Tinh Hồng cổ thành.
Tô Vũ hạ xuống, dừng trước mặt tượng đá ở hậu điện, hắn vẫn quay đầu nhìn về phía bên ngoài, nhìn về hướng Hạ Long Võ.
Thật khờ!
Tô Vũ yên lặng nói.
Vô số người nỗ lực chinh chiến hồi lâu ở Đại Hạ phủ, kỳ thật đều hy vọng kiềm chế địch nhân giúp Hạ Long Võ chứng đạo, vậy mà Hạ Long Võ lại chậm chạp không hợp nhất tam thân, mãi không chứng đạo...
Tô Vũ biết, y đang đợi!
Đợi những người khác chứng đạo thành công, chờ vô địch vây công y, y cũng đang kiềm chế khắp nơi.
Hạ Long Võ vốn mang danh lãnh khốc, bá đạo, nhưng giờ phút này Tô Vũ lại cảm thấy y thật khờ, hắn biết y đang kéo dài thời gian cho những người khác.
Nếu Hạ Long Võ bắt đầu chứng đạo từ thời điểm Nhân cảnh đại chiến, từ lúc mấy người Đại Hán vương đang diễn, có lẽ sẽ có hy vọng thành công rất lớn.
Y đang đợi, đang kiềm chế vô địch khắp nơi, đến bây giờ, các nơi khác gần như đã an tĩnh, đều không có việc gì, chỉ còn mình y... Xong rồi.
Hạ gia làm ra thế cục này, làm giả di tích, kỳ thật vốn muốn kiềm chế cường địch giúp Hạ Long Võ.
Hắn lấy ra Văn Mộ bia, Vạn Thiên Thánh không ngăn cản, ông biết rõ tầm quan trọng của Văn Mộ bia lại vẫn để Tô Vũ lấy ra, hiển nhiên Vạn Thiên Thánh cũng muốn hấp dẫn mấy vô địch lại đây, giúp Hạ Long Võ giảm bớt áp lực.
Kết quả... Hạ Long Võ vẫn không chứng đạo.
Tô Vũ không biết Hạ Long Võ vẫn còn hậu chiêu, nếu biết, hắn phải mắng một tiếng tên ngốc!
Nếu một khắc kia, Hạ Long Võ triệu hoán 9 thành buông xuống, tuyệt đối có hy vọng thành công rất lớn, nhưng y không làm.
Có một số người, làm cái gì sẽ không nói.
Tỉ như Vạn Thiên Thánh, tỉ như Hạ Long Võ.
Vạn Thiên Thánh tàn sát sạch sẽ Sơn Hải Nhật Nguyệt, vạn người thóa mạ, ông không nói vì sao phải giết, dù sao không phải người nào cũng hiểu, nhất định sẽ có người thóa mạ ông.
Hạ Long Võ tranh thủ cơ hội cho những người khác chứng đạo, y cũng không nói, như vậy có lẽ sẽ có người cảm thấy, y chỉ là không thể chứng đạo nhanh như vậy.
Dường như loại người này không để ý tới cái nhìn của người khác, không thèm để ý có người sẽ biết ơn hay thấu hiểu cho mình hay không.
“Hắn xong rồi.”
Tinh Hồng đã trở về từ lâu, thấy Tô Vũ nhìn về hướng đó thì bình thản nói: “Trăm vị Vĩnh Hằng vây giết, chỉ sợ cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, dù hắn đã có chuẩn bị, dù đã có giao kèo với chủ nhân thánh thành thì hắn cũng không thể thành công.”
Tô Vũ nhìn về phía tượng đá, cúi đầu, khom người, chắp tay thi lễ.
Tinh Hồng yên lặng nhìn Tô Vũ.
“Đại nhân!”
Tô Vũ nhớ Vạn Thiên Thánh đã nói rằng đừng lo cho kẻ khác, đừng cầu xin tượng đá giúp Hạ Long Võ, làm vậy không có bất cứ ích lợi gì.
Tô Vũ biết.
Có điều, hắn là người Đại Hạ phủ!
Hắn sinh ra ở Đại Hạ, lớn lên ở Đại Hạ, từ nhỏ, anh hùng trong lòng hắn chính là Hạ Long Võ.
Phụ thân hắn là tướng sĩ dưới trướng Hạ Long Võ.
Long Võ Vệ, Hạ Long Võ, Long Võ học phủ...
Ở Đại Hạ phủ, Hạ Long Võ chính là thần thoại, chính là trời.
Năm 18 tuổi, khi Tô Vũ mất sạch lòng tin với Đại Hạ phủ, thoát khỏi Đại Hạ phủ, hắn cũng chưa từng oán hận vị phủ chủ này.
Bởi vì, đây là tín ngưỡng.
Người kia chinh chiến mấy chục năm, trở thành thần thoại khiến chư thiên biến sắc.
Y là tín ngưỡng của Đại Hạ phủ, tín ngưỡng của hàng tỉ thương sinh Đại Hạ phủ, đây cũng là phủ chủ đầu tiên có thể thay thế chủ nhân khai phủ, Đại Hạ vương là chủ nhân của Đại Hạ phủ, Hạ Long Võ cũng vậy.
Có vài đại phủ chỉ biết vương giả khai phủ, không biết phủ chủ đương nhiệm.
Mà ở Đại Hạ phủ, dù Đại Hạ vương trăm năm không về, Đại Hạ phủ vẫn thản nhiên như cũ, bởi phủ ta còn có Hạ Long Võ!
