Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1856 - Chương 1856: Làm Người Không Thể Quá Phận

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1856: Làm Người Không Thể Quá Phận
 

Ngoài thành.

Đám vô địch đều vui mừng, Ma Hoàng đúng là Ma Hoàng, vừa tới đã đẩy mấy người này vào tuyệt cảnh dễ như trở bàn tay.

Mà Ma Hoàng... Hoặc là nói Ma Đa Na, trong mắt gã lộ rõ vẻ giãy giụa, Ma Hoàng bám vào người càng lâu, cải tạo sẽ càng nghiêm trọng, đương nhiên Ma Hoàng bám vào người cũng giúp gã cải tạo thân thể, giúp gã cường đại hơn!

Nếu tiếp tục như vậy, gã có thể mau chóng bước vào Sơn Hải cảnh.

Nhưng đây không phải kết quả gã muốn.

Bị cải tạo càng nghiêm trọng sẽ càng phiền toái, về sau nếu Ma Hoàng bám vào người, có lẽ ý thức của gã sẽ bị phong ấn, đây không phải chuyện tốt.

Hôm nay gã không tham dự trận đại chiến ở Nhân cảnh cũng là vì vậy.

Vốn tưởng rằng đã thoát được một phen, kết quả Ma Hoàng vẫn xuất hiện.

Ma Đa Na nhìn về phía Tô Vũ, trong lòng than nhẹ một tiếng.

Kỳ thật gã hy vọng Tô Vũ có thể giải quyết phiền toái trước mắt...

Gã còn một ý nghĩa khác không thể lộ ra.

Đó là nếu tượng đá thượng cổ ra ngoài rồi trực tiếp ra tay với Ma Hoàng, cắt đứt thời gian trường hà của ngài ấy thì càng tốt.

. . .

Giờ khắc này, Tô Vũ không rảnh quan tâm đến Ma Đa Na.

Hắn đang rất khẩn trương!

Làm sao bây giờ?

Một Tử Linh quân chủ sắp buông xuống, hắn nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh lắc đầu, đừng nhìn.

Ông đã trọng thương!

Hôm nay ông phải chinh chiến liên tiếp, thật sự không cố được nữa, nếu một vị chuẩn vô địch tới đây thì ông còn có thể miễn cưỡng chống lại, nhưng một Tử Linh vô địch... chấp nhận số phận đi thôi.

Liễu Văn Ngạn bật cười, đoạn nói: “Thôi, vậy đã là tốt lắm rồi! Làm được tới nước này cũng nên thỏa mãn, chỉ là không đáng giá khi chết cùng tên mập chết tiệt này...”

Ông tung hứng viên cầu lên trên rồi chụp lại, thở dài bảo: “Tên mập chết tiệt, sắp chết tới nơi mà còn dám mắng ta, ta nghe được hết đấy!”

“Năm xưa đã đối nghịch với ta, ngần ấy năm trôi qua vẫn không thay đổi gì cả.”

Cũng may, Hạ Long Võ chứng đạo thành công!

Liễu Văn Ngạn cười một tiếng, vậy là tốt rồi, ông nợ Hạ Long Võ, nợ Hạ gia, hiện giờ cũng coi như đã trả hết, dù công lao chủ yếu là của tên mập mạp chết tiệt ấy, nhưng không phải ta đã cứu được y sao?

Dù cứu xong rồi cả bốn người chúng ta đều sắp bị giết chết thì cũng là đã cứu, không thể trách được ta!

Tô Vũ rầu rĩ nói: “Lão sư, ngài quá tiêu cực!”

Sao có thể tiêu cực như thế?

Tìm đường sống trong chỗ chết mới là thiên tài, mới là yêu nghiệt.

Lão sư không đủ yêu nghiệt!

Vậy mà còn xưng là đệ nhất nhân đa thần văn ư?

Thôi đi!

Tử Linh quân chủ...

Tô Vũ không ngừng hồi tưởng tri thức thành chủ, hắn cắn răng, nhanh chóng bay về phía phủ thành chủ, hắn có vài chuyện cần xác định.

Hắn nhanh chóng bay đến một nơi.

Từ đây có thể nghe được tiếng rống giận trong thông đạo.

Chắc là Tinh Nguyệt tức điên rồi, nàng đang ác chiến cùng đối phương.

Tô Vũ yên lặng cảm tạ, sau này… nhất định sẽ hút ngươi ít đi một chút. Xin lỗi, lần này ta hút nhiều quá, khó trách ngươi thảm như vậy, bị người đè đánh, không ngừng rít gào.

