Vạn Thiên Thánh chần chờ một hồi, mở miệng: “Nếu không được thì bảo Lam Thiên đi! Thực lực y cường đại, đi phá hoại, đi giết người, hẳn là có thể dẫn đối phương qua đó.”
Tô Vũ nhíu mày: “Vậy y chết chắc rồi, Thanh Hồ có thể phá thành rời đi, cổ thành không nhốt được Thanh Hồ, nhưng Lam Thiên mà ra ngoài thì chắc chắn y sẽ chết!”
“Ít nhất có thể khiến Ma Hoàng lại phải lôi kéo lần nữa...”
Vạn Thiên Thánh thấp giọng nói.
Nếu chỉ mình ông gặp nguy hiểm, ông sẽ không đời nào bảo Lam Thiên mạo hiểm, nhưng hiện tại Tô Vũ còn đang ở đây.
Ông hy vọng Tô Vũ có thể sống sót.
Gia hỏa này cứng đầu tham dự vào, hiện tại phiền toái quá lớn.
Trong lúc bọn họ đang nghĩ biện pháp, ở thời khắc sống còn, nếu thật sự hết cách... Vạn Thiên Thánh sẽ nhờ Lam Thiên đi liều mạng, Lam Thiên chắc chắn sẽ đi.
Lam Thiên quá cô độc.
Có lẽ y cảm thấy trên thế giới này chỉ có Vạn Thiên Thánh mới là người đồng đạo với y.
Cho nên Vạn Thiên Thánh mà bảo y đi, y nhất định sẽ nghe theo.
Dùng mạng Lam Thiên đổi thêm một lần lôi kéo Ma Hoàng.
Bất quá Tô Vũ không muốn dùng biện pháp này.
Nơi xa, ráng màu lại chiếu rọi, hình như có người sắp chứng đạo thành công, Tô Vũ không biết là ai, cũng lười quan tâm, đám vô địch ngoài thành cũng lười quan tâm.
Bọn họ muốn thấy mấy người trong thành bị giết chết hơn.
Nói thật, mấy người trong thành chết còn giá trị hơn một vô địch Nhân tộc bị giết, trong thành, tính cả Hạ Hầu gia là có bốn người, giết bọn họ có lẽ sẽ khiến Hạ Long Võ điên cuồng lao đến chịu chết chung.
Đa thần văn hệ cũng sẽ hoàn toàn huỷ diệt.
Nơi này quan trọng không kém gì Hạ Long Võ đang bị đuổi giết.
Ma Hoàng xuất hiện khiến mấy người này lâm vào nguy cơ tuyệt cảnh.
Giờ khắc này, Tinh Hồng nhìn thoáng qua đám người Tô Vũ, nghe lời bọn họ nói, nhìn tất cả hành động của bọn họ.
Hồi lâu, y bỗng nhiên cất tiếng: “Muốn thoát khỏi phiền toái, thoát khỏi nguy cơ... không phải là không có cơ hội!”
Tô Vũ vui mừng, tượng đá muốn ra tay sao?
Tinh Hồng đương nhiên không định ra tay, y truyền âm bày kế: “Các ngươi có thể nghĩ cách liên hệ với cha mẹ Cục lông nhỏ kia, chúng nó cũng đang ở Chư Thiên chiến trường nhưng chưa chắc đã biết chuyện nơi này, bảo chúng nó tới đây, Ma Hoàng sơ hở, thông đạo thời gian lão mở ra có thể dùng để tìm đến hang ổ, hai vị kia có thể lần theo thông đạo thời gian đến trực tiếp ăn bản thể của lão...”
Hiện giờ có lẽ hai vị kia đang chặn đường Tiên Hoàng!
Nhưng xem ra Tiên Hoàng đã nhận ra nguy cơ, hoặc là cảm thấy không đáng phải ra ngoài, vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Nhưng Ma Hoàng không nhịn được!
Lão đã xuất hiện rồi.
Tuy rằng bản tôn không xuất hiện nhưng thông đạo thời gian đã mở, dùng một tia ý chí lực bám vào thân Ma Đa Na.
Ý chí lực của Ma Hoàng... Hẳn là cũng rất thơm!
Một khi bị hai vị kia tìm ra nguồn gốc rồi tìm đến hang ổ... Ồ, Ma Hoàng cũng có khả năng bị ăn!
Nghe vậy, đôi mắt Tô Vũ lập tức sáng như tuyết.
Đúng vậy, bóp chết nó!
Cục lông nhỏ bất lực, tiếp tục liếm láp chữ “Kiếp” mà nó nhớ thương đã lâu.
