Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1846 - Chương 1846: Ngươi Nợ Ta Rất Nhiều!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1846: Ngươi Nợ Ta Rất Nhiều!
 

Không bao lâu sau, Ngưu Bách Đạo trốn ra từ một nơi khác.

Ông không hề chần chờ, lập tức dung hợp tam thế thân, rồi bắt đầu trốn chạy, may mắn thì thành công, xui xẻo thì thăng luôn, không có gì để nói.

Cùng lúc đó, Vân Trần, Nam Vô Cương đều tìm nơi chứng đạo, hấp dẫn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không hấp dẫn được ai... Bọn họ liền chứng đạo.

Vài vị chuẩn vô địch, giờ phút này chỉ có Hạ Hầu gia là không chứng đạo.

Còn lại đều đang dung hợp chứng đạo.

Hạ Hầu gia đi theo mấy người Đại Hán vương, y nhìn tứ phương, nhìn mấy ngưới bị vô địch đuổi giết, trong lòng than nhẹ một tiếng, tự cầu nhiều phúc đi!

Những người này đều là chiến hữu vừa rồi cùng y tắm máu chiến đấu hăng hái.

Y cũng hy vọng bọn họ có thể thành công!

Nhưng cơ hội không lớn.

Không phải vị chuẩn vô địch nào cũng đều có thể bước vào cảnh giới Vĩnh Hằng.

Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh biến mất, hai kẻ này cũng không định chứng đạo, hoặc là nói, bọn họ không chứng được đạo.

Thật ra Hạ Hầu gia có thể, ông cũng có vật gánh chịu, lúc trước giết không ít chuẩn vô địch nên đã lấy được thứ này.

Nhưng Hạ Hầu gia vẫn lựa chọn không chứng đạo.

Y nhìn thoáng qua Hạ Long Võ trong vòng vây, lại nhìn Đại Hạ vương, thở dài, “Cha, ta về trước đây, Đại Hạ phủ đang loạn thành đoàn, ta về xử lý. Long Võ, nếu không được thì từ bỏ đi! Chúng ta không chứng đạo!”

Hạ Long Võ không hé răng.

“Cứng đầu y như cha ngươi vậy!”

Hạ Hầu gia mắng một tiếng, xoay người liền đi, cũng không có vô địch nào đuổi theo giết y. Y không chứng đạo, Đại Hạ vương còn ở đây, vô địch mà ra tay với y, hôm nay ngươi giết y, ngày mai mấy người Đại Hạ vương sẽ ám sát hậu duệ của ngươi.

Dù ở thời điểm hiện tại thì cuộc chiến vẫn có quy củ.

Hạ Hầu gia đi rồi, hùng hổ lao về phía thông đạo Vạn Tộc Giáo, không ai cản y, cũng không ai giết y.

Y bay thẳng, nhanh chóng đến thông đạo, nhưng không đi vào, chỉ đứng ở cửa thông đạo yên lặng nhìn, cháu trai y còn đang ở kia, cha y cũng đang ở bên đó.

Còn Đại Hạ phủ... tàn cũng tàn rồi, y trở về cũng vô dụng.

Sau đó, phía sau Hạ Hầu gia đột ngột xuất hiện mấy người, đều mang thương thế thảm trọng.

Hồ tổng quản vừa ho ra máu vừa nói: “Hầu Gia, phủ chủ còn cơ hội không?”

“Không.”

Hạ Hầu gia tùy ý đáp, rồi hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Không tốt lắm...”

Hồ tổng quản bi thương, “Chết gần hết, 26 vị Nhật Nguyệt phủ chúng ta đã chết trận 17 vị...”

Hạ Hầu gia trầm mặc.

17 vị Nhật Nguyệt chết trận!

Lần này, Nhật Nguyệt Đại Hạ phủ chết nhiều nhất, Đại Tần phủ và Đại Minh phủ cũng mất khoảng 10 vị, Đại Ngô phủ đã chết 3 - 4 vị, các phủ khác cũng chết 1 - 2 vị.

Nhật Nguyệt Nhân tộc tham chiến không ít, có đến bảy tám chục người.

Tính ra có gần 40 người chết trận!

Đương nhiên vạn tộc còn thảm hại hơn.