Tinh Hồng mở mắt nhìn về phía Tô Vũ, than nhẹ một tiếng: “Ngươi... Aiiiz!”

Quá giỏi gây chuyện!

Tuy rằng giải quyết xong phiền toái Tinh Nguyệt, nhưng sau này ngươi còn dám tiếp tục hút nữa không?

Vả lại phiền toái Viêm Ma trước mắt thì ngươi phải làm sao đây?

Tô Vũ vội hỏi: “Đại nhân, Tử Linh này đến từ phương nào? Đến từ thông đạo lãnh địa của thành nào?”

“Vân Tiêu.”

Tinh Hồng đáp lại, Tô Vũ đã hiểu, hắn biết Vân Tiêu cổ thành, cũng từng đến đó. Trên thực tế, lúc này Vân Tiêu cổ thành cũng đang ở gần đây, thành chủ Vân Tiêu cổ thành là một nữ tử thuộc Thanh Hồ nhất tộc.

Tô Vũ nhanh chóng lấy ra thành chủ lệnh, truyền âm liên hệ: “Thanh Hồ thành chủ có đây không? Tử Linh xâm phạm địa bàn chúng ta đến từ Vân Tiêu cổ thành, trong cổ thành có cư dân Nhật Nguyệt hậu kỳ nào không, Thanh Hồ thành chủ có thể đánh chết kẻ đó để ép tên này trở về không?”

“...”

Nơi xa, Thanh Hồ thành chủ trong Vân Tiêu cổ thành suýt nữa mắng to!

Mẹ nhà ngươi!

Ngươi cho rằng ta và ngươi đều là kẻ điên như nhau sao?

Ta đánh chết một vị cư dân Nhật Nguyệt hậu kỳ, sau đó... Ta chờ Tử Linh quân chủ xuất hiện bóp chết ta ư?

Ta không phải ngươi, không thể khắc chế đối phương.

Má nhà ngươi!

Hạ Long Võ chết tiệt kia đã không thể thực hiện hứa hẹn thì thôi, dù sao cũng đã chứng đạo, vẫn có hy vọng thành công, nhưng hiện tại tiểu khốn kiếp Tô Vũ này lại bảo nàng đi tìm chết.

Tô Vũ nhanh chóng trấn an: “Chưa chắc sẽ chết, chỉ cần đánh chết Nhật Nguyệt hậu kỳ để dẫn Tử Linh này trở về là được, lão cần phải ra mặt, cần phải trở về, đây chính là quy tắc. Chỉ cần thành chủ rời khỏi cổ thành thì gã sẽ không làm gì được thành chủ.”

“Tô thành chủ nói đùa rồi!”

Thanh Hồ trực tiếp trả lời: “Ra khỏi thành ư? Ngoài thành đang có hơn mười vị vô địch!”

“Thành chủ có thể cho cổ thành trở về Dục Hải bình nguyên, những người ở đây sẽ không đuổi theo đâu...”

“Nếu đuổi theo thì sao?”

Thanh Hồ thành chủ mặc kệ Tô Vũ, ngươi đi chết đi!

Tô Vũ thầm mắng, quyết định quay sang nói với Tinh Hồng: “Đại nhân, ngài có thể nói với Vân Tiêu đại nhân một tiếng không, có khả năng Thanh Hồ sẽ muốn thoát khỏi thân phận thành chủ. Ta nguyện ý tiếp nhận chức vị thành chủ Vân Tiêu cổ thành, có ta ở đây thì Vân Tiêu đại nhân có thể tự do hơn một chút. Còn Thanh Hồ thành chủ muốn thoát khỏi thân phận chủ nhân cổ thành thì ta cũng có thể giúp nàng ta một tay, bằng không, ta nghĩ việc thoát ly cũng không hề đơn giản, đúng không?”

Tinh Hồng lộ ánh mắt khác thường nhìn hắn, làm vậy đúng là phù hợp quy tắc, y cũng không có gì để nói.

Y nhanh chóng truyền âm sang: “Vân Tiêu, Tô Vũ nguyện tiếp nhận Thanh Hồ, kiêm quản Vân Tiêu cổ thành, điều kiện là Thanh Hồ phải đánh chết một vị cư dân Nhật Nguyệt hậu kỳ, mang Viêm Ma trở về!”

Ngay lập tức có âm thanh bất mãn vang lên: “Vì sao hắn không tiếp quản chức vị của Thiên Hà?”

“Tự ngươi đi tìm Tô Vũ đi!”

