Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1845 - Chương 1845: Chuẩn Vô Địch Đệ Nhất

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1845: Chuẩn Vô Địch Đệ Nhất
 

Tô Vũ vẫn tiếp tục bước đi.

Hắn đã tới Tinh Thần Hải.

Bên kia, vô số vô địch hội tụ, khí tức lay động thiên địa, giờ phút này, bọn họ đồng loạt nhìn về phía hắn, có điều Tô Vũ làm lơ bọn họ.

Có vô địch cắn răng, muốn nhân cơ hội đánh chết hắn.

Đánh nổ thông đạo kia!

Đúng lúc này, có một giọng nói lớn vang khắp thiên địa: “Tô Vũ là chủ nhân thánh thành! Thánh thành có quy tắc, không gây chuyện, không sợ phiền phức! 36 trấn thủ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, các ngươi dám làm gì thành chủ của ta?”

Trong hư không, Tô Vũ nhìn về phía các vô địch kia, lẳng lặng mỉm cười.

Có chút đắc ý và càn rỡ, hắn khẽ cười nói: “Tô Vũ không muốn trêu chọc chư vị, ta chỉ đi ngang qua mà thôi, sao lại căm thù ta như thế? Trấn thủ đại nhân 36 thánh thành coi trọng ta, các ngươi muốn giết ta sao? Nếu không sợ 36 thánh thành, vậy cứ việc giết đi!”

Giết sao?

Giết Tô Vũ, đắc tội 36 vị vô địch?

Còn là vô địch thượng cổ?

Dù bọn họ hận đến ngứa răng thì vẫn đành phải từ bỏ ý tưởng này.

Thôi!

Tô Vũ thật sự đã trở thành bá chủ một phương.

Tô Vũ nhìn bên kia, hắn thấy Hạ Long Võ và mấy người Đại Tần vương, nhưng hắn không dừng lại lâu, lập tức đi tiếp về phía cổ thành nơi xa.

Mấy người Đại Tần vương cũng nhìn Tô Vũ, có người thầm than nhẹ.

Tô Vũ!

Vị thiên tài đa thần văn hệ trẻ tuổi này, ở Nhân cảnh chẳng phải thế lực lớn, tới chiến trường Chư Thiên lại có thế lực mạnh nhất làm chỗ dựa, thế lực mạnh nhất chiến trường Chư Thiên chính là cổ thành.

Thứ hai, là Liệp Thiên các.

Còn các đại giới thì không được tính là thế lực trong chiến trường Chư Thiên.

Có người truyền âm với Đại Hạ vương: “Đại Hạ vương, hay là nhờ Tô Vũ giúp đỡ?”

Tô Vũ có chỗ dựa!

36 tôn vô địch thượng cổ!

Trước kia, mọi người còn tưởng rằng tượng đá là vật chết, hiện tại mới biết người ta chưa chết, chỉ là lười phản ứng ngươi mà thôi, giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Chọc giận bọn họ, bọn họ còn là loại cường giả lấy một địch hai địch ba.

Thực đáng sợ!

Trước đây Tô Vũ là mục tiêu của vạn tộc, hiện tại hắn quang minh chính đại bay qua trước mặt hơn 100 vô địch vạn tộc, nhưng lại không có người nào ra tay, từ đó có thể thấy được vị thế bây giờ của hắn.

Muốn giết Tô Vũ thì phải đến nơi tượng đá không với tới mới được.

Nếu không, đó chính là tự tìm phiền toái.

Bên kia, Hạ Long Võ nhìn thoáng qua Tô Vũ, thấy hắn rời đi, y mỉm cười, không để ý, gia hỏa này... thú vị thật, lượn qua đây là muốn xem tình huống chỗ ta, hay là muốn xem trò cười?

Thôi, kệ hắn.

Khí tức y bắt đầu biến ảo, chuẩn bị dung hợp.

Mấy người Đại Hạ vương kiên trì cũng vô dụng, đợi lát nữa đám vô địch kia nhất định sẽ phân chia chiến trường, dù bọn họ không làm thì mấy người Đại Hạ vương cũng sẽ chia cắt bọn họ.

Bằng không, hơn trăm vô địch đại chiến, dư uy có thể diệt sát y, căn bản không thể giúp y chứng đạo.

Cho nên vô địch không có ai kiềm chế vẫn sẽ tới giết y.

Y chỉ muốn kéo dài một chút, để xem còn ai khác có thể nhân cơ hội này mà chứng đạo thành công hay không.

Thêm một người cũng tốt.

Đúng lúc này có một người đi ra từ thông đạo Nhân cảnh, người nọ cười lớn nói: “Có ai tới đây không? Vài người thì không đủ đâu, 10 kẻ canh chừng ta, ta không chứng đạo, nhưng không canh chừng là ta chứng đạo đó nha, vật gánh chịu cũng mang đến rồi đây!”

Cuối cùng Chu Thiên Đạo vẫn đi ra.

