Phản đồ xuất hiện!
Tuy rằng chỉ là tương lai thân, nhưng vậy là đủ rồi, giết tương lai thân, bản tôn người này cũng sẽ bại lộ.
Các vô địch đều đang ở chiến trường Chư Thiên, vài người bảo hộ một người, nếu ai xảy ra chuyện thì người bên cạnh cũng có thể nhìn thấy, trừ khi tất cả những người đó đều là phản đồ.
Phía dưới, Tô Vũ hết sức vui mừng!
Má!
Cuối cùng tên cháu rùa này cũng lòi ra, không uổng công mọi người cố gắng một hồi, dù thế nào, lần này cũng phải giết chết tương lai thân của gia hỏa này, chỉ cần giết tương lai thân của gã, gã sẽ không trốn được nữa!
Tô Vũ rống lên một tiếng, khí huyết sôi trào!
Tử khí bao trùm tứ phương!
“Tới hết đi, gia gia đánh chết các ngươi!”
Tô Vũ hét to, giờ phút này cảm xúc trong hắn dâng trào mãnh liệt, ta muốn đánh chết các ngươi, không chết hết thì cũng phải được vài tên!
Tử khí liên miên không dứt!
Hắn như một động cơ vĩnh cửu không biết mỏi mệt, tử khí trên người hắn vĩnh viễn không dứt, tiền đề là Tử Linh vô địch chịu được, Tô Vũ cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, ta mới đến mức nào chứ, thân thể mới chỉ Đằng Không, vị Tinh Nguyệt quân chủ kia chắc chắn gánh được!
Ta tin tưởng ngài đấy, Tử Linh quân chủ cường đại ạ!
“Giết!”
Tô Vũ không che giấu nữa, thần văn chữ “Lực” cường hóa, thần văn chữ “Chấn” chấn động, hô hấp pháp vận chuyển, nhất cử nhất động, mỗi quyền mỗi chưởng đều mạnh đến cực hạn!
Ầm ầm ầm!
Một quyền, hai quyền, ba quyền...
Oanh!
Đạo Thành được Tiên vương phúc thân bị ba quyền của hắn đánh nổ tung thân thể, biển ý chí trốn chạy, rồi khôi phục thân thể trong nháy mắt, sắc mặt Đạo Thành khó coi, đó là huyết nhục trọng sinh thuật của Tiên tộc.
Tô Vũ cũng biết cái này!
Mỗi lần huyết nhục trọng sinh đều tiêu hao rất lớn.
Chiến Vô Song cầm lưỡi lê đâm hướng Tô Vũ, Tô Vũ mặc cho hắn đâm trúng thân thể, ngọn lửa Ngũ Hành bốc lên, hư không bị thiêu đốt, hắn lập tức hóa thành một cơn gió nhẹ, gió thổi đi, Tô Vũ biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, đánh ra một quyền khiến Chiến Vô Song huyết nhục bay tứ tung.
Một mình Tô Vũ độc chiến mười mấy vị thiên tài, gần như tất cả thiên tài Thiên bảng đều được cường hóa.
Có lẽ là Tiên vương, có lẽ là Ma vương, có lẽ là Bán Hoàng.
Nhưng những người này không tự mình tới đây, có lẽ là vì sợ chết, vì kiêng kị, hoặc là không tới được.
Tô Vũ mặc kệ!
Hắn chỉ biết rằng, lực lượng không tự nhiên sinh ra, nếu đối thủ của hắn được người tăng phúc cho, còn cách hư không, vậy chứng tỏ những người kia phải trả cái giá lớn hơn nhiều, bỏ ra phần lực lượng cường đại hơn nhiều!
Trong tình huống như vậy, khi mình chỉ đang chiến Nhật Nguyệt, có lẽ đối phương phải dồn toàn lực để truyền lực lượng từ xa, vậy chẳng khác gì hắn đang tiêu hao mười mấy vị vô địch cảnh!
Hắn có kinh nghiệm!
Như chính hắn, tuy rằng Tô Vũ không nghĩ sâu, nhưng hắn biết, hiện tại... có lẽ tình trạng của Tinh Nguyệt quân chủ đang rất thảm, có khả năng không thể phân tâm chiến đấu, hy vọng quân chủ đại nhân không có việc gì, hy vọng Tử Linh giới không xảy ra đại chiến, không có ai tới xử lý Tinh Nguyệt.
Mà dù Tinh Nguyệt bị xử lý, nguồn cung tử khí của Tô Vũ vẫn còn rất nhiều, bởi vì hắn là thành chủ.
Hắn không thiếu tử khí!
Thông đạo Tử Linh không ngừng xuất hiện tử khí, bị trận pháp đặc thù chuyển dời đến trên người tượng đá, tượng đá thông qua thành chủ lệnh dời tất cả cho Tô Vũ.
Trong tình huống như vậy, dù Tinh Nguyệt bị xử lý thì cũng chả sao, chỉ là tử khí sẽ không nhiều bằng hiện tại mà thôi.
Tô Vũ không ngừng ra tay, tử khí không ngừng bao trùm tứ phương.
Toàn bộ vòng chiến tràn đầy tử khí.
