Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1924 - Chương 1924: Ta Là Lão Sư Của Tô Vũ

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1924: Ta Là Lão Sư Của Tô Vũ
 

"Ngươi tới đó làm gì?"

Phù Thổ Linh tỏ ra hứng thú, gã nói: "Bên kia rất nguy hiểm, đừng tưởng thành chủ là Tô Vũ mà lầm, hắn và Nhân tộc các ngươi cũng không có thiện ý đâu."

Người kia chợt mỉm cười: "Đó là đối với kẻ khác, ta thì hoàn toàn khác biệt. Hai vị cũng muốn đi Tinh Hồng cổ thành sao? Ta thấy hai vị có chút quen mắt. . . Chẳng lẽ là Ngũ Hành tộc Phù Thổ Linh đại danh đỉnh đỉnh? Kim Long nhất tộc Long Vô Ưu?"

Nghe thế, hai người đều bất ngờ, Phù Thổ Linh cười hỏi lại: "Biết là chúng ta mà ngươi còn không mau chạy trốn?"

Người mới tới bèn đáp: "Trốn làm cái gì? Hai vị muốn giết thì ta trốn không thoát, không giết thì đâu cần phải trốn. Là một thành viên chủ chốt trong số lượng ít ỏi của đa thần văn hệ Đại Hạ phủ, thay vì chật vật bị giết không bằng cứ thong dong một chút, chí ít cũng giữ được mặt mũi."

Phù Thổ Linh hơi chấn động, "Ngươi là người đa thần văn nhất hệ?"

"Đúng vậy."

Người mới tới tự giới thiệu mình: "Ta là Lưu Hồng, nghiên cứu viên của Đại Hạ Văn Minh học phủ, sư phụ là Trương Nhược Lăng, lão sư của ta cùng thời với sư thúc Liễu Văn Ngạn. Chắc hẳn hai vị không biết lão sư của ta, ông ấy vì kế thừa Nhật Nguyệt thần văn, vô lực chống đỡ nên sớm đã đi về cõi tiên!"

Lời này vừa nói ra, Phù Thổ Linh thật sự ngạc nhiên, "Trương Nhược Lăng, hình như từng có ghi chép. Lưu Hồng. . . Ngươi là Lưu Hồng đứng thứ sáu Hoàng bảng?"

Có thể lên bảng thì cũng là đỉnh cấp thiên tài!

Cái tên này là người đa thần văn nhất hệ?

Phù Thổ Linh ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi thuộc đa thần văn nhất hệ sao?"

"Đúng thế."

Lưu Hồng gật đầu, mỉm cười hết sức nho nhã, "Để hai vị chê cười rồi, ta nghe nói hai vị có thù với hiền chất Tô Vũ của ta. . . Aii!"

Lưu Hồng thở dài, "Muốn chém giết muốn róc thịt xin cứ tùy tiện đi!"

Phù Thổ Linh cười khẽ, Long Vô Ưu thì tỏ ra khinh thường, "Nực cười! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là Tô Vũ à? Giết ngươi? Hài hước!"

Một tên Lăng Vân tam trọng nhãi nhép!

Mặc dù lên Hoàng bảng nhưng cũng chỉ là Hoàng bảng mà thôi, hiện tại còn chạy tới trước mặt bọn họ, cho rằng bọn họ là loại người sẽ giết những kẻ tay trói gà không chặt sao?

Tay trói gà không chặt. . . Được rồi, nói thế thì có hơi khoa trương.

Phù Thổ Linh dĩ nhiên dám giết, bất quá. . . cần gì phải thế, ta lại không có ý định ăn thua với Tô Vũ, hơn nữa lòng còn đang mang tò mò, gã bèn hỏi thăm: "Lưu Hồng đạo hữu, ngươi muốn đi Tinh Hồng cổ thành là vì chuyện Tinh Vũ phủ đệ sao?"

Lưu Hồng gật đầu đáp: "Chính là vì việc này! Ta vốn muốn trở lại Đại Hạ phủ, kết quả nghe nói Vạn phủ trưởng làm phản, Liễu sư bá đã về Liễu Thành, aii, ta nghĩ danh sách này vẫn nên tìm Tô Vũ nghĩ biện pháp thì hơn!"

Gã tỏ vẻ xấu hổ, "Nam Vô Cương phủ trưởng cũng coi như vô địch nhất mạch của ta, đáng tiếc. . . Thôi, vẫn là tìm Tô Vũ đi, tốt xấu gì ta đã dạy bảo hắn một năm, ta chẳng cầu gì khác, ta nghe nói cổ thành cũng có danh ngạch, cho nên mới cố ý tới tìm hắn đòi một suất!"

"Ngươi đã chỉ dạy Tô Vũ một năm?"

Long Vô Ưu lập tức quát: "Nói hươu nói vượn, lão sư của Tô Vũ là Bạch Phong mới đúng. Thế nào lại biến thành ngươi?"