Ông cười lớn!

Tiếng cười vang vọng tứ phương!

“Kẻ nào muốn tới thì nhanh lên!”

Thanh âm to lớn, là vô địch tọa trấn tự mình giúp ông khuếch đại âm thanh.

Một lát sau, hơn phân nửa chư thiên đều có thể nghe được.

Chu Thiên Đạo!

Kẻ cuồng sát nổi bật nhất ngày hôm nay.

Không cần ông nói gì thêm, ngay lập tức đã có 7 - 8 vị vô địch nhanh chóng bay tới chiến khu Đông bộ, như lời Chu Thiên Đạo nói, ông không chứng đạo thì thôi, nhưng một khi ông nhân cơ hội chứng đạo thì nhất định sẽ phải giết!

Còn hiện tại muốn giết ông ư? Gia hỏa này có thể chạy về Nhân cảnh bất cứ lúc nào!

Chu Thiên Đạo lộ vẻ mặt đắc ý, càn rỡ nói: “Vài tên thế này thôi à? Khinh thường ta sao? Không tới mười kẻ, có tin ta tìm cơ hội giết toàn bộ hay không?”

Không ai để ý đến ông.

Chiến tích giết bốn tôn vô địch của Chu Thiên Đạo có vấn đề, có cảm giác gia hỏa này bị thương không nặng.

Bình an mà giết bốn vị vô địch... Vậy ông phải là Bán Hoàng mới đúng.

. . .

Tinh Thần Hải, Đại Hạ vương chắp tay với Đại Minh vương.

Xem như cảm tạ!

Lần này nếu không nhờ có Đại Minh phủ tương trợ hết mình, có lẽ Đại Hạ phủ đã diệt vong, con của ông sẽ chết, cháu trai cũng chết, chắt trai cũng chưa chắc có thể sống.

Có lẽ Đại Hạ phủ sẽ hoàn toàn hủy diệt.

Hạ gia ra hết át chủ bài nhưng vẫn vô dụng.

Đại Minh vương mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn phương xa, con trai ta... đang hù dọa thôi đúng không?

Hắn thực sự mạnh như vậy à?

Đùng đùa!

Cha ngươi không tin đâu!

Kệ ngươi, ít nhất có thể dọa sợ vài người, dù mọi người hoài nghi thì vẫn sẽ phái người nhìn chằm chằm không cho ngươi chứng đạo, có điều... Đại Minh vương thở dài một tiếng.

Về sau con ông muốn chứng đạo sẽ rất khó khăn!

Lần này không có cơ hội, lần sau lại càng không có.

Không cần biết thật giả ra sao, không làm thịt con trai mình, những người này có thể yên tâm chắc?

Xem ra hắn còn thảm hơn cả Hạ Long Võ!

. . .

Chu Thiên Đạo cười lớn, kỳ thật trong lòng đang rất buồn bực.

Thôi!

Cả đời này an phận làm chuẩn vô địch là được rồi!

Vô địch thì chẳng có hi vọng nào đâu.

Ai bảo danh tiếng ta quá lớn, chuẩn vô địch đệ nhất, có sợ không?

Hiện tại phải tranh thủ phát huy ra chút tác dụng còn sót lại, ông truyền âm cho vô địch trấn thủ: “Tống đại thúc, giám sát thật kĩ, kẻ nào sấn tới thì ta liền rút lui, nhớ báo trước cho ta biết đấy.”

“Ngươi đánh chết bốn tôn vô địch rồi mà còn sợ bọn họ à?”

Đại Tống vương trêu chọc, Chu Thiên Đạo câm nín, thôi, không chấp.

Ta đương nhiên không sợ... Mới là lạ!

Hạ Long Võ, thúc thúc đã cố gắng hết sức rồi, có thành công hay không phải xem chính ngươi.

Đang nghĩ ngợi, bỗng lại có một người đi ra từ trong thông đạo, nhìn ông một cái, chửi nhỏ một tiếng, nháy mắt lén quay về Nhân cảnh, hùng hổ nói: “Không phải ngươi ở bên kia sao? Sao lại chạy tới bên này?”

Người vừa tới chính là Ngưu Bách Đạo.

Ông cũng muốn đục nước béo cò, chứng đạo một phen. Có điều vừa ra ngoài lại nhìn thấy nhiều vô địch bao vây như vậy, thôi bỏ đi, ta đến nơi khác, đi thông đạo Đại Hán vương vừa dùng ra ngoài chứng đạo thôi!

Nhãi ranh Chu Thiên Đạo, lúc trước rõ ràng chạy tới bên kia, cuối cùng sợ chết lại chạy về bên này, làm hại ông mất công đi một chuyến.

Cuối cùng lão Ngưu cũng có vật gánh chịu.

Giết chuẩn vô địch nên lấy được, cứ chứng đạo trước đã, thành công hay không phải xem vận may, mà vận may của ông từ trước đến nay đều không tốt lắm.

Bình Luận (0)
Comment