Các thiên tài khác, kể cả Nhật Nguyệt Nhân tộc và Nhật Nguyệt vạn tộc đều sôi nổi tránh lui.
Giờ phút này, bọn họ không dám tùy tiện lại gần khu vực này.
Đám thiên tài khác thì phối hợp rất tốt, mỗi lần Tô Vũ muốn đánh chết một người, đều sẽ bị các thiên tài còn lại ngăn cản.
Tô Vũ cắn răng, ngẫm nghĩ, không đánh chết các ngươi cũng được!
Các ngươi mà chết, vô địch và Bán Hoàng sau lưng các ngươi không cần truyền lực lượng nữa, vậy lão tử không đánh chết các ngươi, chỉ cần cầm chân, ép đám cường giả sau lưng các ngươi không ngừng truyền lực lượng duy trì các ngươi là được!
Hơn nữa, mục tiêu của đám thiên tài này là di tích, là Văn Mộ bia.
Tô Vũ nảy ý xấu, cố ý kéo vòng chiến về hướng di tích.
Cùng nhau vào đó chơi nào!
Cùng chơi chết nhau đi!
Văn mộ bia ngay gần đó, có lẽ đám Bán Hoàng và vô địch kia sẽ luyến tiếc phá hủy, cũng không muốn từ bỏ, vậy sẽ tiếp tục truyền lực lượng không ngừng, một mình lão tử sẽ cầm chân mười mấy vị vô địch, các ngươi có sợ không?
Kẻ mà đám người chứng đạo ở chiến trường Chư Thiên nên cảm tạ nhất chính là ta mà không phải người khác!
Bởi vì ta, tượng đá đánh bạo tam thế thân của mười mấy vị vô địch.
Bởi vì ta, 6 vô địch đến đây hôm nay, không, cộng thêm tên phản bội này là 7 vô địch!
Bởi vì ta, mười mấy vị thiên tài tới cướp Văn Mộ bia, bị vô địch và Bán Hoàng nhập thân, những người đó không ngừng truyền lực lượng cách một giới, để kẻ ở đây phát huy ra lực lượng Nhật Nguyệt, có lẽ vô địch đã phải dùng toàn lực!
Không cần đánh chết, nếu chết rồi, vô địch sau lưng bọn họ cảm thấy không còn hy vọng, rút lực lượng về, vậy không kiềm chân bọn họ được nữa.
Tô Vũ nhanh chóng suy tính, vậy phải kéo dài!
Trì hoãn tới cuối cùng!
Hắn lao về hướng bên kia, những người khác tưởng rằng hắn muốn cướp Văn Mộ bia, dù sao nghe nói thứ này có quan hệ cực lớn với đa thần văn hệ, thực lực đám người Hồng Đàm tăng lên đều là nhờ thứ này.
Những người khác nhanh chóng ngăn cản!
Chiến Vô Song phẫn nộ quát: “Ma Đa Na, ngươi đang làm cái gì?”
Ma Đa Na không ra tay!
Khốn kiếp!
Gã cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể địch lại sao?
Hay gã cảm thấy việc vây công Tô Vũ là đáng khinh thường?
Gã bị ngu ư?
Đây không phải cuộc chiến cá nhân, Văn Mộ bia là vấn đề liên quân đến chuyện tấn cấp thànhHoàng, là chuyện liên quan đến chủng tộc!
Phần lớn thiên tài Thiên bảng đều đã tham chiến, vậy mà Ma Đa Na lại chỉ đứng nhìn, tên ngốc này muốn làm gì?
Bên kia, Ma Đa Na không đáp lời.
Tô Vũ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Ma Đa Na muốn làm gì?
Có lẽ gia hỏa này cũng được Bán Hoàng bám vào người, nếu muốn ra tay, gã là thiên tài đệ nhất Thiên bảng, thân thể cường hãn, có thể đánh bại Nhật Nguyệt, chiến lực chưa chắc đã kém hơn mình, vậy tại sao gia hỏa này không ra tay?
Tô Vũ cũng cảm thấy kỳ quái.
Gã đang nghĩ gì?!
Vây công mình... là rất bình thường, nếu là hắn, hắn cũng sẽ vây công người khác, ta cũng thích lấy nhiều bắt nạt ít, vấn đề là chúng ta vốn ít sẵn rồi, chẳng làm được, chứ không làm gì có ai thích lấy ít đánh nhiều.
Ma Đa Na ấu trĩ như vậy sao?
Ma Đa Na không hề mở miệng, cũng không ra tay.
Gã chỉ nhìn, yên lặng nhìn.
Ra tay ư?
Bị lực lượng vô địch hoặc Bán Hoàng bám vào, không ngừng thay đổi cấu tạo chính mình, không ngừng thích ứng với đám vô địch và Bán Hoàng kia?
Ma Đa Na tin rằng có người hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này.
Gã không nguyện ý.
Ta là ta, ta không phải Bán Hoàng kế nhiệm, cũng không muốn trở thành Bán Hoàng tiếp theo, không đến bước đường cùng, gã sẽ không ra tay, dù có ra tay, gã cũng muốn từ từ quan chiến.