Bốn phương an tĩnh, kinh ngạc đến mức không quan tâm đến bàn tay sắp giáng xuống kia, dù sao cũng không thể làm được gì.
“Trương Khải” như nghĩ đến gì đó, sắc mặt khẽ biến.
Giờ khắc này, trên người gã mở ra một đạo thời gian trường hà! Trực tiếp lôi kéo bản tôn!
Không thể ở lại chiến trường Chư Thiên nữa!
Gã cho rằng bộ trưởng Hoàng bộ là người nọ, kết quả lại là không phải!
Như vậy, gã đã đoán sai.
Kết cục của đoán sai chính là nguy hiểm!
Cực kì nguy hiểm!
Bộ trưởng Hoàng bộ là một người ngoài ý liệu, con cả của Đại Minh vương vậy mà thật sự tồn tại, còn không chết, chẳng những không chết, y còn không phải Chu Thiên Đạo, không biết y đã trốn vào chiến trường Chư Thiên từ khi nào, còn tiến vào Liệp Thiên các, trở thành bộ trưởng Hoàng bộ!
Giờ khắc này, “Trương Khải” mới cảm thấy có thứ gì gã không tính đến.
Kỳ thật, rất nhiều chuyện gã đều đoán được, thấy được, phát hiện ra, trong dự đoán của gã, bộ trưởng Hoàng bộ không nên là Chu Thiên Phương, mà là Chu Thiên Nguyên.
Chu Thiên Nguyên, đệ đệ của Đại Chu vương, Tiểu Chu vương.
Gã từng tra xét, gã biết thí nghiệm của Chu Phá Long, gã từng suy đoán, có phải vị kia đã chết thật hay không, có phải đang trốn ở đâu đó hay không, có phải đang âm thầm hoài nghi, truy tra gì đó hay không...
Cho nên, sau khi Phần Hải lưỡng bại câu thương cùng Vạn Thiên Thánh, gã muốn giết Vạn Thiên Thánh, diệt bộ trưởng Hoàng bộ, gã tự tin rằng không ai ở đây có thực lực mạnh hơn gã.
Nhưng gã đã đoán sai, bộ trưởng Hoàng bộ không phải là tên kia!
Mà là một kẻ không bị ai chú ý!
Bộ trưởng Hoàng bộ thở dài: “Tiếp dẫn chân thân, xem ra ngươi muốn giết sạch chúng ta!”
Y mỉm cười: “Quả nhiên tên kia nói không sai, xét từ thủ đoạn thì không thể chỉ có một người, ít nhất phải có hai người, Phần Hải nào có bản lĩnh giấu diếm được mọi người, có người cho hắn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, giúp hắn che lấp, chưa chắc Phần Hải đã biết có người che lấp giúp hắn, còn đắc chí, cảm thấy không ai phát hiện ra hắn... Kỳ thật, đã có người nghi ngờ Phần Hải từ trước rồi...”
“Mã hậu pháo!”
Có người mắng một tiếng, Chu Thiên Đạo mắng: “Ngươi không nói sớm! Ai cho ngươi biết? Cha biết không?”
“Biết...”
Bộ trưởng Hoàng bộ cười, rồi thở dài nói: “Chỉ sợ không còn kịp rồi, vị này... Là cá lớn thật sự!”
Vị này phản ứng quá nhanh!
Y bại lộ chân thân là để kéo dài thời gian một chút, tranh thủ một đường sinh cơ cho Vạn Thiên Thánh, kết quả vị này lập tức lôi kéo chân thân!
Tên kia bảo mình đừng xem thường vị này.
Vậy mà mình lại vẫn xem thường, gã quá quả quyết!
...
Giờ khắc này, trên chiến trường Chư Thiên.
Đại Chu vương nhíu mi nhìn về nơi xa, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Ngươi... Ta thật sự không thể tin được, cũng không muốn tin!”
Y thở dài một tiếng, không quản Tần Trấn và Chu Phá Long nữa, y đột phá hư không, lao về nơi xa!
Chu Phá Long khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Thấy Tần Trấn còn đang ngẩn người, gã thở dài: “Nhìn cái gì, đừng chứng đạo nữa, chạy đi!”
“Hả?”
“Chạy thôi!”
Chu Phá Long gào rống, đại bá ta đi rồi, ngươi còn nhìn nữa à, má nhà người!
Ngu xuẩn!
Thừa dịp người khác còn chưa kịp phản ứng, chạy mau!