Lưu Hồng bật cười: "Long tộc đại khái không biết cách dạy học của Nhân tộc, Bạch Phong chẳng qua là một trong những lão sư của hắn, ta là tổng chấp giáo của tân sinh như Tô Vũ. Thực ra lão sư của Tô Vũ rất nhiều, không chỉ Bạch Phong và Liễu sư bá, mà tính ra ta mới xem như tọa sư của hắn. Dựa theo cách nói của Long tộc, ta xem như là lão sư tự mình dạy bảo còn Bạch Phong chỉ là trên danh nghĩa. . ."

Long Vô Ưu nghe gã giải thích một hồi mà suýt xỉu, chế độ của Nhân tộc thật kỳ quái!

Tại vạn tộc, học trò của ai thì sẽ là của người đó.

Ở đâu ra nhiều chuyện cong cong lượn quanh như thế?

Bất quá đối với Nhân tộc thì Long Vô Ưu cũng biết một ít, tối thiểu biết lão sư của Tô Vũ có một người là Bạch Phong, một là Liễu Văn Ngạn, mà Liễu Văn Ngạn lại là sư bá của Bạch Phong. Tóm lại ở Nhân tộc có vẻ rất trái với lẽ thường.

Nó cũng không nói thêm gì, dù sao nó chẳng hiểu rõ chế độ của Nhân tộc.

Lúc này nó cũng thấy hơi hứng thú với Lưu Hồng: "Ngươi là lão sư của Tô Vũ, vì sao ta chưa từng nghe Tô Vũ nhắc tới?"

Lưu Hồng cười đáp: "Vậy Vô Ưu đạo huynh có biết lão sư mà Tô Vũ kính nể nhất không phải Liễu Văn Ngạn mà là Triệu Lập? Vô Ưu huynh biết Triệu Lập chứ?"

"Cái này. . ."

"Triệu Lập là cường giả truyền thụ cho Tô Vũ Khoách Thần chùy, cũng là lão sư đúc binh của Tô Vũ. Đúc binh pháp mà hắn học đều do Triệu Lập truyền thừa. Vô Ưu huynh không biết việc này là bởi vì người mà Tô Vũ không thân thuộc thì hắn sẽ không nói ra việc hắn thích ai hay sùng bái người nào, dù sao. . . các ngươi và Tô Vũ vốn không phải bằng hữu!"

Điều này cũng đúng!

Nghe thế, Phù Thổ Linh cũng không khỏi tò mò hỏi: "Ngươi là lão sư của hắn, vậy ngươi truyền thụ cho Tô Vũ cái gì?"

" Chiến Thần quyết Phá Thiên sát . . ."

"Đây chẳng phải đều là công pháp thường gặp của Nhân tộc à?"

Phù Thổ Linh nghi ngờ, Lưu Hồng bèn giải thích: "Không sai, vậy các ngươi nói xem Liễu Văn Ngạn sư bá đã dạy cho Tô Vũ cái gì? Cơ sở mới là căn bản!"

Gã thở dài một tiếng rồi bảo: "Nói với hai vị những thứ này cũng vô dụng, nếu hai vị không giết ta, vậy xin hãy cho ta biết đường đến Tinh Hồng cổ thành được không?"

Phù Thổ Linh liếc mắt nhìn Lưu Hồng, lão sư của Tô Vũ.

Đa thần văn hệ!

Thú vị!

Gã và Tô Vũ xem như là người quen, dĩ nhiên cả hai không nói với nhau gì nhiều, kỳ thật chư thiên vạn giới cũng không có mấy ai tiếp xúc nhiều cùng Tô Vũ.

Bất quá điều này không ngăn được gã cảm thấy rất hứng thú với Tô Vũ, lúc này, lão sư của Tô Vũ lại tự đưa tới cửa. . . Quá thú vị!

Phù Thổ linh không quan tâm thật hay giả!

Gã cười nói: "Tinh Hồng cổ thành còn rất xa, nếu đạo huynh là cường giả đa thần văn nhất hệ thì không bằng luận bàn một phen? Đạo huynh yên tâm, tỷ thí đơn thuần mà thôi, ta chỉ muốn thể hội một chút sức mạnh của đa thần văn chứ không có ý gì khác! Đa thần văn hệ có đại danh đỉnh đỉnh, nhưng số lần ra tay lại cực ít, đa thần văn của Đại Hạ phủ thì chúng ta lại càng hiếm thấy. . ."

"Luận bàn?"

Lưu Hồng mỉm cười, gần như không tới một giây, một thanh tế kiếm lóe lên rồi biến mất, phốc phốc, hư không tựa như bị cắt mở. Thân ảnh Phù Thổ Linh tan biến tức thì, sau một khắc nó hóa thành sóng lớn ngợp trời kéo tới.

"Giết!"

Bình Luận (0)
Comment