Chỉ mình Tô Vũ và Chu Thiên Phương đã giết chết sáu bảy chục, 11 vị chuẩn vô địch đã chết, sau đó Nhân tộc còn đánh chết thêm 40 – 50 người, số lượng tử vong vượt quá trăm người.

Bất quá Nhân tộc không chỉ mất đi từng ấy Nhật Nguyệt, Vạn Thiên Thánh tàn nhẫn xử lý hơn 40 người, sau lần này, Nhật Nguyệt Nhân tộc ngã xuống gần trăm!

Đây cũng là lần tử vong nhiều nhất trong mấy trăm năm trở lại đây.

“17 vị đã chết...”

Lẩm bẩm một tiếng, Hạ Hầu gia cười khổ, còn lại 9 người đúng không?

Hồ tổng quản còn sống, Triệu tướng quân cũng còn sống, trừ 2 người bọn họ... 5 người trấn thủ tiểu giới chỉ còn một người, tướng chủ phủ quân chết trận, thống lĩnh ám vệ Long Võ Vệ chết trận hầu như không còn, chỉ còn lại một vị.

Trừ 4 người bọn họ, còn lại Kỷ Hồng, Bạch Long, Trịnh Bình, lão thái Ngô gia, thống lĩnh Trấn Ma quân là sống sót.

Kỳ thật không chỉ có chừng ấy Nhật Nguyệt.

Hạ Hầu gia thở dài, “Mấy người Hồng Đàm đâu?”

Hồ tổng quản cũng thở dài, “Đi rồi! Vạn phủ trưởng hắn... mấy người Hồng Đàm không muốn ở lại nữa, sau lần này, Nhân tộc cừu hận cũng tan thành mây khói! Không biết bọn họ đi đâu, ta không hỏi, cũng không cản...”

“Ừ.”

Hạ Hầu gia khẽ gật đầu, đi đi.

Đi rồi cũng tốt!

Y biết không phải bọn họ không muốn ở lại, mà là Đại Hạ phủ không chịu nổi nữa, nếu bọn họ ở lại, vạn tộc lại nhìn bọn họ chằm chằm, Đại Hạ phủ... Thật sự sẽ huỷ diệt.

Một trong ba cường phủ đứng đầu Nhân cảnh!

Hiện tại, chỉ còn vài vị Nhật Nguyệt.

Những người sống sót như Trịnh Bình không tính là mạnh, bọn họ sống sót là bởi vì các cường giả đại chiến lôi kéo cường giả đi hết, dù thế, người có thể tới đây cũng chỉ có Hồ tổng quản, mấy người kia đều đang trọng thương, có thể khôi phục hay không cũng khó nói, nếu khôi phục, vậy chẳng khác gì những lão nhân 400 năm trước.

Sống chỉ để chữa thương!

Lần này, Đại Hạ phủ tàn thật rồi.

Hồ tổng quản nhìn về nơi xa, sau đó lộ ra nụ cười chua xót, “Chỉ cần phủ chủ thành công, có phủ chủ, Đại Hạ vương và cả Hầu gia ngài ở đây, chúng ta sẽ vẫn còn hy vọng!”

Nếu thành công, hai vị vô địch, một vị chuẩn vô địch, tuy rằng Nhật Nguyệt Sơn Hải tử thương thảm trọng, nhưng chỉ cần có bọn họ thì Đại Hạ phủ sẽ còn có thể đứng lên.

Hạ Hầu gia cười khổ, rồi y nói: “Không nói cái này nữa, tùy số mệnh thôi! Có phải Hổ Vưu vận dụng Khai Thiên đao hay không?”

“Đúng, lúc ấy địch nhân quá nhiều...”

Hạ Hầu gia khẽ gật đầu, lại hỏi: “Trong thành chết nhiều người không?”

“...”

Hồ tổng quản trầm mặc một hồi, thành thật kể ra: “Nhiều! Chạy trốn, không chiến, không tới, trên Đằng Không... Đại khái đều đã bị giết hết! Còn giết một Nhật Nguyệt cảnh, giết Chu Minh Nhân.”

Hạ Hầu gia mỉm cười, “Có mắng Hạ gia không? Dù sao vẫn còn thế hệ trẻ, cũng có người nhà đang chinh chiến, bọn họ có thất vọng không?”