Lúc này Tần Trấn mới phản ứng lại, ông trốn chạy theo gã, bên ngoài, vài vị vô địch Nhân tộc cũng ngây người, lập tức sôi nổi ra tay, tấn công đám vô địch vạn tộc chặn đường.
Một đám có chút ngây ra, nhìn về phía nơi xa, một thông đạo thời gian đang mở ra, một người chậm rãi rời đi.
Đại Chu vương nhanh chóng ra tay, muốn xuyên qua thời gian trường hà tấn công đối phương.
Nhưng kẻ kia không phải vô địch tầm thường.
Các vô địch Nhân tộc đều ngây người mờ mịt, đây là lần đầu tiên từ sau khi trở thành vô địch, bọn họ cảm thấy mờ mịt và vô thố như vậy.
Gã phản bội ư?
Khi Phần Hải phản bội, mọi người cảm thấy, ồ, là hắn sao, chẳng trách được!
Phần Hải tính tình nóng nảy, vả lại còn chứng đạo sau này. Thôi, phản bội thì phản bội đi, dù sao cũng đã bại lộ.
Khi Phần Hải chết, bọn họ nhẹ nhàng thở ra.
Ồ, đã chết rồi, xem như an tâm rồi!
Mà khi người nọ biến mất trong thời gian trường hà, Đại Chu vương điền cuồng phẫn nộ rít gào, bọn họ cũng ngây dại.
Vì sao?
Mà Đại Chu vương đang phẫn nộ rít gào: “Vì sao, ngươi nói cho ta, vì sao?!”
“Ngươi đã quên lời thề khi cùng nhau chinh chiến chư thiên sao?”
Người nọ mở ra thời gian trường hà, đi tới Nhân cảnh, bình tĩnh đáp: “Không quên! Chưa bao giờ quên! Nhưng ta không nhìn thấy hy vọng, ta chỉ nhìn thấy tương lai tràn đầy huyết sắc, ta thấy tương lai tràn ngập tử khí, ngươi và ta đều sẽ chết. Ta thấy, nếu Diệp Bá Thiên thành công, chư thiên vạn tộc đều sẽ vây giết Nhân tộc, hôm nay không phải là ngày của Nhân tộc... Chu huynh, xin lỗi! Ta chỉ muốn Nhân cảnh hoà bình thêm trăm năm ngàn năm, dù... đó chỉ là hoà bình hư ảo... Xin lỗi!”
“Vì sao?!”
“Ngươi nói với ta, ngươi có thể nói với ta! Vì sao lại làm thế, ngươi muốn phản bội, ngươi xúi giục Phần Hải phản bội còn chưa đủ sao, sao ngươi phải để hắn đi giết Diệp Bá Thiên, ngươi có biết mình đã phạm sai lầm lớn, lớn đến mức không thể sửa chữa hay không?”
Người nọ nhìn về phía y: “Không phải ngươi đã hoài nghi ta từ lâu rồi sao? Không phải sao? Quan hệ giữa chúng ta là tốt nhất, nếu không phải hoài nghi ta, Thiên Nguyên sẽ không giả chết, Phá Long cũng sẽ không ám chỉ với ta rằng đa thần văn hệ nên diệt... Chu huynh, ngươi do dự không quyết đoán, ngươi không thích hợp làm người đứng đầu Văn Minh sư...”
Gã cười, mở miệng nói: “Đây chỉ là ý của một mình ta, nếu ta bại, Chu huynh đừng giận chó đánh mèo lên những người khác, trừ ta ra... Nhân tộc không còn vị Vĩnh Hằng phản bội thứ ba!”
Dứt lời, người nọ đã biến mất khỏi chiến trường Chư Thiên.
Đại Chu vương điên cuồng rít gào, rống giận, không cam lòng, không muốn tin tưởng.
Y xé rách hư không, nhanh chóng lao về phía Nhân cảnh.
Mấy vị vô địch vạn tộc đánh tới, vẻ mặt đều chấn động, chính bọn họ cũng không ngờ rằng vị này sẽ phản bội.
Rất nhiều người có khả năng, nhưng vị này... quá ngoài dự đoán.
Có người không dám tin tưởng: “Đại Hán vương muốn làm gì? Hắn có mục đích gì? Gia hỏa này... Hắn tọa trấn Cầu Tác cảnh nhiều năm, khó trách... nhưng mà...”
Thật sự không có ai nghĩ đến sẽ là gã, bởi vì gã tọa trấn Cầu Tác cảnh nhiều năm, mặc kệ mọi chuyện, tám đại gia tộc không kiêng nể gì có nguyên nhân rất lớn vì vị này, nên mọi người không hoài nghi gã!