Dường như Tinh Hồng đoán được tâm tư Tô Vũ bèn vội can ngăn: “Bảo Cục lông nhỏ tự tìm cách liên hệ cầu viện đi, đừng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện xử lý nó, đó là thủ đoạn đồng quy vu tận.”
Cục lông lớn mà tới, biết được ngươi giết con nó thì ngươi sẽ là kẻ chết đầu tiên.
Vì sao Tô Vũ luôn muốn đồng quy vu tận như vậy?
Thích chết chùm lắm à?
Tô Vũ ngạc nhiên, bảo cục lông vô dụng này tự cảm ứng liên hệ sao, được không đây?
Hắn không biết kỳ thật Cục lông lớn đã tới vài lần, hắn cho rằng Cục lông lớn không biết gì cả, biện pháp duy nhất để liên hệ với đối phương chính là phải bóp chết cục lông tham ăn kia.
Nhưng hiện tại ý mà Tinh Hồng muốn nói là gì?
“Yên tâm đi, để tiểu gia hỏa này tự phát ra lời kêu gọi từ nội tâm, đối phương là Bán Hoàng, Bán Hoàng cổ xưa có thể cảm nhận được huyết mạch chính mình kêu gọi!”
Ánh mắt Tô Vũ sáng ngời, có thể thật à?
Ngay sau đó, hắn hơi giật mình, nếu thật sự là vậy, thế thì ngày ngày ta đều muốn bóp chết con nó, vị Đại Đại kia có cảm nhận được không? Ta sẽ không bị Cục lông lớn ăn luôn chứ?
Còn nữa, Cục lông nhỏ có thể ngửi được sách họa kim sắc trong đầu ta, Cục lông lớn thì sao?
Có khi nào vừa đến liền ăn ta luôn không?
Hắn nhìn thoáng qua Vạn Thiên Thánh và Liễu Văn Ngạn, vội mở miệng dặn dò: “Lão sư, ngài và phủ trưởng tìm cổ phòng trốn đi, ta nghĩ ra biện pháp giải quyết phiền toái rồi!”
Hai người nhìn hắn, Tô Vũ cười bảo: “Thật đấy, ta đã có biện pháp! Đây là địa bàn của ta! Phủ trưởng đừng bảo Lam Thiên làm gì cả, không cần thiết để y đi chịu chết. Ta sẽ nhanh chóng giải quyết phiền toái này!”
Ngay sau đó, hắn dùng ý chí lực gõ vào cục lông tham ăn trong đầu, “Nhanh cầu viện đi, nói là Ma Hoàng muốn giết ngươi, nhanh lên, trong lòng nghĩ nhiều vào, nhanh!”
“...”
Cục lông nhỏ nói thầm, nghĩ cái gì mà nghĩ, Đại Đại sẽ không tới đâu, chắc chắn Đại Đại đang ngủ rồi.
. . .
Cùng lúc đó.
Lối vào Tiên giới.
Cục lông lớn ngáp một cái, Thiên Cổ giỏi nhẫn nhịn thật, đến giờ còn không ra, nó muốn về ngủ rồi.
Nó không kiên nhẫn như ma ma của Cục lông nhỏ, nó muốn trở về ngủ.
Không đợi được thì trở về thôi.
Đang nghĩ vậy, bên cạnh nó bỗng xuất hiện một đám bong bóng lơ lửng.
“Đại Đại, Ma Hoàng muốn ăn ta!”
“Đại Đại, Ma Hoàng ở bên ngoài Tinh Hồng cổ thành!”
“Oa oa oa, ta sắp bị ăn rồi!”
“Đại Đại cứu mạng mau lên!”
“...”
Ma ma của Cục lông nhỏ nhìn về phía nó, tuy đã rời Phệ Thần giới hơn 300 năm, nhưng hình như vị này không kinh ngạc khi Cục lông nhỏ tồn tại, không sợ mình bị cắm sừng sao, phu nhân Phệ Thần tộc nghi hoặc: “Ma Hoàng? Lão ra ngoài à?”
Cục lông lớn nhìn về phía nơi xa, hình như đang nhìn thấu thế giới, xem thấu hết thảy, nó thấy một thông đạo thời gian sáng ngời.
“Thiên Cổ không ra...”
Cục lông lớn lẩm bẩm, nhìn về phía ma ma của Cục lông nhỏ, đề nghị: “Hay là đi ăn Ma tộc đi? Tuy lão không thơm như Thiên Cổ, nhưng lão đủ già, chắc là hương vị cũng không tồi đâu.”
Chủ yếu là tiện!
Thông đạo của lão đã mở ra, đâu giống Thiên Cổ, trốn kĩ trong ổ không chịu ra ngoài.
