thân phận gã sẽ bại lộ, mặc kệ đi, dù chúng ta chết trận thì tên chết tiệt kia cũng đã lộ mặt, gã có giỏi thì đừng xuất hiện!”
Vạn Thiên Thánh bật cười, chém ra một kiếm quét ngang tứ phương, nhẹ giọng nói: “Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện vẫn không muốn ra tay tương trợ sao?”
Tới giờ khắc này, còn hơn 20 vị Nhật Nguyệt chỉ đứng quan chiến.
Các Nhật Nguyệt Nhân tộc khác lại đều đang lấy một địch hai.
Không ngừng có quang huy Nhật Nguyệt rơi vỡ.
Bên kia, Trương Khải bình tĩnh nói: “Đa thần văn hệ che giấu quá nhiều, có lẽ các ngươi vẫn còn hậu chiêu, tự cứu đi!”
Vạn Thiên Thánh thở dài, “Ngươi cảm thấy còn nữa à?”
“Ta không biết.”
Trương Khải lui về phía sau một đoạn, lại nói: “Vạn phủ trưởng, chúng ta gia nhập thì cũng không thể thay đổi cái gì.”
Vạn Thiên Thánh không nói gì nữa.
Bởi vì phía dưới, đại chiến vẫn đang diễn ra!
Oanh!
Búa đập xuống, Đạo Thành lùi lại mấy bước, tử khí tràn lan.
Sắc mặt Tô Vũ lạnh lẽo, Dương khiếu đã hoàn toàn mở rộng!
Khí tức càng ngày càng mạnh!
Hắn cắn nuốt tinh huyết Nhật Nguyệt lục trọng, giờ phút này, hắn cảm thấy thực lực chính mình đã vượt qua Nhật Nguyệt lục trọng, hắn lại nuốt thêm một giọt máu, thân thể bắt đầu nứt ra, máu chảy giàn giụa.
Hắn rên một tiếng, đây là tinh huyết Nhật Nguyệt bát trọng!
Mỗi cái giơ tay nhấc chân, khí tức của hắn đều cường hãn vô cùng, có cảm giác cường đại hơn trước gấp mười lần!
“Giết!”
Oanh!
Đạo Thành bị búa đập cho hộc máu, Tô Vũ đã hoàn toàn hóa thành trạng thái Tử Linh, tử khí nồng đậm hỗn loạn!
Đạo Thành không ngừng đánh trả, Chiến Vô Song, Minh Nguyệt, Huyền Vô Cực nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Chỉ có Ma Đa Na là không tham chiến, gã nhìn Tô Vũ, thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ngươi còn mạnh hơn tưởng tượng của ta, thiên phú tinh huyết ư? Là thiên phú tinh huyết sao?”
Không biết!
Nhưng lúc này Tô Vũ đang bộc phát ra chiến lực và khí tức Nhật Nguyệt bát trọng.
Một đám thiên tài đều có khí tức cường hãn vô biên.
Ầm ầm ầm!
Trong lúc giao chiến, có vòng chiến bị lan đến, trong nháy mắt, vài vị Nhật Nguyệt vạn tộc bị Tô Vũ đánh bạo, phe Nhân tộc cũng có vài vị Nhật Nguyệt bị Chiến Vô Song bọn họ xé rách.
Tô Vũ không để ý, cũng không có thời gian đi quản.
Dương khiếu của hắn vẫn đang không ngừng hấp thu tử khí!
Tử khí cường hãn thổi quét từng đợt, quét qua toàn bộ vòng chiến, ép cho những người khác không ngừng lùi lại.
Cường giả bốn phương tám hướng đều trợn tròn mắt!
Đám thiên tài này còn là người sao?
Dù có tinh huyết cường giả hoặc là thứ khác bám vào người, nhưng kinh nghiệm giao chiến, sát khí, bao gồm cả năng lực thừa nhận của thân thể cũng đều vượt quá sức tưởng tượng!