Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1859 - Chương 1859: Suýt Nữa Đã Bị Ăn

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1859: Suýt Nữa Đã Bị Ăn
 

Mỗi lần muốn bóp chết Cục lông nhỏ, Tô Vũ đều đã chuẩn bị tâm lý khiến địch nhân chôn cùng mình.

Hiện tại may mắn là không cần bóp chết Cục lông nhỏ này, nếu Đại Đại của nó, vị Bán Hoàng kia tới thật, có lẽ đối phương có thể đối phó với Ma Hoàng, dù sao bản tôn Ma Hoàng không tới đây.

Tô Vũ đoán, Thần Ma Tiên Hoàng là ba cường giả mạnh nhất vạn giới, Đại Đại của Cục lông nhỏ là Bán Hoàng, nhưng có lẽ không mạnh, thậm chí còn không bằng Minh Hoàng, Long Hoàng.

Ở thời đại cổ xưa, Bán Hoàng chỉ là tôn xưng, tôn xưng của lãnh tụ một chủng tộc.

Nhân tộc có Hoàng, gọi là Nhân Hoàng.

Dưới Nhân Hoàng, các tộc khác mới là Bán Hoàng, nghĩa là thấp hơn Nhân Hoàng nửa bậc.

Bán Hoàng không có nghĩa là thực lực cường đại.

Đương nhiên vô địch là yếu tố cơ bản, không phải vô địch thì không có tư cách xưng là Bán Hoàng.

Tượng đá bình tĩnh nói: “Hiện tại thánh thành phong tỏa, chưa chắc đối phương sẽ tiến vào, không cần phải như thế.”

Ma Hoàng không vào được, Cục lông lớn cũng không vào được.

Tô Vũ gật đầu, hắn chỉ sợ chủng tộc này sẽ nhắm đến mình, tình huống ấy cũng là bình thường, không phải Cục lông nhỏ đang ăn vạ mình hay sao?

May mà không ăn được sách họa kim sắc, nếu không với tính cách Cục lông nhỏ thì nó đã ăn từ lâu rồi.

Chủng tộc này tuy có bề ngoài rất đáng yêu, nhưng Tô Vũ chưa bao giờ coi Cục lông nhỏ là thú cưng, bởi vì đây là thú dữ.

Tô Vũ im lặng, buông một chiếc nhẫn trữ vật xuống rồi xoay người rời đi.

Lúc rời đi, hắn lại nghịch chuyển thành Tử Linh.

Trong thông đạo bên dưới, Tinh Nguyệt phẫn nộ hét lên: “Hắn lại làm vậy!”

Tinh Hồng đạm mạc nói: “Hắn bị hạn chế, không thể không nghịch chuyển, nếu không... Hắn sẽ bị hút cạn.”

Lần này Tô Vũ khai hỏa toàn bộ Dương khiếu, không nghịch chuyển thì không được.

Chỉ có thể dựa vào tử khí của Tinh Nguyệt để duy trì, nếu không hắn sẽ phải học lão tổ Bạch gia, quanh năm suốt tháng bế quan đả tọa, tu luyện khôi phục để duy trì nhu cầu của Dương khiếu.

“Thiên khiếu khó mở như thế sao?”

Tinh Nguyệt nỉ non một tiếng, khó như vậy, thế gian có mấy người có thể mở thiên khiếu?

Tinh Hồng im lặng, Tinh Nguyệt khôi phục không nhiều ký ức lắm, đương nhiên là không rõ, nếu khai thiên khiếu đơn giản thì ở thời đại thượng cổ đã không hiếm thấy như vậy, thậm chí cường giả khai thiên khiếu... Tinh Hồng chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp được.

Có khả năng vị Hoàng giả thượng cổ kia đã mở ra.

Nhưng Tinh Hồng không có tư cách hỏi kĩ.

Y không suy nghĩ nữa, làm trấn thủ, y không nên suy nghĩ quá nhiều điều nằm ngoài quy tắc, tuy rằng sự tồn tại của Tô Vũ đã giúp y nhẹ nhàng hơn một ít, có thể cho y rời khỏi cổ thành, nhưng y không thể vì Tô Vũ mà phá hỏng quy tắc.

Lúc trước y đánh chết đám người Mạt Hợp không để ai biết nên không tính.

Nhưng giờ phút này chư thiên vạn giới đều đang chú ý, y không thể làm lơ quy tắc, làm chuyện nằm ngoài quy tắc.

Trừ khi... Có thể giết người diệt khẩu.

. . .

Cùng lúc đó.

Chiến trường Chư Thiên, chiến khu phía Đông, trên người Ngưu Bách Đạo xuất hiện ráng màu chiếu rọi, ông xúc động muốn khóc.

Má nó.

Hơn 400 năm, cuối cùng ta cũng chứng đạo thành công.

Ta khổ quá mà!

