Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1815 - Chương 1815: “Trương Khải” Không Phải Là Trương Khải

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1815: “Trương Khải” Không Phải Là Trương Khải
 

Vạn Thiên Thánh nhìn về phía đám người bên ngoài muốn bỏ chạy, nhìn về phía Trương Khải, ông chợt mỉm cười, Phần Hải đã chết, cũng nên ra tay rửa sạch bọn người kia thôi.

Ông đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Khải, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi theo phụ thân ngươi đi.”

Sắc mặt Trương Khải lại quá bình tĩnh: “Phần Hải đã chết, ngươi chắc chắn muốn giết ta sao?”

Vạn Thiên Thánh hơi giật mình, ngươi hô thẳng tên phụ thân mình như vậy ư?

Trương Khải nhìn ông, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên đánh ra một chưởng!

Một chưởng này vô cùng cường đại!

Cường đại vượt quá sức tưởng tượng!

Vạn Thiên Thánh kinh ngạc, sau đó là thoải mái, cuối cùng, hóa thành nụ cười có chút bất đắc dĩ.

“Ngươi... Quả nhiên... Phần Hải ngu xuẩn này...”

Vạn Thiên Thánh bất đắc dĩ thở dài.

Ông từng có suy đoán, nhưng trừ Phần Hải để lại chút dấu vết thì những người khác không dễ tìm ra.

Trương Khải!

Không, đây không phải là Trương Khải.

Đây là một tam thế thân, tam thế thân cường đại vô cùng, chỉ là một khối tam thế thân nhưng có lẽ không kém hơn Phần Hải bao nhiêu, mà hiện tại ông đã là đèn cạn dầu.

Đánh chết Nhật Nguyệt thì còn được, đánh chết tam thế thân vô địch như vậy thì hoàn toàn không có bất cứ hy vọng gì.

Hôm nay, ông đã đánh hai tôn vô địch.

Nghe mà rợn cả người!

Vô địch thứ 3 này, dù thế nào thì ông cũng không thể địch nổi.

Vạn Thiên Thánh nhìn cự chưởng buông xuống, thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Phần Hải ngu xuẩn, quả thật là vì thù riêng...”

Ông cũng suy nghĩ rõ ràng.

Có hai kẻ phản bội.

Một kẻ sớm hơn một chút!

Gã đã ngụy trang thành Diệp Bá Thiên đi giao thủ cùng Phần Hải, là gã nhục nhã Phần Hải, kích thích ma tính của gã ta, bởi vì Phần Hải dễ bị chọc giận nhất.

Quả nhiên, Phần Hải mắc mưu.

Bị coi là quân cờ, trở thành bia ngắm.

Vạn Thiên Thánh nhìn về phía gã, ông nghĩ tới rất nhiều, hẳn là tư liệu của Diệp Bá Thiên đã bị người này cầm đi, kể cả việc Phần Hải nhằm vào Liễu gia, có lẽ gã ta thật sự không muốn tiêu diệt Liễu gia, mà là người này... Không, có lẽ đám thuộc hạ của Phần Hải... đều do người này phái đi.

Vạn Thiên Thánh nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện!

Ông mỉm cười!

Phần Hải ngu ngốc, từ đầu tới đuôi chỉ là quân cờ mà thôi, gã không biết gì cả, gã đã bị lửa giận thiêu sạch lí trí, bị phẫn nộ chi phối hết thảy.

Phần Hải chỉ muốn giết Diệp Bá Thiên!

Muốn giết Liễu Văn Ngạn!

Có lẽ, đám thuộc hạ đều là tự mình tới cửa xin làm đao cho Phần Hải, trên thực tế, chủ tử sau lưng lại không phải Phần Hải, kể cả đám người Khiếu Phong Kiếm, Kim Dực, có lẽ bọn họ đều là thuộc hạ của người này.

Bọn họ cố ý gia nhập vào dưới trướng Phần Hải, làm Phần Hải tưởng rằng đó là người của gã.

Kim Dực giết Trần Vĩnh là vì Văn Mộ bia, mà Phần Hải... Muốn Văn Mộ bia làm gì?

Phần Hải căn bản không để ý đến thứ kia!

Kẻ để ý là người trước mắt này.

Vạn Thiên Thánh có chút tò mò, nên ông không phản kháng, truyền âm nói: “Có thể cho ta biết vì sao lúc này ngươi lại xuất hiện, nếu ngươi không xuất hiện, chúng ta sẽ cho rằng phản đồ chỉ là Phần Hải... Ngươi sẽ không bại lộ...”

Phần Hải đã chết.

Người này mà không xuất hiện, chưa chắc đã bị người biết là còn có phản đồ khác.

Dù trong lòng có hoài nghi, nhưng Phần Hải đã chết, tất cả sẽ thành quá khứ, ai có thể tra ra cái gì?

Có lẽ người này chưa bao giờ xuất thủ!

Gã không giết Diệp Bá Thiên, vài lần ra tay đều không phải gã, gã chỉ ở sau lưng yên lặng nhìn, yên lặng theo dõi, yên lặng xúi giục vài người.