Tinh Hồng thấy hắn khom người chắp tay thi lễ, biết tâm tư hắn, bình tĩnh nói: “Ta trấn thủ thánh thành, không tham dự phân tranh, lúc trước ta giúp ngươi chém giết ba tôn Vĩnh Hằng đã là tối kỵ! Trấn thủ có nhiệm vụ quan trọng hơn! Nếu lại ra tay sẽ khiến cho vạn tộc kiêng kị, thánh thành cũng không phải bất diệt.”
Tô Vũ gật đầu, “Ta biết đại nhân khó xử, cũng biết đại nhân đã mạo hiểm vì ta. Tô Vũ vô cùng cảm kích! Ta chỉ có một chuyện muốn hỏi đại nhân, có được không?”
“Nói.”
“Có thể dẫn Tử Linh quân chủ ra ngoài hay không?”
Tô Vũ trầm giọng nói: “Ví dụ như Tinh Nguyệt quân chủ, Tử Linh quân chủ cũng là vô địch, nếu dẫn vài vị ra ngoài, vậy có thể tăng thêm cơ hội sống sót cho Hạ phủ chủ, nếu Tử Linh quân chủ bị đánh chết, sẽ có Bán Hoàng quân chủ buông xuống không?”
Tinh Hồng nhìn hắn, nhất thời không hé răng, tiểu tử này... thật tàn nhẫn!
Đúng vào lúc này, thông đạo chấn động.
Tinh Hồng tọa trấn bên trên cũng bị rung rinh một chút!
Phía dưới thông đạo, có âm thanh lạnh lẽo vọng lên: “Tô Vũ, không bằng ngươi giết ta thử xem!”
“...”
Xấu hổ!
Siêu cấp xấu hổ!
Tô Vũ xấu hổ nhìn Tinh Hồng, thật sự không biết nên nói gì.
Tinh Nguyệt quân chủ... sao lại ở chỗ ngài?
Má nó.
Tinh Hồng im lặng, Tinh Nguyệt vẫn luôn ở đây.
Khi y rời đi, Tinh Nguyệt quân chủ liền tới đây, sau đó vẫn luôn bị Tô Vũ hấp thu tử khí ở ngay đây, chưa từng rời đi, lời Tô Vũ nói, đương nhiên đối phương cũng nghe được.
Tinh Nguyệt quân chủ có chút phát cuồng, lạnh lùng nói: “Tô Vũ, rốt cuộc ngươi làm cái gì, vì sao có thể hấp thu tử khí không giới hạn?”
Tô Vũ không nhìn thấy người, nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm tử khí lạnh lẽo kia.
Trong lòng thầm mắng một tiếng!
Hắn cười gượng đáp: “Đây là thủ đoạn bảo mệnh độc nhất vô nhị, tử khí của đại nhân quá mức cường đại, ta không thể không tìm kiếm biện pháp khác để khắc chế tử khí.”
Nói vớ vẩn!
Tinh Nguyệt quân chủ giận dữ, tử khí quá mức cường đại sao?
Vì bảo mệnh ư?
Dối trá!
Tô Vũ không muốn cãi cọ cùng vị quân chủ này, nhanh chóng nói: “Tinh Hồng đại nhân, ở thời điểm Hạ phủ chủ chứng đạo, ta có thể di chuyển cổ thành qua bên kia không? Nếu y gặp nguy hiểm, ta có thể cho y vào thành, che chở y không?”
Tinh Hồng hờ hững đáp: “Di chuyển cổ thành trong phạm vi chiến trường Chư Thiên thì có thể, chỉ cần thừa nhận tử khí phản phệ là được. Còn việc để Hạ Long Võ vào thành... Thánh thành không ngăn cản bất cứ kẻ nào vào trong, nhưng một khi vào đây, chứng đạo ngưng hẳn, tử khí tràn lan, chứng đạo cần hút lực lượng chư thiên, trong thành lại có tử khí nồng đậm, có khả năng sẽ khiến hắn bị phản phệ, nếu hắn hấp thu quá nhiều tử khí thì sẽ hóa thành Tử Linh.”
Tô Vũ hít sâu một hơi, lại hỏi: “Nếu Hạ phủ chủ vào thành, vô địch vạn tộc cưỡng ép đánh vào trong thì sao?”
Tượng đá bình tĩnh đáp: “Chỉ cần nằm trong quy tắc thì trấn thủ không sợ, phá thành là hành động khiêu khích, nhưng nếu ngươi ra tay trước, trấn thủ sẽ không quản.”
Tô Vũ đã hiểu.
Ta ra tay trước, nếu bị người giết thì chỉ có chết.
Nếu đối phương vào thành cường công ta, vậy tượng đá sẽ ra tay hỗ trợ.
Trong đầu hắn lại vang lên lời Vạn Thiên Thánh dặn dò, đừng bại lộ hết át chủ bài bảo mệnh, đừng tiêu hao hết tình nghĩa với tượng đá.
Tinh Hồng đã vài lần biểu đạt rằng y không muốn tham dự chiến loạn chư thiên.
Tô Vũ thầm thở dài... Phủ trưởng, xin lỗi, để ta làm thêm một lần nữa thôi.
Hạ Long Võ...
Anh hùng trong lòng hắn, tín ngưỡng tinh thần của hắn, hôm nay người đó có nguy cơ ngã xuống, Tô Vũ không nỡ làm ngơ.
“Đa tạ đại nhân!”
Tô Vũ nói lời cảm tạ, sau đó xoay người rời đi.