Tinh Hồng mặc kệ, Viêm Ma không phải người bên ngươi, Tô Vũ muốn giải quyết phiền toái chứ không phải muốn tạo thêm phiền toái, tiếp quản Thiên Diệt cổ thành của ngươi làm gì.

Vân Tiêu tượng đá trầm ngâm một hồi, cuối cùng truyền âm đáp: “Hắn thật sự có thể chịu được à?”

Tinh Hồng gỏn lọn đáp: “Tinh Nguyệt suýt nữa đã bị hút chết.”

Đâu phải ngươi không thấy được!

Yên tâm, gia hỏa này có thể.

“Vậy... được rồi!”

Vân Tiêu đáp lời, sau đó lại nói: “Viêm Ma xuất hiện cũng chỉ là vì quy tắc, một khi Thanh Hồ rời đi thì hắn vẫn có thể quay lại chỗ ngươi...”

Giống như Tinh Nguyệt không giết được Tô Vũ nên đã lựa chọn từ bỏ, Viêm Ma không giết được Thanh Hồ thì cũng có thể lựa chọn từ bỏ.

Tới lúc đó, lão sẽ lại tới.

Chẳng lẽ Thanh Hồ phải trở về đánh chết cư dân Nhật Nguyệt hậu kỳ lần nữa?

Ở đâu ra nhiều Nhật Nguyệt hậu kỳ để giết như vậy, dù là hiện tại cũng không dễ giết, có vài cư dân là bằng hữu của Thanh Hồ, đương nhiên nàng cũng có kẻ đối địch mà ngày thường không dám giết.

Tinh Hồng chuyển lời cho Tô Vũ, Tô Vũ trầm tư một lúc, đoạn hỏi: “Đối phương có thể tùy ý vượt giới sao?”

“Không.”

Tinh Hồng giải thích: “Lão bị Bán Hoàng Ma tộc lôi kéo đến, nếu không dù muốn tới thì cũng không nhanh như vậy, quy tắc có giới hạn, lúc có nguy cơ thì lão có thể đến trong nháy mắt, không có nguy cơ thì lão chỉ có thể chậm rãi vượt qua Tử Linh giới, làm vậy cần không ít thời gian, nhưng Bán Hoàng Ma tộc đang ở ngay bên ngoài, ông ta có thể lôi kéo lão...”

Tô Vũ thầm mắng!

Ma tộc, chờ đó!

Bán Hoàng sao lại nhiều chuyện như vậy, lần trước cũng là lão tiếp dẫn Lạp Đức rời đi.

“Tinh Nguyệt quân chủ không địch lại gã sao?”

“Đúng vậy.”

Tinh Hồng bình thản nói: “Nàng vốn yếu hơn đối phương một bậc, lại còn bị ngươi hút tử khí suốt mấy ngày, hiện tại đương nhiên không thể địch lại nổi.”

Tô Vũ khóc không ra nước mắt!

Vừa rồi còn cảm thấy hút càng nhiều càng tốt, hiện tại chỉ hận không thể lập tức trả hết tử khí trở về, nhưng tất cả tử khí đều đã bị Dương khiếu hút sạch, trả cái rắm!

Quả nhiên, làm người không thể quá phận!

Hút nhiều, lòng tham không đủ, hiện tại thì hay rồi, Tinh Nguyệt bị hút tàn, sao có thể địch nổi Viêm Ma?

Tô Vũ nhanh chóng suy nghĩ, xem ra vẫn phải giải quyết Viêm Ma, nhưng giải quyết ông ta như thế nào đây?

Còn phiền toái bên ngoài kia không liên quan gì tới ta, vậy không phải là phiền toái.

Hay là nhờ Thanh Hồ thành chủ không ngừng giết người, không ngừng khiến Viêm Ma trở về?

Nếu không, hay là khiến Ma Hoàng không thể lôi kéo lão nữa?

Tô Vũ vội hỏi: “Ma Hoàng lôi kéo người không cần trả giá gì sao?”

“Có, nhưng giết được ngươi, lão cảm thấy có giá trị, lão cũng trả được cái giá này!”

Tinh Hồng trực tiếp nói cho Tô Vũ, giết ngươi thì trả giá lớn một chút vẫn có lời.

Tô Vũ lại nói: “Đại nhân, bản tôn của lão không tới, Ma Đa Na bị lão bám vào người, ngài cảm thấy có biện pháp gì để đối phó không?”

Ầm!

Phía dưới, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt!

Tiếng gầm của Tinh Nguyệt đã có chút vô lực.

Có vẻ Viêm Ma đã sắp thắng rồi.

Bình Luận (0)
Comment