Ma ma của Cục lông nhỏ bất giác chảy nước miếng, có chút đói bụng: “Được nha, vậy ăn một bữa đi, ăn xong lại trở về đây chờ Thiên Cổ!”
Đúng là nhớ mãi không quên!
Biết sao được, ai bảo Thiên Cổ quá thơm làm gì.
Hai cục lông nháy mắt biến mất.
Trong Tiên giới.
Một vị lão nhân bấm tay tính toán, khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng thở ra, hình như nguy cơ đã tiêu tán, đáng chết, rốt cuộc là có chuyện gì?
Ta mà gặp nguy hiểm ư? Đừng đùa!
Trừ khi Thần Ma hai hoàng liên thủ!
. . .
Cổ thành.
Tô Vũ không đem tất cả hy vọng ký thác vào Cục lông nhỏ, huống chi nếu Cục lông lớn tới, ai biết hắn có là người đầu tiên gặp nguy hiểm hay không? Người khác thì không sao, nhưng hắn thì rất thơm!
Hắn để Vạn Thiên Thánh cùng Liễu Văn Ngạn ở lại, còn mình thì trở về hậu điện phủ thành chủ.
Giờ phút này, trong thông đạo rất an tĩnh.
Tinh Nguyệt không ra ngoài, nếu ra có lẽ có thể nhân cơ hội giết chết Tô Vũ.
Nhưng hình như nàng bị ngược đến trầm cảm rồi, hiện tại không xuất hiện.
“Đại nhân!”
Tinh Hồng mở mắt, nhìn tên chuyên gia chuyên ngành gây chuyện này.
Tô Vũ trầm giọng nói: “Đại nhân, nếu ta chết, ta sẽ hóa thành Tử Linh phải không?”
Tinh Hồng trầm ngâm một hồi: “Có lẽ vậy!”
“Sao lại là có lẽ? Chẳng lẽ không phải nhất định à?”
“Không phải là nhất định.”
Tinh Hồng giải thích: “Hóa thành Tử Linh cần một vài yêu cầu đặc thù, cụ thể thế nào thì đợi ngươi hóa thành Tử Linh sẽ biết.”
Vô nghĩa!
Tô Vũ thầm phun tào trong lòng, hắn lại hỏi: “Nếu hóa thành Tử Linh, có thể giữ ký ức khi còn sống hay không?”
“Không thể, nhưng nếu ngươi tới Vĩnh Hằng cảnh thì có thể khôi phục một chút, không phải toàn bộ, khi đó, quá khứ ngươi nhớ lại có lẽ chỉ là một phần bé nhỏ không đáng kể trong trí nhớ, có kẻ chết hoàn toàn, ký ức không thể khôi phục, hoặc không còn như trước nữa.”
“Ý nghĩa tồn tại của Tử Linh giới là gì?”
Tô Vũ nhìn tượng đá: “Đại nhân, Tử Linh và sinh linh là hai phe đối lập sao? Nếu ta hóa thành Tử Linh, nếu một ngày kia ra khỏi Tử Linh giới, đại nhân sẽ ngăn cản ta đúng không?”
Tinh Hồng nhìn hắn.
Hình như Tô Vũ đang cảm thấy bi quan.
Thậm chí đã chuẩn bị tâm lý để hóa thành Tử Linh.
“Sẽ.”
Tinh Hồng bình tĩnh đáp: “Ý nghĩa tồn tại của chúng ta là trấn thủ Tử Linh giới, trừ khi... Chúng ta chết trận, không thể trấn thủ tiếp.”
“Tử Linh giới sẽ ra ngoài xâm lược?”
Tượng đá trầm mặc.
Tô Vũ không hỏi nữa, hít sâu một hơi, quả thật hắn đang chuẩn bị tư tưởng để hóa thành Tử Linh, nhưng cũng có thể không.
Hắn lấy ra một cái nhẫn trữ vật, mở miệng: “Đại nhân, ta có vài thứ đồ cần gửi ở chỗ ngài, nếu ta xảy ra chuyện, hy vọng đại nhân sẽ chuyển giao cho lão sư Liễu Văn Ngạn của ta.”
Tinh Hồng bình thản nói: “Nếu Viêm Ma tấn công tới đây, ngươi không sống được thì lão sư ngươi cũng nối gót ngươi thôi.”
Tô Vũ lắc đầu, “Nếu Đại Đại của Cục lông nhỏ đánh tới, có lẽ nó không coi trọng lão sư ta đâu, lo trước khỏi hoạ thôi!”
Chính mình quá thơm, hắn cũng không có biện pháp.