“Sẽ không!”

Hồ tổng quản lắc đầu: “Đối với đào binh, Đại Hạ phủ đều xử phạt như thế!”

“Nhưng vẫn quá độc ác! Ta không phải Vạn Thiên Thánh.”

Hạ Hầu gia cười một tiếng, thở dài, “Vẫn nên đưa ra lời giải thích đi, Hổ Vưu còn phải kế thừa chức vị phủ chủ mà, ngươi trở về nói với mọi người là Hạ Tiểu Nhị ta làm! Ta muốn giết bọn hắn! Hổ Vưu chỉ chấp hành quân lệnh thôi! Muốn mắng thì mắng ta đi, mắng thoải mái!”

“Hầu gia, ngài...”

“Không sao, ta còn sợ có thêm một cái bêu danh sao?”

Hạ Hầu gia cười một tiếng, “Đi đi! Cứ nói là ta làm! Ta chờ ở đây, chờ cháu trai ta chứng đạo thành công, khi ấy Hạ gia ta sẽ có 2 vô địch, dù lần này tổn thất nặng nề, nhưng rồi chúng ta vẫn sẽ đứng lên được thôi!”

“Rõ!”

Hồ tổng quản nhanh chóng rời đi.

Hạ Hầu gia yên lặng nhìn bên kia, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành tường.

Cháu trai, thúc thúc ngươi đeo quá nhiều bêu danh cho phụ tử ngươi rồi, ngươi nợ ta rất nhiều đấy!

Vậy mà khi ngươi còn nhỏ đã dám đánh ta!

Làm phủ chủ, vậy mà cũng đánh ta!

Ta chỉ hơn ngươi mấy tuổi, lại giống như cha ngươi, vẫn luôn chăm sóc ngươi, thế mà ngươi lại dám đánh ta, ngươi còn là người sao?

Con trai ngươi đẻ ra cũng do ta nuôi lớn, ai không biết còn tưởng rằng đó là con trai ta!

Ngươi bái sư Vạn Thiên Thánh, ta xem như đệ tử ký danh của Diệp Bá Thiên, tính ra, má nó, chúng ta là sư huynh đệ!

Hạ Hầu gia bi ai như sắp khóc, các lão bằng hữu của ta!

Hồng Đàm, Liễu Văn Ngạn đều đi rồi, lão Vạn chạy, Đại Hạ phủ mắng ta nhiều năm, quỷ hút máu, thương nhân lòng dạ hiểm độc, cẩu tiểu nhị... tội lỗi đều gánh trên lưng ta!

Từ nay về sau... Có lẽ không còn ai gánh tội cho ngươi nữa.

Cháu trai, ngươi ấy, lúc nào cũng không nghe lời như vậy, trẻ ngoan phải biết nghe lời chứ.

Hạ Hầu gia ngồi dưới đất, cúi đầu, yên lặng suy nghĩ.

Cả đời ta không huy hoàng được như Vạn Thiên Thánh, không thê thảm như mấy người Liễu Văn Ngạn, không có nhiều chiến tích vang dội, trừ cõng nồi rất giỏi ra thì ta chẳng làm được gì!

Y nhớ tới ngày đó, nhớ tới cảnh tượng mà mình tưởng tượng kia.

Sau khi y chết, có người lập bia:

Hạ Tiểu Nhị, con thứ của Đại Hạ vương, từ nhỏ thiên tư thông minh, niên thiếu phong lưu, vạn người truy đuổi, phiên phiên giai công tử... Trung niên si mê thương đạo, lòng dạ hiểm độc vô cùng, được thế nhân gọi là Hầu gia hiểm độc.

Đoạn sau có thể sửa lại, tặng cho Vạn Thiên Thánh mới đúng.

Y ngồi dưới đất, nhớ lại năm xưa, khi y còn niên thiếu, bỗng nhiên y chửi ầm lên: “Má nhà ngươi Liễu Văn Ngạn, người thích ngươi, lão tử đều thích!”

Hu hu hu!

Ta không béo ụt ịt như vậy, Hạ Tiểu Nhị ta vốn là đệ nhất mỹ nam tử Đại Hạ phủ!

Bình Luận (0)
Comment