Chỉ cần gã không xuất hiện, yên lặng trốn sau lưng, ai có thể tìm ra gã?

Vậy nên Vạn Thiên Thánh mới tò mò.

Chỉ vì giết chúng ta thôi ư?

Chúng ta là mối uy hiếp quá lớn ư?

Có lẽ là như thế đi!

“Trương Khải” nhìn ông, bàn tay chẳng những đánh về phía ông, mà còn giáng xuống toàn bộ Nam Nguyên, đánh xuống di tích, bao trùm bốn phương tám hướng, ngữ khí bình tĩnh nói: “Ngươi không phát hiện gì, không có nghĩa là không ai phát hiện, chỉ là chưa nói mà thôi, nhưng... Các ngươi chết sạch, tự nhiên sẽ không ai nói cái gì.”

Gã nhìn về phía nơi xa, bình tĩnh nói: “Hoàng bộ trưởng, ngươi thấy đúng không?”

Bộ trưởng Hoàng bộ đang cùng Huyền Giáp liên thủ đối phó tam thế thân của hai vị vô địch, nghe vậy, y nghiêng đầu nhìn qua, thở dài: “Liên quan gì đến ta, kẻ hoài nghi không phải ta... Ngươi cho rằng ta là ai?”

Trương Khải nao nao: “Ngươi...”

Bộ trưởng Hoàng bộ cười: “Ngươi sẽ không cho rằng ta là kẻ nào đó chứ? Ngươi đoán sai rồi, ta không phải, xin lỗi...”

“Trương Khải” không nói gì, đại chưởng bao trùm giáng xuống!

Bộ trưởng Hoàng bộ bất đắc dĩ: “Thật sự ta không phải người hoài nghi ngươi... Không tin ta là sao?”

Ta cũng không ngờ được!

Ngay sau đó, y đánh vỡ mặt nạ, cười nói: “Ngươi không tin à? Giờ tin chưa?”

Sắc mặt Trương Khải khẽ biến!

Vạn Thiên Thánh đang bị áp chế không thể nhúc nhích, cũng cố gắng quay đầu nhìn thoáng qua.

Có chút xa lạ, nhưng thật sự không biết.

Kỳ quái!

Vô địch Nhân tộc ư?

Bên kia, Chu Thiên Đạo đột nhiên dùng Bách Đạo Các đánh bay Tiên vương, thở hổn hển mắng: “Má, Ngưu Bách Đạo, ta đã nói mình không phải lão đại nhà ta rồi, ngươi không tin là sao? Ngươi nhìn đi, hắn xuất hiện rồi kìa. Ta đã nói bao nhiêu lần là ta không phải rồi! Vậy mà cứ kiên quyết nói là ta, đồ ngốc!”

Ngưu Bách Đạo sửng sốt, nhìn bộ trưởng Hoàng bộ, lại nhìn Chu Thiên Đạo, hai người... có chút tương tự.

Bộ trưởng Hoàng bộ mỉm cười: “Ngưu phủ trưởng, đã lâu không gặp!”

“Ngươi... Ngươi...”

Ngưu Bách Đạo dại ra, giờ khắc này, không còn ai lo lắng việc Vạn Thiên Thánh sắp bị đánh chết, bởi vì quá kinh ngạc, bởi vì dù bọn họ lo lắng thì cũng không có biện pháp nhúng tay, kẻ địch vẫn đang đứng trước mặt đây.

“Chu Thiên Phương bái kiến chư vị!”

Bộ trưởng Hoàng bộ mỉm cười, y thực anh tuấn: “Huynh đệ chúng ta, trời vuông đất tròn, ta không phải là Chu Địa Viên...”

Chu Thiên Đạo không nhịn được mắng: “Trùng chữ với cha, hắn đặt tên quê mùa bỏ xừ, ta đã sửa lại rồi, là Chu Thiên Đạo!”

Đúng vậy, tên thật của ông là Chu Địa Viên.

Ngưu Bách Đạo trợn tròn mắt!

Giấu giếm nửa ngày, hóa ra bộ trưởng Hoàng bộ là con trai Đại Minh vương, con trai cả của ông.

Y không chết, cũng không phải hóa thành Chu Thiên Đạo, y chính là Chu Thiên Phương, chưa bao giờ biến mất, vẫn luôn sống sót, chỉ là... Không ai biết.

Mà hơn trăm năm trước bộ trưởng Hoàng bộ đã là vô địch, nói như vậy, kỳ thật Chu Thiên Phương đã chứng đạo từ lâu!

Chu Thiên Phương nói: “Ngưu phủ trưởng, xin lỗi, kỳ thật năm đó cha ta nhặt được hai di tích, ông ấy dùng một cái, vốn định cho ngươi một cái, nhưng ngươi không thành công cướp được di tích, ngày ngày mắng ông, ông tức quá, thế nên mới sinh ra ta rồi đưa di tích cho ta, ông nói ngươi quá xui xẻo, cho ngươi cũng lãng phí, xin lỗi!”

“...”

Bình Luận (0)
Comment