Hôm nay cũng coi như may mắn, đầu tiên là Hạ Long Võ xử lý vô địch truy sát ông, sau đó ông hưởng ké không ít dị tượng của Hạ Long Võ, tiếp nữa là đám vô địch đã bị cổ thành và Hạ Long Võ hấp dẫn rời đi rồi.

Có vẻ lần này vận may đã tốt hơn, cuối cùng ông cũng chứng đạo thành công.

Đáng tiếc là không có dị tượng gì.

Đúng vậy, không có gì cả!

Nhưng chứng đạo thành công đã đủ may mắn, huống chi còn là chứng đạo tại Chư Thiên, như vậy đã tốt hơn ở tiểu giới rất nhiều.

Ngưu Bách Đạo đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên biến sắc, ngay sau đó, hư không rung động, hai thứ như viên cầu chợt lóe lên xuất hiện rồi biến mất.

“Đương gia, cái này cũng thơm mà, sao lại không ăn?”

“Ăn cái này thì Ma Hoàng liền biết chúng ta sắp tới... Hơn nữa trên người hắn có mùi của tiểu tử nhà ta... có lẽ là người quen?”

“Ồ! Vậy thôi, không ăn.”

“...”

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Ngưu Bách Đạo là cường giả vừa mới chứng đạo, ông vẫn nghe thấy được.

Trán ông đổ mồ hôi nhỏ giọt.

Mọe!

Tình huống gì đây?

Ánh mắt ông khẽ động, dường như nghĩ tới cái gì, ông nhớ đến một bản ghi chép hơn 300 năm trước...

Đệt!

Không phải là vị kia chứ?

Đương gia...

Này... Đây là một nhà hai vợ chồng ư?

Nghĩ mà sợ!

Có phải suýt nữa ta đã bị ăn rồi không?

Ngưu Bách Đạo cũng là Văn Minh sư, rất hợp khẩu vị bọn chúng, có nghĩa đúng là suýt nữa ông đã bị ăn, thật đáng sợ.

Sao cả nhà này lại ra ngoài?

Ma Hoàng!

Ông suy đoán, Ma Hoàng... hai cục tròn tròn kia là muốn đi ăn Ma Hoàng sao?

Quá khủng bố!

Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhưng vậy cũng tốt, Ma Hoàng mà bị ăn, vậy đó chính là đại sự.

Đương nhiên, đây là tin vui đối với Nhân tộc.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ngưu Bách Đạo khẽ động, mau đi tìm vô địch Ma tộc chơi nào, Ma Hoàng mà xảy ra chuyện thì có lẽ Ma tộc sẽ có kịch biến, có khi ông còn có thể chiếm được tiện nghi của chúng.

. . .

Ngoài cổ thành.

Sắc trời bắt đầu tối.

Khí tức trên người Ma Đa Na dần dần trở nên cường đại.

Bốn phía có dấu hiệu dị tượng hội tụ.

Dưới vô địch, kẻ đột phá có dị tượng đều không phải kẻ tầm thường.

Đặc biệt đây còn là Lăng Vân phá Sơn Hải, trong Nhân tộc, Tô Vũ chưa từng nghe nói có ai như vậy, hình như chỉ khi Hạ Long Võ đột phá mới xuất hiện chút dị tượng.

Mà cũng có khả năng dị tượng của người đột phá không lớn, còn trốn tránh chỗ nào đó nên không bị ai phát hiện.

Tô Vũ đứng trên không phủ thành chủ, nhìn về phía bên kia.

Ma Đa Na sắp đột phá.

Một khi tiến vào Sơn Hải, thân thể mạnh mẽ hơn, chịu được nhiều lực lượng Ma Hoàng hơn, việc lôi kéo Viêm Ma sẽ không còn là vấn đề.

Mà Đại Đại của Cục lông nhỏ vẫn chưa xuất hiện.

Vạn Thiên Thánh và Liễu Văn Ngạn xuất hiện bên cạnh hắn.

Tô Vũ nhìn hai người, đoạn nói: “Lão sư, phủ trưởng, tìm chỗ tránh đi.”

Vạn Thiên Thánh bình thản đáp: “Khác gì đâu, Viêm Ma mà tới thì ta vẫn còn sức chiến một trận, nếu bị giết lúc trốn, vậy thì quá nghẹn khuất.”

Ông lại hỏi: “Ngươi chắc chắn là không cần Lam Thiên ra tay sao?”

“Không cần!”

Tô Vũ lắc đầu, hắn là hung thủ giết cư dân cổ thành, nếu hắn xong đời thì Viêm Ma sẽ không còn lý do xuất hiện nữa, cổ thành cũng sẽ bị phong tỏa ba ngày, ba ngày sau, lão Vạn và lão Liễu tự cầu nhiều phúc đi.

Vạn Thiên Thánh nhìn hắn thật sâu, rồi im lặng biến mất cùng Liễu Văn Ngạn.

Là người thông minh, ông biết Tô Vũ đã có tính toán.

Ông không cần phải vạch trần rõ ràng làm gì.

Bình Luận (0)
Comment